Sau Khi Thụ Thế Thân Sống Lại

Chương 6. Tương Ly (1)

Thiếu niên đang thu mình trong góc bị ép ngẩng đầu, cằm em rất nhọn, khoảng thời gian này được chăm bẵm nâng niu nên khuôn mặt thanh tú hồng hào hẳn lên. Vừa bị nắm cằm em đã rụt người lại ngay, trong mắt đầy vẻ trỉ trích lẫn tủi thân, như thể sắp chảy nước mắt khóc òa đến nơi.

Niệm Kiều cắn chặt quai hàm, trên mặt là vẻ tủi nhục khó nén.

Gương mặt này khá giống Kê Tuyết Dung, song lại có nhiều điểm bất đồng.

Phó Tình Minh buông mi quan sát.

Thiếu niên có đôi mắt bồ câu, nhìn ai cũng đầy vẻ rụt rè, chóp mũi em tròn trịa, da trắng môi đỏ, khí chất bạc nhược, nhất là khi nhìn người khác bằng ánh mắt lên án, dễ dàng khơi dậy những ham muốn đen tối trong lòng người.

Rõ là chẳng biết che đậy cảm xúc, điệu bộ hôm nay khác hẳn với trước kia.

Phó Tình Minh nhớ đến báo cáo của thị vệ, Niệm Kiều đổi lấy lệnh bài, thu dọn đồ đạc cá nhân, còn đưa luôn chuỗi mã não gã tặng cho người khác, muốn xuất cung nhưng bị ngăn cản.

Thất điện hạ và Thái tử đi qua tình cờ bắt gặp, thương tình thả người đi.

Nhân lúc Phó Tình Minh không chú ý, Niệm Kiều lập tức trốn ra xa. Em lấy tay áo xoa khắp cằm, tim đập bang bang trong l*иg ngực, mỗi lần đối mặt với đôi mắt sâu lạnh lùng của Phó Tình Minh, em luôn có ảo giác mình bị nhìn thấu.

Em cuộn chặt tay, lí nhí nói: "Tôi không muốn ở mãi trong cung."

"Tình Minh ca ca... Ngày nào tôi cũng phải làm nhiều việc lắm, trong cung không có ai nói chuyện với tôi... Tôi muốn xuất cung tìm ngài mà..."

Niệm Kiều vắt óc bịa ra một lời nói dối nửa thật nửa giả. Nếu em không sống lại thì những điều em vừa nói hoàn toàn là thật.

Kiếp trước em cũng ngoan ngoãn đợi ở trong cung, nhưng điều em chờ mong nhất là Phó Tình Minh sẽ đón em ra ngoài.

Em nép sát vào góc xe thành một cục nho nhỏ, len lén nhìn Phó Tình Minh rồi cụp mắt xuống ngay.

Bàn tay em bấu chặt, chẳng biết Phó Tình Minh có tin em không nữa.

Nếu Phó Tình Minh đưa em xuất cung rồi để em bên cạnh thì lấy đâu ra cơ hội đào tẩu nữa đây. Em thà ở lại trong cung, sau này nghĩ cách trốn đi sau.

Phó Tình Minh lom lom nhìn e mãi, kiếp trước gã ngụy trang kín kẽ, đến tận phút cuối cùng mới lộ ra bản chất.

Mãi một lúc sau, ánh mắt dò xét ấy mới thôi nhìn em nữa.

Phó Tình Minh: "Về sau không được tự ý hành động, trong cung nhiều quy củ, hôm qua cậu được ân xá là may mắn đấy."

Niệm Kiều gật đầu, ra vẻ mình đã hiểu, em ngồi cách Phó Tình Minh không xa, có thể ngửi thấy mùi thơm trên người gã, cũng là hương hoa quỳnh, em dịch sang bên cạnh một chút.

Vừa nhấc mông lên Phó Tình Minh đã liếc mắt nhìn sang.

"Tôi hiểu rồi... Tình Minh ca ca ơi, giờ mình đi đâu thế?"

Niệm Kiều không muốn Phó Tình Minh nhìn ra bất thường, ngày xưa mỗi lần Phó Tình Minh đón em ra ngoài em đều rất vui tươi hớn hở. Nếu đột nhiên cư xử khác đi, có lẽ sẽ khiến Phó Tình Minh nghi ngờ.

Em chỉ có thể vờ như bình thường, đè nén cảm xúc trong lòng mà kéo tay áo gã.

"Tình Minh ca ca đừng giận tôi nha." Niệm Kiều thỏ thẻ.

Niệm Kiều không biết dáng vẻ thậm thà thậm thụt của em đã khiến gã sinh nghi, Phó Tình Minh đáp: "Ta không giận."

"Cậu ở trong cung mãi có thấy chán không? Về sau ta sẽ cố gắng đưa cậu ra ngoài chơi thường xuyên hơn."

Niệm Kiều sờ sờ tóc, giọng Phó Tình Minh vốn đã lạnh lùng, tính cách cũng thiên về nghiêm nghị, thành thử lời nói ôn tồn này rất dễ khiến người ta lầm tưởng mình đang được đối xử đặc biệt.

Trước đây em cứ nghĩ mình là đối tượng đặc biệt ấy, Phó Tình Minh tốt với em như vậy, thật sự xem em như bạn tốt.

Phó Tình Minh: "Tới rồi."

Xe ngựa đi thẳng một đường từ cửa cung đến phố phường Thịnh Kinh, sau đó dừng trước Phương Nguyệt Lâu.

Trước đây Phó Tình Minh đã đưa em đến đây vài lần, em biết công việc chính của Phó Tình Minh là điều tra vụ án, gã thường đến đây để gặp gỡ đồng liêu.

Có vẻ đám quan lại rất thích nơi này.

Phó Tình Minh là khách quý tại đây, có gian phòng riêng trên lầu. Niệm Kiều theo gã đi vào, trong phòng không có một ai.

"Tình Minh ca ca... Hôm nay mình không cần gặp ai ạ?"

"Chốc nữa bọn họ mới tới," đôi mắt Phó Tình Minh thăm thẳm, ngón tay vuốt ve gò má em, "Hôm nay ta mang cho cậu một bộ quần áo, cậu đi thay trước đã."

Căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, em chỉ biết nơi này trang nhã xa hoa, chứ nào biết Phương Nguyệt Lâu là một trong những nơi đốt tiền tại chốn đô thành. Gian phòng được ngăn bởi bình phong, trước đây Phó Tình Minh cũng từng bảo em thay y phục, đồ gã đưa sang toàn là tơ lụa thượng hạng.

Thị vệ bên ngoài đưa quần áo đến, trên khay là một bộ quần áo tối màu làm bằng gấm mịn, điểm xuyết họa tiết tường vân và hoa văn mãng xà bằng tơ vàng lấp lánh.

Niệm Kiều nhận lấy xiêm y, em đứng phía sau bình phong, lúc mặc vào, em ngửi thấy một mùi hương lành lạnh thoang thoảng.

Tựa tuyết xanh đầu mùa, tựa mai đỏ trong tuyết.

Với cả... quần áo còn hơi lớn.

Da Niệm Kiều áp vào lớp mãng bào đen huyền, mùi hương lành lạnh bao phủ khắp người, em hơi mất tự nhiên, lớp vải cọ vào da khiến em run nhè nhẹ.

Em đeo dây lưng và cài khuy bàn long, lúc đeo dây lưng bỗng phát hiện bên trong có chữ.

Những sợi chỉ vàng đan xen dày đặc tạo thành hai chữ "Tương Ly", em không biết hai chữ này, song vẫn nhận ra không phải là tên em.