Như Ý

Chương 5

Nàng ấy rất nhanh nhẹn, nhanh chóng mang bàn tính đến cho ta.

Mẹ dạy ta cách quản lý sổ sách từ năm tám tuổi, bàn tính đối với ta mà nói vô cùng thân thiết.

Ta mỉm cười nhìn về phía Triệu ma ma, bắt đầu gảy bàn tính:

“Triệu ma ma để ta đi tiếp khách, ba ngàn lượng vàng đúng là một con số kinh người, nhưng sau này thì sao? Đêm thứ hai đêm thứ ba có quý hơn đêm đầu không? Đương nhiên là không. Vật hiếm thì càng quý, càng về sau giá sẽ càng thấp.”

Triệu ma ma không quan tâm.

Những điều ta vừa nói hiển nhiên bà ta đều biết.

Bà ta khinh thường nói:

“Có lẽ ba ngàn lượng chỉ có thể kiếm được một lần, nhưng hai ngàn lượng, một ngàn lượng, thậm chí là mấy trăm lượng thì có thể kiếm được nhiều lần.”

Ta ngắt lời bà ta:

“Không sai, nhưng số tiền đó có thể kiếm được trong bao lâu? Bà làm nghề này đã lâu, hiểu rõ kiếp sống của một hoa khôi ngắn như thế nào. Một hai năm sau, dung mạo ta sa sút, ba bốn năm sau ta sẽ mắc bệnh nằm liệt trên giường, đến lúc đó chỉ sợ không thể mang đến bất kì lợi ích gì cho Hồng Tụ lâu.”

Triệu ma ma nói:

“Hoa khôi thời nào mà không vậy…”

“Nhưng chuyện này rõ ràng có thể thay đổi!”

Ta lớn tiếng nói:

“Triệu ma ma, bà nghĩ mà xem, bây giờ không kẻ nào biết Như Ý là ai, vậy nên ai cũng có thể trở thành Như Ý!”

Nghe thế, Triệu ma ma ngẩn người.

“Bà để ta tiếp khách, giá trị của ta sẽ ngày càng rẻ mạt, nhưng bà không cho ta lộ mặt thì Như Ý sẽ ngày càng thần bí, giá càng ngày càng cao.”

“Ta có thể dạy thi thư và cầm kỹ cho các cô nương như Tiểu Nhị, các nàng sẽ trở thành Như Ý mới.”

“Như vậy thì dù cho ta có già, có bệnh, hay thậm chí là chạy trốn thì bạc của Triệu ma ma ngươi vẫn kiếm được như thường.”

“Như Ý sẽ trở thành chiêu bài của Hồng Tụ lâu, nàng sẽ luôn tồn tại, chỉ cần nàng không ngã thì Hồng Tụ lâu sẽ không đổ.”

Sáng hôm sau, Tiểu Nhị giúp ta trang điểm.

Vành mắt nàng ấy đột nhiên đỏ lên.

Ta hỏi nàng ấy:

“Sao vậy?”

Nàng ấy đột nhiên quỳ bịch một tiếng xuống trước mặt ta:

“Như Ý tỷ tỷ, đại ân đại đức của tỷ, mấy tỷ muội chúng ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi.”

Tiểu Nhị và các cô nương mới tới sẽ theo ta học đàn, tương lai các nàng sẽ trở thành Như Ý mới.

Mà Như Ý thì vĩnh viễn không cần tiếp khách.

Nàng chỉ cần nép mình phía sau tấm rèm, thanh cao gảy đàn, mãi mãi là bóng dáng mờ ảo trong tâm tưởng của mỗi người.

Ai dám công khai để Như Ý tiếp khách, chính là đang phá hủy kim bài kiếm tiền, là người đập biển vàng của Hồng Tụ lâu.

Ta cười một tiếng, đỡ Tiểu Nhị dậy:

“Nói những lời này làm gì, được rồi, đi xem canh nấm tuyết đã nấu xong chưa đi.”

Tiểu Nhi ra ngoài, sau đó lập tức chạy về như một cơn gió:

“Như Ý tỷ tỷ, tỷ mau ra đây, Triệu ma ma gọi tỷ tới.”

Khi ta đến phòng chờ, Triệu ma ma đang đứng sau tấm bình phong chờ ta.

Một tấm bình phong ngăn cách hai bên, phía sau chính là vị khách quý khó lường kia.

Triệu ma ma căng thẳng đến mức khuôn mặt đỏ bừng, lớp phần trắng dày cộp kia cũng không che nổi.

Đời này của bà ta chưa từng gặp người nào có thân phận tôn quý nhường ấy:

“Như Ý, ngươi còn nhớ câu thơ ngươi viết trên giấy hoa đào lúc trước không?”

Đây là hoạt động mới nổi của ta mấy ngày trước.

Ta làm thơ trong đình, sau đó viết thơ lên giấy hoa đào, gấp thành thuyền rồi thả xuống nước.

Thuyền giấy lênh đênh theo dòng nước, văn nhân thi sĩ xuôi dòng nhặt thuyền giấy lên rồi bình phẩm thơ ca của ta.

Danh tiếng của Như Ý lại lần nữa tăng cao chỉ trong nháy mắt.

“Vị khách kia đọc thơ ngươi viết nên cố ý đến tìm chúng ta, y nói bao nhiêu tiền cũng được, chỉ muốn gặp mặt ngươi một lần thôi.”

“Y là tiểu Hầu gia chưa từng vào thanh lâu bao giờ…”

Ta cắt lời Triệu ma ma:

“Bà nói hắn là ai?”

Lời còn chưa dứt, bình phong đã bị người kia đẩy ra.

Giang Dung Cẩn mặc y phục trắng đứng bên ngoài.

Một năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, hắn thành thân, kế thừa tước vị của Hầu phủ.

Ánh mắt hắn nặng nề nhìn ta.