Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Trong Đại Tạp Viện

Chương 41

---

Tắm xong, Thẩm Thành Đông vẫn đang ngủ say. Khương Nhu chui vào chăn, lúc này cô mới phát hiện anh không đắp chăn bông, chỉ mặc một cái áo ba lỗ thoạt nhìn rất lạnh.

Cô nhẹ nhàng kéo góc chăn đắp cho anh, rồi nằm xuống, đưa lưng về phía anh chuẩn bị đi ngủ.

Đúng lúc này, cánh tay người đàn ông kéo cô vào lòng như đυ.ng vào tường đồng vách sắt. Cảm nhận được nguồn nhiệt phía sau và hơi thở nóng ấm bên tai, trái tim Khương Nhu đập thình thịch.

Bỗng cô nhận ra dù anh chỉ mặc một cái áo ba lỗ nhưng người vẫn nóng rực, không lạnh chút nào.

Cô không khỏi căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: “Anh không ngủ à?’’

“Ừ, đang đợi em.’’

Giọng người đàn ông mang theo tiếng khàn, ý tứ trêu chọc.

Đôii môi ấm áp nhanh chóng hôn sau tai cô, ôn nhu mà triền miên.

Khương Nhu nóng vô cùng, đôi mắt hạnh kia tràn ngập mê đắm…

Sáng sớm hôm sau, Khương Nhu bị tiếng cào cửa của chú chó con đánh thức, cô nhập nhèm mở mắt, đối diện hầu kết người đàn ông, cô nghĩ đến sự không công bằng xảy ra đêm qua, cô mơ mơ màng màng tức giận cắn, anh khẽ hừ ra tiếng mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Khương Nhu theo bản năng lui về phía sau, nhưng lại quên mất mình vẫn đang nằm trong lòng anh, không đi đâu được.

“Sao em cắn anh?’’ Thẩm Thành Đông mang theo giọng mũi, hầu kết lên xuống, vết cắn màu đỏ cực kỳ bắt mắt.

Khương Nhu tỉnh táo lại, sắc mặt cô đỏ bừng, chỉ có thể tìm lý do lung tung: “Em vừa nằm mơ đang ăn cổ gà ấy mà.’’

“...’’ Thẩm Thành Đông không khỏi tức cười, cúi đầu hôn lên môi cô.

Ngay lúc hai người muốn củi khô lửa cháy, chú chó nhỏ ngoài cửa rốt cục mất đi kiên nhẫn, kêu to hơn.

Khương Nhu đẩy nhẹ anh, ý bảo anh mau đi mở cửa. Loại chuyện này bị cắt đứt như thế, mặt Thẩm Thành Đông đần thối, anh buông người mềm mại trong ngực ra, mặc quần áo đứng dậy mở cửa, cửa phòng vừa mới hé ra một cái khe, Tia Chớp nhân cơ hội lẻn vào.

Nó đứng bên giường vẫy đuôi nhìn Khương Nhu khá nhiệt tình.

Khương Nhu ôm chăn bông ngồi dậy, bờ vai trắng nõn lộ ra bên ngoài sáng loáng. Thẩm Thành Đông khoác áo sơ mi lên người cô, dù trước mặt là một chú chó nhỏ, anh cũng không muốn để cho nó nhìn thấy vẻ đẹp của vợ mình.

Đồng hồ trên tủ vừa điểm sáu giờ rưỡi, cô nhớ lời dặn dò của Trần Ngả Lan, vội nói: “Nó phải ra ngoài, anh dẫn nó đi dạo một vòng trong công viên đi.”

“Được rồi. Em ngủ thêm chút nữa đi, để anh mua bánh quẩy sữa đậu nành cho em.” Người đàn ông khoác áo, dắt Tia Chớp ra ngoài.

Lăn qua lăn lại một đêm, Khương Nhu buồn ngủ không chịu nổi, chưa đến năm phút đã ngủ thϊếp đi.

Giấc ngủ này thẳng đến khi mặt trời lên cao cô mới tỉnh lại.