---
Chạng vạng tối, trở về tạp viện.
Không giống như lúc trước, bây giờ trung viện có rất nhiều người. Mọi người mồm năm miệng mười nghị luận, tất cả đều nhìn về phía Mạnh gia.
Khương Nhu và Thẩm Thành Đông không biết chuyện gì đang xảy ra nên đi ngang qua bọn họ, chợt nghe có người nhỏ giọng nói:
“Cô Mạnh Văn này đúng thật là đồ vật của đàn ông mà, giờ có quyền có thế rồi nên mới lòi ra đuôi hồ ly.
Hồi đó Mạnh gia không nên chiêu người đến ở rể, tôi mới nói chứ, nào có đàn ông đứng đắn nguyện ý ở rể, nói không chừng trong bụng thằng ở rể đó toàn chuyện xấu!’’
Có người thấy đám người Khương Nhu đến, vội nhắc người đang nói.
Khương Nhu vờ như không nghe thấy, cô đi thẳng về nhà, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Thẩm Thành Đông mím môi đi theo sau cô, lòng anh không bình tĩnh như mặt ngoài.
Về đến nhà, Trần Ái Hà lôi kéo Khương Nhu tán gẫu.
“Con biết gì chưa, hôm nay thiếu chút nữa là hù chết mẹ rồi, thằng rể Mạnh gia kia đúng là không ra hể thống gì! Nó không chỉ đánh Mạnh Văn, mà còn muốn đánh cả Mạnh Thư Các, quả thực kiêu ngạo hết chỗ nói! Xui tám đời mới gặp loại rể như thế này!’’
Cô nhớ cô có gặp Mạnh Văn ở bệnh viện hồi sáng, giờ Khương Nhu mới hiểu vì sao cô ấy lại xuất hiện ở đó.
Trần Ái Hà bưng vại trà lên uống hết một nửa, tiếp tục mắng: “Đến lúc cút thì muốn ly hôn Mạnh Văn, còn muốn chiếm phòng của Mạnh gia làm của riêng, con nói xem sao mặt thằng đó dày thế chứ!’’
Bà càng mắng càng hăng, nhịn không được thốt lên: “Dù con sống với Thành Đông cho qua ngày cũng phải có tâm nhãn, đừng để sau này như Mạnh Văn, thế thì thảm chết mất!’’
Khương Nhu không khỏi nhíu mày: “Mẹ, anh ấy không giống người ta, căn bản không so sánh được, mẹ có thể đừng luôn có thành kiến với anh ấy được không?”
Nói xong, cô theo bản năng nhìn xung quanh, may mắn Thẩm Thành Đông không ở đây.
Trần Ái Hà bị cô trách đến sửng sốt, bà có chút không thể tin được cô con gái trung thực hiền dịu của mình nói ra những lời này.
“Có phải nó rót thuốc mê hồn cho con uống không, sao con nói đỡ cho nó?’’
Khương Nhu bất đắc dĩ thở dài, cô cảm thấy nguyên nhân cha mẹ mình có thành kiến như thế là do mình.
Tính cách cô quá mềm yếu, cha mẹ sợ cô bị khi dễ mới thế.
Trầm tư một lát, cô ôn nhu trấn an nói:
“Mẹ, đến tận bây giờ, Thẩm Thành Đông không làm gì tổn thương con.
Con tin anh ấy là người tốt, dù cho về sau anh ấy thay đổi, đó cũng là chuyện sau này. Chúng ta không nên buồn lo vô cớ, nếu như hiện tại mẹ nghĩ xấu về anh ấy như thế, liệu cuộc sống có tốt hơn hay không?’’
Bà nghe con gái nói trật tự rõ ràng, có sức thuyết phục, Trần Ái Hà nhéo nhéo khuôn mặt cô.
“Con bị ma nhập hả? Sao tự nhiên con ăn nói lưu loát thế?’’