Thập Niên 70: Nữ Phụ Mỹ Nhân Trong Đại Tạp Viện

Chương 29

----

Lỗ mũi ông lão hướng lên trên, chỉ vào đống đổ nát cách đó không xa, không hề để ý đến ai cả.

Lúc này trong tiệm sửa xe không có người khách nào, đồ lặt vặt cũng được sắp xếp gọn gàng, sáng nay đã thu dọn xong.

Đây chỉ là gây chuyện thôi.

Thẩm Thành Đông quay đầu nhìn ông ấy, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.

Khương Nhu nhạy bén cảm nhận được tâm tình của anh thay đổi, sợ anh gây chuyện nên vội vàng nhỏ giọng nói: “Anh đi làm việc đi, em phải về nhà giặt quần áo đây. Tuyệt đối đừng tranh cãi với ông ta, cơm tối em thưởng cho anh một cái trứng luộc được không?”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng dễ nghe, như làn gió thổi qua, lập tức xoa dịu cơn tức giận của người đàn ông.

Thẩm Thành Đông gật đầu, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.

“Cứ yên tâm, anh không nóng nảy vậy đâu.”

Thấy anh đồng ý, Khương Nhu mới yên tâm rời đi. Nhưng khi rời đi, cô vẫn không khỏi lẩm bẩm, sợ Thẩm Thành Đông có ngày sẽ không chịu ở lại đây tiếp tục làm việc.

Nếu anh lén lút làm những chuyện đầu cơ trục lợi đó với Liễu Nhị, lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?

Thật sự lo lắng mà!

Bên kia, sau khi cô rời đi, Thẩm Thừa Đông mím chặt đôi môi mỏng đi tới trước mặt ông lão, hơi thở bình tĩnh và uy lực của anh khiến đối phương sợ hãi đến tận xương tủy, chỉ có thể dựa vào tiếng ồn để can đảm hơn.

“Thái độ của cậu là sao? Bảo cậu làm việc thì sao? Chẳng lẽ cậu muốn đánh người sao?”

Thẩm Thành Đông lạnh lùng đảo mắt nhìn khuôn mặt sợ hãi của ông ấy, đưa tay cầm lấy hộp cơm nhôm bên cạnh, trầm giọng nói: “Tôi nghỉ việc, xin trả tiền lương tháng trước và tháng này cho tôi.”

“Cái gì? Nghỉ việc?!” Ông lão đứng dậy khỏi ghế, đôi mắt mở to, cuối cùng cũng không còn tâm trạng nhàn nhã uống trà nữa.

Tiệm sửa xe này toàn dựa vào một mình Thẩm Thành Đông làm việc, các công việc khó khăn cũng dựa vào anh mới có thể kiếm được tiền.

Ông lão hoảng sợ, không khỏi hối hận, vừa rồi thái độ của mình quả thật không tốt lắm, nhưng lời nói đã nói ra, ông ấy cũng không thể vứt thể diện để thừa nhận sai lầm của mình được.

Thẩm Thành Đông là kiểu người một khi làm quyết định sẽ không quay đầu lại. Bây giờ anh chỉ muốn đòi lại tiền công, hai tháng cộng lại là chín tệ.

Ánh mắt anh kiên định nhìn ông lão.

Sợ khí thế của anh, ông lão nuốt nước miếng, giọng nói cũng dịu theo: “Đột nhiên cậu muốn đi, không phải ngang nhiên bỏ sạp sao? Sau này tiệm sửa xe nào dám nhận cậu nữa? Tôi có thể cho cậu một cơ hội nữa, mau rút lại lời nói. Cậu có hộ khẩu ở nông thôn, ở trong thành phố cũng không dễ tìm được việc làm đâu.”