----
Tay của hắn chai sạn, lúc rửa truyền đến cảm giác ngứa ngáy. Khương Nhu chịu không nổi, ngón chân trong lòng bàn tay anh hơi di chuyển, cô muốn chạy trốn.
"Em khó chịu ở đâu sao?"
Người đàn ông ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi.
Khương Nhu nhìn anh, căng thẳng lắc đầu: "Không khó chịu, anh để em tự làm đi."
Giọng nói của cô mềm mại, lúc này càng mềm mại hơn.
Thẩm Thành Đông cầm bàn chân to bằng bàn tay của cô, trong lòng có một ngọn lửa đang cháy. Anh mất tự nhiên ho nhẹ, cuối cùng thả tay ra.
"Anh ra ngoài xem thử, em ngâm xong thì gọi anh."
"Ừ, được…"
Trong phòng tối tăm, Khương Nhu không thấy rõ đôi mắt có ham muốn của anh. Sau khi anh đi, cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm: lần sau tuyệt đối không thể để anh giúp mình rửa chân nữa.
Thật sự ngứa quá!
Vì để cho cô thoải mái, người của Thẩm gia vẫn không về phòng, cho đến khi Khương Nhu ngủ, bọn họ mới trở lại giường sưởi phía bên kia rèm.
Trước khi đi ngủ, Thẩm Vượng Lâm dặn dò Thẩm Thành Đông, ý chính là: Ở rể không dễ dàng, chỉ có tấm lòng chân thành mới sống tốt, bảo anh thu bớt gai nhọn, làm con rể tốt.
Thẩm Thành Đông im lặng nghe, không ai biết anh đang nghĩ gì?
…
Một đêm này, Khương Nhu ngủ ngon. Khi cô tỉnh lại, bên ngoài rèm vải im ắng. Đầu tiên cô nhìn thấy l*иg ngực cứng rắn của anh, tầm mắt nhìn lên, yết hầu nhô cao và cằm có một ít râu của anh.
Bọn họ ôm chặt nhau, giống người yêu sâu đậm. Nhưng cô biết, bây giờ Thẩm Thành Đông không yêu cô, chỉ có trách nhiệm và nghĩa vụ giữa vợ chồng, trong hôn nhân có những thứ này là đủ rồi.
"Em tỉnh rồi?"
Giọng nói trầm của anh vang lên trên đầu, Khương Nhu nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ lộ ra vẻ mất tự nhiên.
Sau hai ngày, bọn họ lại nằm chung, dù tối hôm qua không xảy ra chuyện gì, nhưng không khí mập mờ vẫn quanh quẩn. Hơn nữa chỗ nào đó còn đang dựng thẳng, cô sợ anh ở giữa ban ngày ban mặt làm ra hành động mất lý trí.
Thẩm Thành Đông nhận ra việc gì vào lúc này, chưa kịp quay người, chỗ đó nhảy dựng lên.
"..."
Trong khoảng thời gian ngắn hai người xấu hổ không dám làm gì, ngay cả hơi thở cũng nặng nề vừa rồi.
Anh nóng, cô cũng nóng.
May là trước khi mất khống chế, Miêu Ngọc Trân cách rèm vải nhắc nhở Thẩm Thành Đông sắp đến bảy giờ, lúc này mới phá vỡ sự căng thẳng giữa hai người.
Bọn họ nhanh chóng rời giường, ngoài nhà đã có khói bếp.
Từ thôn Vượng Thủy đến Kinh Thành chỉ có chuyến xe khách tám giờ sáng mỗi ngày. Ăn xong bữa sáng, Miêu Ngọc Trân đưa túi cho Thẩm Thành Đông, cười nói với Khương Nhu:
"Bên trong có dưa muối mẹ ướp, cho ba mẹ con ăn thử. Nếu mọi người thích ăn, mẹ sẽ làm thêm."
Khương Nhu cười cảm ơn, chân thành mời bọn họ nếu rảnh rỗi thì đến thành phố ở một thời gian.
Trước khi đi, Thẩm Ngũ lấy truyện tranh giấu kín đã lâu đưa cho Khương Nhu, đây là món quà duy nhất mà cậu ấy có. Khương Nhu vui vẻ nhận ý tốt này, lấy một viên kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi xách đưa cho cậu ấy.
Thẩm Ngũ nắm chặt kẹo, cảm thấy chị dâu tốt bụng, cũng thật tốt!
…
Sau khi tạm biệt người Thẩm gia, Khương Nhu và Thẩm Thành Đông ngồi xe khách trở về đại tạp viện.
Về đến nhà, Trần Ái Hà vẫn nằm trên giường dưỡng thương, một ngày một đêm được Sư Lam và Khương Đức Sơn chăm sóc.
Bà thấy bọn họ về, kéo tay Khương Nhu, vội hỏi: "Ở đó thế nào? Ba mẹ chồng có khỏe không?"