----
Lúc ở đại tạp viện thường xuyên có người trêu cô, Khương Nhu cảm thấy không có gì, nhưng Thẩm Thành Đông sợ cô xấu hổ, chia kẹo xong kéo cô nhanh chóng rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, có người nắm chặt kẹo cưới chua chát nói: "Tôi mà biết vợ cậu ấy xinh đẹp và có tiền, lúc trước đã để Nhị Cẩu Tử nhà tôi đến chỗ bà mối Trần rồi."
"Bà cho rằng ai cũng được ở rể sao? Nhị Cẩu Tử nhà bà đẹp hơn Đông Tử sao? Hơn nữa, Nhị Cẩu Tử tính cách như chó, có lẽ không được vài ngày đã bị ba vợ đánh về!"
"Trời ơi, tôi chỉ nói vậy thôi, người đứng đắn nào lại đi ở rể? Chỉ có nhà lão Thẩm thôi, cả nhà nghèo kiết xác, ở rể cả đời chẳng đứng thẳng lưng được! Hơn nữa Thẩm Thành Đông là người như thế nào? Một tên gai góc, sớm muộn gì cô gái đó sẽ hối hận!"
"Này! Sao bà cầm kẹo cưới rồi còn nói xấu người ta? Mồm miệng độc ác, sinh con không có c̠úc̠ Ꮒσα nhỉ."
"Con nhà bà mới không có c̠úc̠ Ꮒσα!"
"Bà mới không có c̠úc̠ Ꮒσα!"
"..."
Lúc này, Khương Nhu và Thẩm Thành Đông không biết những người ở cửa thôn cãi nhau vì bọn họ. Đi dọc theo đường thôn gập ghềnh một đoạn, bọn họ mới đến cổng Thẩm gia.
Trước mắt là một căn nhà đất rách nát đến không thể rách nát hơn, sân lại rất lớn, trơ trọi không một cây cỏ.
Cô nghiêng đầu, hỏi anh: "Anh xem mặt em có bẩn không? Lần đầu gặp mặt, em muốn để lại ấn tượng tốt với mọi người."
Trong đôi mắt trong veo của cô không hề ghét bỏ, không có sợ hãi, trái tim Thẩm Thành Đông thấp thỏm dần thả lỏng.
Anh nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm đầy bóng dáng của cô, thật lòng nói: "Không bẩn, ổn lắm."
Thật ra anh muốn khen cô "Rất đẹp", nhưng lời ngọt ngào đến bên miệng lại nuốt về.
Không lâu sau, cổng được mở ra, người ra đón họ là mẹ của Thẩm Thành Đông, Miêu Ngọc Trân.
Ngày xem mắt và lễ cưới, Thẩm gia chỉ có Miêu Ngọc Trân ra mặt đại diện, nên Khương Nhu quen bà.
"Mẹ, xin chào…"
"Ừ~ Chào con! Bên ngoài lạnh lắm, con vào nhà đi!"
Miêu Ngọc Trân vui vẻ và hơi luống cuống, lần đầu đón tiếp con dâu từ thành phố, bà không có kinh nghiệm.
Sau khi cô vào nhà, bà vội vàng tìm khăn mặt mới duy nhất trong nhà đưa cho Khương Nhu: "Đường thôn toàn đất, con lau mặt đi."
Ngay sau đó, bà lại mang hạt dưa và rót nước sôi, rất bận rộn.
Khương Nhu nắm chặt khăn mặt, bất lực nhìn Thẩm Thành Đông, thật sự không biết nên đáp lại sự nhiệt tình này như thế nào?
Thẩm Thành Đông thấy thế, đi đến giúp, mỉm cười bất đắc dĩ: "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, ba con và lão Ngũ đâu?"
"Bọn họ... Bọn họ đến nhà bác con rồi."
Ánh mắt Miêu Ngọc Trân lấp lánh, rõ ràng là đang nói dối. Thẩm Thành Đông nhìn thấy, lập tức hiểu ra: "Bọn họ biết con về, nên cố ý trốn đi?"