----
Khương Thu Vũ không ngờ cô trả lời thẳng thắn như vậy, sững sờ một lúc rồi hỏi: "Em cho thêm một khoảng thời gian nữa được không? Đột ngột quá, em bảo họ chuyển đi đâu?"
Khương Nhu yên lặng lắng nghe, không thể không thừa nhận, trong lòng cô cảm thấy thất vọng.
Khương Thu Vũ thấy cô không trả lời, lại nhìn đồng hồ, đau lòng tiền điện thoại: "Em có đồng ý không thì nói một câu đi? Nếu không em gọi mẹ đến, chị nói với mẹ."
Khương Nhu chậm rãi buông dây nghe ra, giọng nói mềm mại, nhưng rõ ràng: "Em không đồng ý, căn nhà kia là của em, cho dù chị gọi mẹ đến cũng vô ích."
...
Từ nhỏ đến lớn, Khương Nhu là một đứa bé ngoan. Cô nghe người lớn và chị, ngoài việc không thích học, hết ăn lại nằm ra, thì những chuyện khác đều khá yên tâm.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô cãi lại người khác, Khương Thu Vũ sững sờ, không ngờ em gái luôn ngoan ngoãn lại bất ngờ thay đổi tính cách.
Điều này làm cho cô ta thấy lo sợ, sắp mất kiểm soát. Đồng thời trong đầu cô ta suy nghĩ, đoán xem Khương Nhu thay đổi vì nguyên nhân gì?
Chẳng lẽ do chồng mới cưới của cô?
Khương Thu Vũ cố gắng bình tĩnh lại, nắm chặt ống nghe nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Nhu, chồng em tên Thẩm... gì vậy? Cậu ấy có bắt nạt em không? Hay cậu ấy bắt em đòi nhà lại?"
Khương Nhu không muốn Thẩm Thành Đông chịu tiếng xấu, nghiêm mặt trả lời: "Anh ấy không bắt nạt em, đòi nhà cũng không phải ý kiến của anh ấy, những việc này không liên quan đến anh ấy. Hơn nữa, anh ấy tên Thẩm Thành Đông, không phải Thẩm gì đó."
Khương Thu Vũ thấy cô bảo vệ chồng như vậy, trong lòng cười lạnh, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta sống lại, đời trước Khương Nhu gả cho con cháu đại viện Diệp Thừa hưởng vinh hoa phú quý và yêu chiều cả đời. Bây giờ có người ở rể, đó là một kẻ nghèo không có bản lĩnh, cô ta muốn nhìn xem em gái ngốc nghếch này sẽ sống như thế nào?
Tốt nhất là ba năm ôm hai đứa, cho dù tương lai gặp Diệp Thừa cũng chỉ có thể tiếc nuối cả đời.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Khương Thu Vũ tốt hơn. Hơn nữa cô ta hiểu ra một việc, thay vì lãng phí thời gian nói chuyện với Khương Nhu, không bằng giả vờ từ bỏ.
Cho dù sáu ngày sau không dọn khỏi nhà thì sao? Chẳng lẽ Khương gia đuổi gia đình cậu ra ngoài?
Chỉ cần cậu không đi, Khương gia không làm gì được!
Cô ta nở nụ cười, trong giọng nói xen lẫn sự khinh thường: "Cậu ấy đối xử tốt với em là được, chuyện căn nhà... Em không muốn nhường thì thôi, chị sẽ nói với cậu, chị cúp máy trước đây."
Nói xong, trong ống nghe chỉ còn lại tiếng "tút tút"...
Khương Nhu bỏ ống nghe xuống, ngẩn ngơ rồi không lâu sau rời đi. Bà Chu nhận tiền điện thoại, nhìn bóng lưng cô đi xa, nói thầm: "Đứa nhỏ này cũng thông minh hơn rồi, không bị chị nó lừa nữa..."