----
Thẩm Thành Đông đang quét rác, nghe tiếng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt trong veo như nước của cô. Cô như đang xấu hổ rụt rè nhìn anh, có những tình cảm không thể diễn tả hết, triền miên...
Yết hầu của anh di chuyển, lập tức bỏ cây chổi trong tay xuống đi tới, khi nhìn thấy hai cái gương một lớn một nhỏ trên bàn, anh bối rối.
Khương Nhu thấy anh vẫn không làm gì, cầm cái gương nhỏ đưa cho anh, mềm giọng nói: "Anh chỉ cần cầm nó soi tóc phía sau là được, ừ...Cảm ơn anh."
…
Thẩm Thành Đông ngửi mùi thơm nhẹ trên người cô, trầm giọng nói "Được".
Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô nắm con bướm màu đỏ, dừng trên mái tóc đen nhánh rồi từ bỏ, cuối cùng cô thật sự mệt mỏi, chỉ có thể hạ tay mỏi nhừ xuống nghỉ ngơi một lúc.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào trong nhà, như một lớp ánh sáng lấp lánh chiếu trên người cô.
Thẩm Thành Đông nhìn cái gáy trắng nõn của cô, vô thức tới gần, lấy bướm từ tay cô, đầu ngón tay không thể tránh khỏi chạm nhẹ, mang theo cảm giác ngứa ngáy.
"Để anh thử xem."
"Ừ, được." Khương Nhu đỏ mặt, lén nhìn anh qua gương, nhìn thế nào vẫn cảm thấy anh đẹp trai!
Lúc trước xem mắt, cô không chọn Thẩm Thành Đông. Bởi vì chị cô thường xuyên nói, đàn ông không thể chọn người quá cao quá đẹp, cũng không thể tìm người có điều kiện gia đình quá tốt.
Đàn ông cao thích đánh vợ, đàn ông đẹp trai hoặc điều kiện gia đình quá tốt thì thích nɠɵạı ŧìиɧ.
Cuối cùng do tài nấu ăn tuyệt vời của Thẩm Thành Đông bất ngờ chinh phục trái tim của cô, vì cô không chỉ thích ăn mà mỗi khi nấu cơm như đốt phòng bếp...
"Em xem kẹp ở đây được không?"
Khi cô đang suy nghĩ, anh đã tìm được vị trí tốt để kẹp tóc bướm, Khương Nhu nhìn vào gương gật đầu, cảm thấy vừa vặn, hợp lý.
Cô đang định nói cám ơn, chợt nghe ngoài phòng vang lên tiếng "Ôi", sau đó là tiếng mắng của Trần Ái Hà: "Thằng nhóc nhà ai lại đặt viên bi trước cửa nhà tôi? Làm cho tôi bị ngã ~ tôi mà biết là ai, tôi sẽ treo nó lên đánh!"
Khương Nhu và Thẩm Thành Đông giật mình, lập tức chạy ra ngoài phòng, thấy Trần Ái Hà nghiêng người ngồi dưới đất, mặt trắng bệch.
"Mẹ, mẹ bị ngã ở đâu? Có đứng lên được không?" Khương Nhu khom lưng đỡ cánh tay bà, nhưng sợ bà bị thương nên không dám di chuyển.
Thẩm Thành Đông nhíu mày, ngồi xổm bên cạnh Trần Ái Hà, nhẹ nhàng bóp hai mắt cá chân, khiến bà thở hổn hển vì đau.
"Không được, đau quá! Chân trái mẹ hình như bị trẹo rồi, thắt lưng cũng đau, không đứng dậy được!"
Khương Nhu hoảng sợ, may là Thẩm Thành Đông vẫn bình tĩnh, anh bảo Khương Nhu đến viện trước tìm bác sĩ Ngô, còn mình thì cẩn thận nâng Trần Ái Hà dậy.
Viện giữa xảy ra việc lớn đã thu hút nhiều hàng xóm vây xem, mọi người thấy thế nhanh chóng tới giúp. Dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, Trần Ái Hà mới vất vả vào nhà.