----
Khương Nhu khẽ thở dài, quyết định không nghĩ đến những chuyện này nữa.
Trước mắt thì Thẩm Thành Đông là một người đàn ông có tình có nghĩa, cô muốn tiếp tục sống với anh.
Cho dù giấc mơ là thật thì sao? Thay vì lo lắng hãy tận hưởng cuộc sống trước khi nó xảy ra.
Đoán chừng bên ngoài đã làm xong bữa sáng, Khương Nhu chậm rãi rời giường mặc quần áo.
Cúi đầu nhìn thấy những dấu vết mập mờ lẻ tẻ trên người, cô đỏ mặt. Chịu đựng thân thể đau nhức, cô lấy một cái khăn lụa màu trắng trong rương ra buộc quanh cổ.
Từ trên xuống dưới quần áo kín mít.
Khi cô ra khỏi phòng vừa vặn nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang bưng một chậu bánh mì bột ngô đi về phòng hướng đông, hai người cách không khí bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều không được tự nhiên.
Chú ý tới cô đi đứng bất tiện, Thẩm Thành Đông hiểu ra nguyên nhân lập tức tiến lại nhìn chằm chằm khăn lụa, vành tai phiếm hồng hỏi:
"Còn rất đau sao?"
Khương Nhu mê mang vài giây mới hiểu được ý của anh, điều này làm cho cô bối rối và xấu hổ, hận không thể dùng bánh mì chặn miệng của anh.
Không đợi cô trả lời, anh lại nói: "Xin lỗi, là anh không khống chế được sức."
Giờ phút này, hai người gần kề nhau, giọng anh mát mẻ dễ nghe, mùi hương trên người lại vô cùng quen thuộc.
Sắc mặt Khương Nhu lập tức đỏ bừng, cảm thấy nhất định là người này cố ý! Cô xoay người muốn chạy trốn nhưng lại suýt chút nữa đυ.ng phải Trần Ái Hà đang đi tìm người.
"Hai người đứng ngoài cửa làm gì vậy? Mau vào đi, đồ ăn nguội hết rồi!"
"Mẹ... "
Khương Nhu ngoan ngoãn đứng tại chỗ, suy đoán đối phương đã nghe được bao nhiêu rồi?
Thẩm Thành Đông thì đứng ở phía sau cô, môi mỏng khẽ mím.
Thật ra Trần Ái Hà không nghe rõ gì cả, mới vừa lên chức mẹ vợ nên bà cảm thấy cần thiết lập uy trước mặt con rể, đề phòng sau này con gái bị khi dễ.
Con rể này giống như sói đầu đàn, nhìn cũng không dễ quản!
Vì vậy bà cố ý nghiêm mặt dặn dò hai người:
"Chờ cơm nước xong, hai đứa đến công ty cung cấp mua chút đường về chia cho mọi người, thuận tiện nhận hàng xóm.
Khương Nhu ngoan ngoãn gật đầu lại khiến Trần Ái Hà nhíu mày.
"Quên đi, chờ mua kẹo cưới về, mẹ dẫn hai đứa đi phát kẹo."
Khương gia ở đại tạp viện ba vào ba ra, phân thành tiền viện, trung viện, hậu viện, hơn hai mươi hộ gia đình, tổng cộng gần một trăm người.
Làm hàng xóm mấy chục năm, có vài người cũng không phải đèn cạn dầu, bà sợ con gái miệng ngốc sẽ chịu thiệt.
Chẳng qua ăn bữa sáng cũng không yên tĩnh lắm, vừa ăn được một nửa đã có người đến nhà.