Chỉ còn lại có cửa hàng sơn, cửa hàng gạch men sứ, cửa hàng đồ điện, cửa hàng di động là mở cửa, loại này cửa hàng ngược lại càng lo lắng ngày mai mưa to, hàng hóa trong tiệm kẹt trong tay, ước gì bán được nhiều một chút.
Nhưng mọi người cũng không ngốc, giờ ai còn đi mua mấy thứ này, vì thế mấy cửa hàng này rất vắng vẻ, chủ tiệm gấp đến độ dậm chân.
Chẳng lẽ cô thật sự chỉ có thể đi siêu thị xếp hàng hay sao?
Nghĩ nghĩ, Trương Hiểu đi ngân hàng trước, chạy hết mấy chi nhánh ngân hàng, mới đem tiền trong thẻ rút ra hết, bởi vì tiền mặt trong ngân hàng đã bị những người ý thức được tầm quan trọng của tiền mặt rút hết.
Trương Hiểu lại muốn mắng màn trời.
Đột nhiên cô nhận được một cuộc gọi, là Triệu Võ gọi tới.
“Hiểu Hiểu, anh cùng ba mẹ em gái đã đến nhà hàng, chừng nào thì em đến?”
Trương Hiểu nghẹn họng, toàn bộ người dân Hải Thị đều chuẩn bị tránh thiên tai, đám ngu xuẩn này còn có tâm tình đi ăn cơm à?
Trương Hiểu hỏi: “Anh không thấy màn trời?”
“Thấy nha, chắc là phim tuyên truyền của bộ điện ảnh nào đó đi, hiện tại khoa học kỹ thuật còn rất phát triển ha, đều có thể chiếu trực tiếp trên bầu trời, Hiểu Hiểu đừng nói là em tin tưởng mạt thế sẽ tới nha? Đầu óc em hỏng rồi mới tin mấy vụ đó! Em mau tới đây đi, chỉ chờ em thôi đó, cả nhà anh đi mấy cái nhà hàng, mới tìm được một nhà hàng còn mở cửa. Là nhà hàng sushi Nhật, tất cả đều là hàng nhập khẩu, được đánh giá rất cao.”
Trương Hiểu cười lạnh, còn ăn! Sao không ăn ch·ết đám ngu mấy người luôn đi!
Bất quá bọn họ không ở nhà, thừa dịp này cô trở về thu thập đồ vật, thuận tiện đem đồ trong phòng Triệu Võ cũng lấy đi, dù sao mấy món đó đều do cô mua mà.
Nguyên bản cô chướng mắt mấy thứ kia, nhưng hiện tại kế hoạch tích trữ vật tự bị mắc kẹt, chân muỗi cũng là thịt a.
Cô một bên làm đám người Triệu Võ ăn trước, một bên chạy về chung cư dọn đồ.
Về nhà mình trước, đem tất cả chăn, quần áo, máy tính, sách vở, dụng cụ cắt gọt, khăn giấy, điện gia dụng kiểu nhỏ, lương thực dự trữ trong phòng bếp, đồ đông lạnh trong tủ lạnh đều nhét vào không gian hết.
Sau đó lấy chìa khóa dự phòng mở cửa nhà Triệu Võ.
Đi vào nhìn thấy trên bàn trà chất đầy đồ ăn vặt, còn có gà quay trái cây linh tinh, có rất nhiều đồ là cô mua, có rất nhiều là bọn họ mua, chỉ cần là không ăn qua, cô đều không chút khách khí mà thu tất cả vào không gian.
Sau đó cô cũng đào rỗng tủ lạnh và phòng bếp.
Phòng bếp nhà Triệu Võ cơ hồ không có đồ gì, gã luôn qua nhà cô ăn cơm chùa, bất quá tủ lạnh nhưng thật ra trữ không ít đồ vật, đều là bên nhà cô không có chỗ cất, mang qua nơi này, nhiều nhất chính là sủi cảo đông lạnh và màn thầu.
Toàn bộ mang đi.
C·ướp đoạt một hồi, Trương Hiểu cảm thấy mỹ mãn, cuối cùng kéo 2 vali hành lý lớn ra cửa.
Làm vậy chủ yếu để giấu người tai mắt, rốt cuộc, đồ vật trong phòng cũng không thể hư không tiêu thất, dù sao cũng phải giả bộ một hồi.
Hai căn chung cư cũng không đóng cửa, nhân viên trong chung cư thực phức tạp, cũng không có theo dõi, cửa không đóng một hồi, đồ vật bên trong có thể bị người quét sạch, bảo đảm chỉ chừa bốn bức tường cho cả nhà Triệu Võ.
Trương Hiểu tìm một khách sạn ở tạm, dàn xếp tốt, xuống lầu ăn cơm chiều, thì nhìn thấy bên ngoài đường phố xuất hiện một ít xe quân dụng.
Nghe người xung quanh nghị luận, cô mới biết được, cư nhiên là qu·ân đ·ội vào thành, hiện tại chỉ là quân tiên phong, mặt sau còn các đội quân khác nữa.
Hơn nữa không chỉ có Hải Thị, các thành phố ven biển và các khu vực có độ cao thấp so với mặt biển khu vực, đều bị qu·ân đ·ội quản khống!
Từ khi màn trời xuất hiện đến bây giờ chỉ mới mấy tiếng đồng hồ a, động tác thật nhanh!
Trong lòng Trương Hiểu ngũ vị tạp trần (*), nhất thời không biết có nên vui vẻ hay không.
Ngũ vị tạp trần (*): ngũ vị là 5 vị chua ngọt đắng cay mặn, ý chỉ một người có cảm xúc phức tạp như khi 5 vị hòa lẫn vào nhau.
Qu·ân đ·ội tới, có lẽ trong thành phố sẽ không loạn giống kiếp trước nữa, nhưng kế hoạch tích trữ vật tư và kế hoạch báo thù của cô, đại khái là thật sự muốn ngâm nước nóng.
Qu·ân đ·ội đã đến, làm người dân Hải Thị ý thức được, khả năng màn trời dự báo về mạt thế đều là sự thật, sau đó mọi người đều vội vã cướ*p đoạ*t nhau đi mua đồ.
Nhưng mà vào lúc này, vật tư ở Hải Thị đã chịu quản khống, kho lương, bến tàu, xưởng gia công thực phẩm, một ít chợ và trung tâm bán sỉ trực tiếp bị qu·ân đ·ội khống chế.
Cũng không phải là tịch thu tất cả đồ vật, mà là tập hợp về một chỗ để tiện cho việc quản lý, sau đó ở mỗi một xã khu, chuyên môn thiết trí một ít địa điểm tiêu thụ.
Mỗi người dựa vào căn cước mua vật tư mà mình yêu cầu, hơn nữa còn bị giới hạn số lượng mua theo chính sách, không cho phép một người mua sắm quá nhiều.
Trừ cái này ra, còn tiến hành tổng điều tra toàn diện một cách kỹ lưỡng, là ai, tên gọi là gì, ở tại nơi nào, đang làm công việc gì, một năm một mười mà đăng ký.
Bảo đảm mỗi một người dân ở Hải Thị đều được đăng ký trong danh sách, lúc sau đi ra ngoài đều phải kiểm tra thân phận, một khi có tin tức không khớp, vậy thì to chuyện rồi đấy.
* Nếu truyện hay các bạn nhớ đánh giá truyện để mình có động lực cày mỗi ngày nha. Cám ơn.