Cả trong lẫn ngoài nhà hàng này, đều là người của bọn họ, bởi vì vẫn chưa làm rõ ràng trên người Sử Phi Địch rốt cuộc có bí mật gì, bọn họ không dám bố trí quá nhiều cameras, nhưng mỗi một nơi Sử Phi Địch có khả năng sẽ đi, đều an bài người chờ sẵn.
Đương nhiên nhà vệ sinh nam được trọng điểm chiếu cố.
Sử Phi Địch vào nhà vệ sinh, chân nhỏ bước đều mau bay lên, bất quá hắn còn tính không ngốc đến nhà, biết tìm một gian phòng khá kín đi vào.
Trong nhà vệ sinh, một người đang soi gương sửa sang lại cổ áo, một người khác đang ngồi trong một gian phòng làm bộ đang đi cầu.
Tổng cộng chỉ có ba gian phòng, gian phòng mà hắn đang ngồi, một bên cửa còn chưa đóng kín mít, một bên còn có người đang xem đoạn phim ngắn và mở loa ngoài.
Hai người cách kẹt cửa liếc nhau, dùng phương pháp bình thường là nhìn không thấy cái gì.
Vì thế người đang sửa sang lại cổ áo lấy ví tiền ra, ví tiền không cầm chắc, bên trong tiền xu bùm bùm rải đầy đất.
“Ai u!” Hắn chạy nhanh đi nhặt tiền xu.
Một đồng tiền xu rớt tới trước mặt người đang ngồi bồn cầu, hắn xoay người đi nhặt.
Người đang ngồi cầu kêu to lên: “Ngọa tào, ông bị biếи ŧɦái a, tự nhiên đi nhìn lén tôi!”
Người nhặt tiền giận dữ: “Ai nhìn lén ông! Ông có cái gì đẹp mà nhìn.”
“Còn nói không phải nhìn lén tôi, ông cố ý đem tiền ném dưới chỗ tôi ngồi nè!”
“Tại nó tự lăn chứ bộ, tôi có biện pháp nào chứ, ông mới là bi*e*n th*ái đi, đi ị phân còn muốn mở cửa, còn ngồi mở loa xem phim, bộ ông coi nhà vệ sinh là nhà của ông à!”
“Ta muốn ị như thế nào thì ị như thế đó, bộ ông quản được sao?”
Trong lúc hai người tr·anh ch·ấp, thịch thịch thịch mà đυ.ng vào tấm vách ngăn, đồng tiền xu kia a, mắt kính a, di động a gì đó, liền rơi trên mặt đất.
Xuyên thấu qua mặt camera cỡ nhỏ đã được xử lý đặc biệt, có thể nhìn thấy tình huống của Sử Phi Địch ở cách vách.
Sử Phi Địch đang vui vẻ rạo rực mà đem phần thưởng từ hệ thống lấy ra, nhìn chiếc hộp màu đỏ xuất hiện trước mắt, hắn kh·iếp sợ đến miệng cũng không khép được, sau đó cách vách liền sảo đi lên.
Hắn cầm phần thưởng, một cử động nhỏ cũng không dám.
Nhưng nghe bên ngoài cãi nhau cũng cãi không đến nơi này, ngược lại tiếng khắc khẩu còn làm yểm hộ cho hắn.
Vì thế hắn tiếp tục khẽ meo meo mà mở ra hộp quà.
Phốc một chút, hộp quà biến mất, biến thành một bộ phòng hộ phục.
Mũ, quần áo, bao tay, giày bó, mặt nạ bảo hộ hô hấp……
Một kiện một kiện, phiêu phù ở trước mặt Sử Phi Địch, hệt như đạo cụ trong trò chơi.
Hắn duỗi tay cầm lấy mũ, chiếc mũ đột nhiên biến lớn, hoàn hảo mà đội ở trên đầu hắn.
Hệ thống: “Đây là trang phục phòng hộ mưa axit, chẳng sợ trên bầu trời rơi mưa axit cường độ cao đi nữa, chỉ cần mặc bộ đồ này, cũng hoàn toàn không cần lo lắng.”
Sử Phi Địch thiếu chút nữa cười ra tiếng, lại chạy nhanh che miệng lại.
“Về sau tôi không cần lo lắng mưa axit nữa hay sao?”
Hệ thống: "Đây chỉ là một phần khen thưởng nhỏ nhoi mà thôi, mục tiêu của cậu chính là xây dựng một tòa thành kháng axit, làm thành chủ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, là có thể được đến nguyên liệu xây thành.”
Sử Phi Địch tức khắc hào khí tận trời: “Thành chủ! Thành chủ! Ha ha ha, ta tới đây!”
“Nhiệm vụ kế tiếp: Hôn lên mặt người đẹp, khen thưởng nhiệm vụ: 100 viên gạch xây dựng Kháng axit.”
“Chỉ có 100 viên?”
“Nhiệm vụ đơn giản, khen thưởng sẽ ít đi, mặt sau còn có các phần thưởng như nước sơn kháng axit, pha lê kháng axit, trang trại sơ cấp, nhà máy nước, vòng bảo hộ kháng axit siêu cấp bảo vệ cho toàn thành phố.”
Sử Phi Địch nghe đến hô hấp dồn dập, đem phòng hộ phục trước mặt thu hồi vào hệ thống.
Chỉ là một bộ đồ thì tính cái gì, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Trong mắt hắn bốc cháy lên ngọn lửa dã tâm hừng hực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua gương, hệ thống nói: “Mụn trên mặt cậu đã phai nhạt, mỡ bụng cũng gầy một vòng, đây cũng là một trong những phần thưởng.”
Sử Phi Địch nhìn chính mình trong gương, nốt mụn trên mặt hắn lập tức phai nhạt đi, bụng đem quần áo căng phồng cũng xẹp xuống.
Cả người nhìn thuận mắt lên vài lần.
Sử Phi Địch sờ sờ cằm, làm một tư thế rất chi là dầu mỡ: “Vẻ đẹp trai soái khí của tôi rốt cuộc muốn bộc phát ra rồi!”
Hệ thống:…… Phục, tự tin thấy ớn.
Sau khi hắn rời đi, người nhặt tiền xu cùng người ngồi bồn cầu đều ngừng lại.
“Vừa rồi cậu có thấy không?
“Tôi không bị mù.”
“Hắn cư nhiên trống rỗng biến ra đồ vật! Thế giới này thật là càng ngày càng ma huyễn.”
“Mới vừa rồi di động đã quay lại, mau chia sẻ cho đội trưởng Bành!”