Chương 8
Đứa trẻ ngay từ khi sinh ra đã bị giành giật,đứa trẻ đó liệu có được hạnh phúc…và người biết rằng sinh ra đứa trẻ đó là sẽ khiến nó bất hạnh là tôi có đáng bị trời phạt…Dũng bế Mây vào viện với vẻ vội vã…
Dũng: Vợ tôi cô ấy bị băng huyết ( buột mồm nói vợ)…
Bác sỹ đẩy Mây vào trong vội vã,ánh mắt của Dũng dường như làm anh ta không hoàn toàn chủ động đuoc những việc bản thân đang tính toán…
Điện thoại về nhà
Bác sỹ: Tôi đã khiến cô ấy hoàn toàn như 1 sản phụ,đứa bé bình thường…
Dũng: Tốt rồi làm theo đúng lời tôi dặn là được…tôi sẽ về ngay…(m
Mẹ D gọi điện nói vội vã
Mẹ D: Con đang ở đâu vậy sao lại con bé Linh đẻ,nó và con chẳng phải chia tay r hay sao
Bố D: Đưa máy đây ,Dũng bố hỏi rốt cuộc là đứa nào đã đẻ
D: Là Linh con đã nuôi cô ấy âm thầm,Hương con phát hiện mang thai giả,bố có thể kiểm chứng…
Bố D: Tóm lại cháu tôi đang ở nhà anh có đúng k
D: Đúng rồi bố…
D cúp máy rồi nhìn vào bên trong phòng phẫu thuật…thư kí chạy đến..
Thư kí: Cậu về đi tránh cho bố cậu phát hiện…cậu D
D: Anh ở lại đây đi
Thư kí: Khi nào cô ấy khỏi thì sao ạ
D: Đưa cho cô ta 1 số tiền rồi kết thúc…
Dũng đi buồn bã ra khỏi khoa sản …lái xe về nhà trên đường về đều thấy lòng k yên…nhớ đến lúc đọc sách cho con nghe ,ôm bụng Mây anh ta phanh xe “ Mình điên rồi,điên thật rồi”…
Cơn mưa trút xuống Dũng nhìn dòng người chạy hối hả lao qua phía trước xe…trong lòng anh ta cảm thấy bứt rứt điều gì đó khó tả…D gục đầu xuống vô lăng xe…
Tôi mở mắt bên cạnh chẳng có ai ngoài 1 cô y tá…
y tá: nào nhấc mông lên để kéo váy lên nào
-tôi bị sao vậy chị y tá
-bị băng huyết em ạ,nguy hiểm quá,mới sinh con xong nên nghỉ ngơi
-cám ơn chị…
Tôi nhìn ra bên ngoài trời mưa tầm tã,tôi đã sinh con xong cho họ thế nhưng lòng chẳng hiểu sao lại buồn thế này,20 tuổi với 2 người đàn ông và 2 đứa con…tôi bật khóc nức nở khi trên tay vẫn đang đeo ống dẫn truyền…
D về nhà thấy mẹ anh ta đang ôm đứa bé
Mẹ D: thằng bé giống hệt con lúc nhỏ con ạ
Bố D: D mày ra đây,bố cần nói chuyện,rốt cuộc chuyện này là sao
-Con định nói vs bố rồi nhưng vì Hương cũng có thai nên con k dám nói…k ngờ cô ta biết Linh có thai nên mang thai giả để lừa chúng ta
Bố D: Chuyện này con nhỏ đó dám lừa cả nhà ta à,phải cho nhà nó tan nát hết loại mất dậy …anh chương đâu ( thư kí) huỷ hợp đồng giao cho nhà con bé H đi ,bảo bố mẹ nó đến đây…
D: Thôi kệ nó đi bố để con giải quyết…
Bố D: K dc nó dám qua mặt ai chứ nó dám qua mặt bố mày là k dc…
Tôi đang ngồi thì anh thư kí của D bước vào đặt lên bàn 1 cái phong bì khá dầy…
“cậu D nhắn tôi chuyển tiền cho cô”
-Tiền gì vậy?tôi có thể gặp con của tôi 1 lần được không
-Tiền cậu D nói cho cô thêm để cô đỡ thiệt thòi còn về gặp con tôi nghĩ k nên,đứa trẻ là con của cậu D cô nên ghi nhớ điều đó
-tôi nhớ,rất nhớ
-đây là đồ của cô…
Tôi nhìn chiếc túi rồi thấy điện thoại reo là H
Tôi: tôi đang định gọi cho chị
-mày đang ở đâu con chó chết
-tôi ở bệnh viện X,tôi đã sinh con xong rồi nhiệm vụ đã hoàn thành
-hoàn cái con khỉ mày sinh khi nào…
-Tôi đã sinh con rồi…
Lời Mây nói như bóp chết Hương,cổ họng cô ta nghẹn lại…cô ta vs chiếc bụng bầu giả lao đi phăm phăm ra đến cửa mẹ cô ta gọi
” Con à,sao mấy công trình bố con đang nhận thầu nhà thằng D rút hết lại rồi”
-Không thể có chuyện đó được
-bên đó gọi điện giọng rất k vui vẻ còn bảo bố mẹ qua đó ngay
Linh tính trong H mách bảo,cô ta thấy k ổn…
H: con cảm thấy có gì đó,anh ta chắc chắn có âm mưu gì đó…
Tại nhà Dũng…Linh giả bộ yếu ớt nằm trên giường mẹ D nhẹ nhàng…
Mẹ D; Chồng cô không thích cháu nhưng dù sao cháu cũng đã sinh con cháu cho gia đình cô thế nên chú bảo cô cháu muốn bao nhiêu cứ nói,con cháu nhà cô thì cô nuôi còn thiệt thòi của cháu gia đình cô sẽ đánh đổi bằng vật chất…
Linh bật khóc
Linh: Vậy là sau bao nhiêu chuyện mọi thứ đều là vô nghĩa hay sao ạ
-phải…mọi thứ đều vô nghĩa vì cháu và con cô k thể nào đến vs nhau được…
-chỉ vì cháu nghèo hay sao ạ,vậy vợ anh D cô ta k nghèo hay sao ạ
-con bé H nó là con nhà giàu mà cháu,chú cần 1 cô con dâu môn đăng hộ đối và cô thì cần 1 cô con dâu khác và người đó không phải cháu…
Dũng ngồi ở ghế sân vườn nhìn vô hồn ra bụi hoa trong vườn…
Giup viêc: cậu D cô Mây hiện đang ở đâu ạ,cô ấy đã qua cơn nguy kịch chưa ạ
D: đừng nhắc đến tên nữa,chuyện đó vĩnh viễn sẽ bị chôn vùi, bé Bin sẽ là con của Linh cô đừng quên
-tôi hiểu ý cậu nhưng mà cậu D,cô Mây bị băng huyết nguy hiểm lắm,lại 1 thân một mình cậu D ạ,nhà cô ấy nghèo lắm cô ấy có nói chuyện với tôi và cậu còn về nhà cô ấy rồi thì có lẽ cậu biết…cô ấy cô độc làm gì có ai làm chỗ tựa đâu…cậu có thể mang cho cô ấy bát cháo này tôi nấu cho cô ấy,ăn xong cô ấy có ra đi cũng k muộn…cậu D (đưa vào tay D cặp l*иg cháo)…
-được…
D lên xe phóng đi dường như chính bản thân anh ta cũng không yên tâm khi bỏ lại Mây tại bệnh viện…
Tôi cầm chiếc phong bì rồi cười như 1 đứa bị tâm thần,tiền…kiếm nhiều tiền để làm gì nhỉ..cửa phòng mở ra H xồng xộc vào
H: đứa bé đâu
-tôi đã sinh rồi
-mày sinh ở đâu (nghiến răng nghiến lợi)
-tôi sinh ở nhà a Dũng…
-tại sao mày k bảo tao,ai mới là người thuê mày
-tôi bảo chị đây
-bh thì muộn rồi…con điên này.Tao đã nói với mày,mày đẻ thuê còn tao cần tiền của nhà chồng,tao rất cần chỉ vì mày mà kế hoạch của tao tan vỡ,nếu Dũng đổi ý tao sẽ gϊếŧ chết cả nhà mày…con trai à…mày tử tế thì tao tử tế còn đéo tử tế thì con mày hằng ngày gọi tao là mẹ đấy,đéo sống yên đâu
Dũng mở cửa từ bên ngoài vào
Dũng: Con tao không đến lượt mày nuôi
H: anh nói thế là ý gì anh định lật lọng à,k lẽ anh định để cho con người yêu chết bầm của anh làm mẹ…k lẽ đúng là như thế
D: thì sao,tao có con vs người tao yêu đó là vc bình thường,lấy tao mày cũng lơi k ít
-anh lấy tôi làm cái bìa che mắt bố anh để anh có thể bảo vệ và ở bên con người yêu của anh đúng k
-đôi bên cùng có lợi (D cười H hất ly nước trên bàn vào mặt D)…
H: đồ đểu tôi sẽ nói tất cả cho bố anh biết đồ sở khanh
-mày nói đi xem ai tin mày…
Cô ta hét ầm phòng lên tôi sợ ngồi ôm đầu D cầm tay H đây ra ngoài cửa
D: đủ rồi tao đùa vs mày đủ rồi đấy con ranh,cút…
Tôi: cô ấy nói đúng anh sở khanh là đúng mà
-là sao
Tôi:tiền tôi nhận rồi anh đến làm gì
-là cô giúp vc bảo tôi mang cháo đến nếu k
-thằng bé ổn hết chứ
-ổn hết sinh dc 3kg7
Tôi bật khóc vừa cười vừa gật
-vậy là được rồi…cô bạn gái của anh chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc vì có một người yêu cô ta mà bày đi 1 con đường hoàn hảo đến thế…trên đời này kiếm dc người yêu mình mới thật sự khó,tôi chúc anh mãi hạnh phúc…
Dũng nghe câu nói đó hai người lặng nhìn nhau…D bất giác k dám nhìn vào mắt Mây…
D: cô có muốn nhìn con 1 lần k
-được sao
-được…
-vậy cám ơn anh nhiều…
-giờ thì ăn cháo đi
Dũng từng chút xúc cháo cho Mây,cả hai lặng yên chẳng ai nói gì nhưng lòng lại rất ngại ngùng…
Mây: tôi tự ăn được rồi
D: tay cô đang truyền sắp hết rồi để tôi làm …
ăn xong anh ta lấy giấy ăn lau sạch sẽ miệng cho tôi…buộc tóc cho tôi gọn gàng lại…xe đẩy tôi ra cửa viện,anh ta rất nhẹ nhàng bế tôi lên xe…tôi nhìn anh ta rồi cười nhẹ…
Tại nhà bố D
Bố D: con ông bà sai còn già mồm ở nhà tôi à,hôn nhân này bỏ,hai đứa chưa con cái càng dễ tôi k chấp nhận 1 cô con dâu dối trá đến thế
mẹ H: kìa anh thông gia chờ cháu đến nghe cháu nó nói rõ mọi khuất tất…dc k ạ
Bố D: nói gì cũng k chấp nhận
mẹ D: nhà tôi kp cái chợ nhé
H đứng bên ngoài cửa k dám vào cô ta lùi lại…quay lại gặp Thịnh anh trai D
H: Anh em có chuyện muốn nói
-anh bận lắm em ạ
-về D chắc anh muốn biết chứ…
-hay đấy …
Về đến nhà tôi D toi thấy Linh đứng sẵn ở cua
Linh: anh đi đâu về
D: anh đưa Mây đến thăm con
Linh: con ai,anh muốn bố mẹ anh biết à,thằng Bin là con em và anh,anh quên à (gào lên)
Tôi: tôi chỉ đến nhìn mặt thằng bé rồi sẽ đi ngay…
Linh: nhìn mà làm gì cho phí thời gian
Giup vc: dù sao cũng là mẹ thằng Bin ,sao lại ngăn mẹ đến thăm con
Linh: chị biết gì mà xen vào chuyện gia đình tôi…
D: hỗn láo rồi đấy nhé,im ngay…
Linh: sao anh gần đây cứ quát em vậy,em đâu sai
Tôi bế Bin ,nhìn thằng bé rồi cười gượng,rơi vài giọt nước mắt lên má con rồi tôi gạt vội…
Tôi: tôi đi luôn đây
D: muộn rồi…để mai
Linh: cô đi luôn đi tránh lộ chuyện
Tôi vừa quay đi thì két tiếng xe,một người đàn ông đi tới tóm lấy tay tôi
D: chú chương chú làm gì vậy
Chương: cậu D chúng tôi cần đưa cô gái này về xác minh
D: xác minh gì
Chương: cậu Thịnh đã nói vs bố cậu tất cả,bố của cậu đang rất thất vọng về cậu
D: cô ta liên quan gì,bỏ cô ta ra đi…
Chương: xin lỗi cậu tôi phải đưa cô ấy đi
Họ kéo tay tôi k bước nổi,D kéo lại giằng
D: để cô ấy đi đi
chương: ông chủ dặn rồi ạ cậu thông cảm cho kẻ dưới như tôi…
D: tôi bảo anh đê cô ta đi ngay…
Linh lần đầu thấy D như vậy ,cô ta lo sợ lộ chuyện…Tiếng bố D quát lên
Bố D: tao đến rồi đây,mày khá lắm,mày định lừa cả bố hả con
D: con và bố nc riêng đi
Bố D tát bốp vào mặt anh ta…
Bố D: Thằng bất hiếu,vì 1 con đàn bà mà mày lưa cả gia đình,mày k xứng làm con tao
Linh: Bố xin hãy nghe con nói
Bố D: Ai là bố mày …
D: Tất cả lỗi là do con…do con k liên quan gì đến họ…
Bố D: Mày còn sỹ diện đàn ông,bố sẽ giữ sỹ diện cho mày…mày chọn đi hnay mày chỉ cứu dc 1 đứa còn 1 đứa tao phải xử lý
D: Con…
Linh: Anh em sợ lắm…
Tôi thấy hoa mắt vì sức khoẻ của mình…chẳng hiểu chuyện gì đang xảy đến với mình nữa…
Tôi: Tôi k có liên quan gì vì thế hãy để tôi đi
Bố D: Mày vừa đẻ xong mà bảo k có liên quan gì à,lừa dối tao thì nhà mày cũng k yên…
Tôi: Vậy ông chỉ nên trách con trai ông thôi chúng tôi đâu có gì sai…
D đi tới tát bốp vào mặt tôi
D: im đi,bố…cô ta là kẻ vô học nên bố đừng để ý để cô ta đi đi
Bố D: Bố bảo mày chọn đi cơ mà…
D: Tất nhiên là con chọn Linh sao bố phải hỏi làm gì nữa ( D cáu nói lớn)
Bố D: Được…đưa con bé kia đi…
D: Đừng bố cô ta đang bị băng huyết rất yếu
Bố D: chết khắc có chỗ chôn
D: Dù gì cô ta cũng sinh cháu cho bố,xin bố đấy…
Bố D: Bố muốn tự tay mày đánh gãy chân nó nếu k tao nhất định đánh gãy chân nó…mày làm hay tao làm…
D: Con sai mà bố
Bố D cầm chiếc gậy ra dơ lên
Bố D: Mày kế thừa tao dc à D …mày chọn ai bị gẫy chân…nhanh
Ông ta vụt vào chân tôi rồi vụt cả vào linh cả hai quỵ xuống
D: Đừng ép con…
Bố D: Những gì tao dậy mày là thế này à D,tổ chức của tao sao có thể giao cho mày được…
Bố D dơ gậy lên định vụt thì anh ta đỡ gậy…
D: Để con làm…
Anh ta nhìn Linh khóc lóc vì đau đớn còn tôi mặt tái mét …
Anh ta kéo tôi ra góc sân như kéo 1 cái bao tải
D: Tôi xin lỗi vì đã đưa cô về…
Tôi: Anh sẽ k làm vậy vs tôi phải k,dù cho tôi kp ngươi mà anh yêu…
D: Đối vs tôi lúc này yêu hay k yêu k còn quan trọng nữa …
Tôi nhìn D dơ gậy anh ta đập liên tiếp vào chân tôi mặc cho tôi khóc lóc xin vì đau đớn…gương măt lạnh tanh …
-Tôi cầu xin anh,đau lắm…a a a…tôi đau lắm làm ơn…
Dũng vụt phát cuối tôi lịm đi…
D: Tôi…xin lỗi em…( D nắm chặt tay dơ gậy lên) bố con xong rồi…
Tôi cười rồi ộc máu mồm trên thảm cỏ…
Tôi: Bây giờ tôi có thể đi được chưa?
Dũng đỏ mắt nắm chặt tay…
D: Em cố chịu dc k?
Tôi: Đừng giả tạo nữa…tôi hận anh…
Tiếng mưa rào xuống đó là lần cuối cùng tôi chạm mặt anh ta…
5 năm sau …
Tôi giờ là chuyên viên trang điểm có một chuỗi các cửa hàng trang điểm nổi tiếng…chẳng ai biết rằng tôi từng có một quá khứ mà đến chính bản thân tôi còn chẳng dám chấp nhận…đôi chân tập tễnh như để nhắc nhở tôi về cái đêm phải trả giá cho việc đẻ thuê…
Nhân Viên: Chị Mây bên Mỹ có chương trình tập luyện sẽ khiến chân chị ổn hơn đấy
-Tiền đâu mà đi Mỹ em…
-Trời chị đừng đùa chúng em,chị đi chữa chân đi bọn em ở nhà sẽ chăm lo cửa hàng tốt,sang đó biết đâu lại mở dc 1 tiệm trang điểm bên Mỹ…
-Có khi thế thật ( tôi cười trêu nhìn lên bầu trời rồi bất giác rơi nc mắt)
-Chị sao vậy
-Nay là sinh nhật của người quan trọng với chị,chị k thể đến nên buồn chút thôi…
Tại Mỹ ngày sinh nhật của con trai Dũng…
Mẹ D: Sao cứ đến sn thằng bé con lại k vui vậy…
D: Con bận mẹ ra ngoài đi
Mẹ D: Từ ngày bố ốm con cũng chẳng đến thăm…
D: Con bận…
-Con sao thế ông ý sinh ra con mà…
Dũng lừ lừ ngồi nhìn vào chiếc gậy để trong góc phòng như để nhắc nhở điều gì đó của quá khứ…rồi nhìn ra bầu trời bên ngoài bất giác nước mắt anh ta lăn xuống 1 bên má…
Một bầu trời ,1 kí ức trong hai con người cùng rơi những giọt nước mắt mà đến chính họ cũng kb rằng nước mắt của họ có pha máu trong kí ức…màu nước mắt!
The End!
---------