Truyện Vô Tri Ngôn Cục Súc

Chương 2: Cô ta thương thật lòng

Chuyện số 1:

Chuyện kể ra thì éo vui gì đâu. Sáng ra vừa ngủ dậy thì thấy điện thoại reo tầm chục cuộc. Vâng, nó dí máy chục cuộc chỉ để hỏi tôi có “vay tiền” chỗ nó không. Móe nó cay, sáng ngày ra gặp ngay hãm.

Chưa hết đâu, trưa đến chưa kịp ăn cơm thì nhà mất điện, tôi chán trò mang cơm ra ban công vừa hốc vừa ngắm trời thì.. đậu xanh! Trời mưa, lại còn mưa to, xong mưa nguyên từ lúc đó cho tới tận chiều tối vẫn chưa tạnh.

Đến chiều thì điện nhà sửa xong rồi, có điện rồi. Tôi đi cắm cơm thì nồi cơm lại hỏng. Cáu méo chịu được, nay là ngày tam tai gì mà đen đ*éo chịu nổi.

Cũng may mà còn mì tôm. Tôi pha xong tính mang ra húp cho đỡ đói thì... lỡ vấp chân phát thế là mất ăn. Bát mì xuống cống còn ruột tôi thì chẳng đc cọng nào.

Còn bây giờ ấy hả, tôi đang vác ô ra đường tìm quán ăn nào đó vừa bụng một chút. Chắc là ăn mỳ hoặc bún gì đó.

Mong rằng không đen thêm nữa.

Chuyện số 2:

VIỆC TỐT TÔI ĐÃ LÀM

Chuyện là vầy nè...

Hôm qua có con chó nó ngồi ẻ ở trước cổng nhà tôi. Thấy tôi đi ra, nó ngước cổ lên sủa rất hăng nhưng lại không dám xông vào cắn. Tôi tức quá vớ luôn thanh sắt ở cửa phang cho một phát. Kết quả chó nó lên nồi...

Lại tình cờ sáng nay có con xe đua ô tô hạng sang sáng xịn đỗ ngay trước cửa nhà tôi. Chính vì trông thấy nó đắt tiền quá nên tôi hơi rén, cố tìm cách liên lạc với chủ xe. Thấy anh ta ngồi hốc bún ở quán gần nhà nên tôi lịch sự vác cái điện thoại đến cho anh ta xem tấm ảnh có chụp cái xe mất dạy của anh ta. Cứ tưởng mọi chuyện êm xuôi nhưng không ngờ nó ngoạc mồm kiếm chuyện. Thế là con xe đua sang xịn đẹp của anh ta lại béo bà đồng nát.

Đấy, tôi đã giúp hàng xóm nhà mình có một bàn nhậu thịt chó, lại vừa giúp bà đồng nát mua được món hàng hời rất ngon.

Đấy, tôi quả là người tốt đúng không mọi người.

Chuyện số 3:

Một buổi sáng đẹp trời tôi vừa lết từ trên giường xuống thì tôi nghe có tiếng điện thoại. Tâm trí vui vẻ tôi nhấc máy lên nghe một cách lịch sự thì đầu máy bên kia hét toáng lên như đang bị thít cổ sắp chết đến nơi rồi

“Ới chị ơi, ới chị ơi. Hôm qua chồng chị vừa bị tai nạn ở đường quốc lộ 419. Hiện tại anh đang ở bệnh viện, tình hình rất nguy kịch cần phải phẫu thuật ngay chị ơi.”

Tôi đinh ninh chống tay lên bệ cửa sổ bình thản nhìn ra bầu trời xanh biếc.

“Cô nói gì ấy nhỉ?”

Cô gái kia vẫn thông thống cái cổ họng gào giống lên:

“Ơi chị ơi chồng chị sắp chết đến nơi rồi kìa. Chị mau chuyển cho em 50 triệu để em giúp chị làm thủ tục cho anh vào phẫu thuật luôn chị nhé. Gấp lắm rồi chị à, anh nhà nguy kịch lắm rồi.”

Tôi nghe vậy mới giật mình co cứng tay chân lại, sừng sổ đập mạnh tay vào bệ cửa sổ rồi gắt giọng lên đầy kinh hãi.

“Chồng em à chị, giờ chị ở bệnh viện nào vậy chị?”

“Ơi em ơi, chồng em đang ở bệnh viện đây này. Cần phải phẫu thuật gấp, em mau chuyển tiền đi để chị làm thủ tục luôn không thì muộn mất.”

Giọng tôi cuống cuồng lên:

“Ô thế à chị, nguy kịch lắm à chị. Nhưng mà chị ơi, chồng nào vậy chị. Em còn chưa kết hôn.”

Cô gái bên kia không nói gì nữa, lẳng lặng cúp máy trong gang tấc.

Tôi nhếch mép cười nhạt đầy khinh miệt:

“Này thì lừa đảo, này thì nguy kịch.”

Lúc đấy chồng tôi từ dưới bếp chạy lên phòng ngủ, anh ấy vui vẻ nói với tôi:

“Em ơi, đồ ăn anh nấu xong rồi đó. Em mau xuống ăn sáng đi.”

Tôi mím môi nhoẻn miệng cười hạnh phúc.

“Dạ, em xuống nè.”

Đó chính là câu chuyện về một buổi sáng lạ đời của tôi. Đơn giản là thế thôi. Một buổi sáng trong lành.

Câu chuyện số 4:

CÔ TA THƯơNG THẬT LÒNG...

Chuyện đời, nó tệ lắm. Để tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện này. Một câu chuyện về người con gái mười tám tuổi yêu một người con gái mười bảy tuổi. Họ yêu nhau sâu đậm trong suốt quãng thời gian dài. Mãi đến một ngày nọ, cô gái mười tám tuổi ngồi nói chuyện với mẹ của mình.

“Mẹ ơi! Con có người yêu rồi.”

Mẹ cô rất vui còn cười và hỏi.

“Con yêu anh trai nhà nào vậy?”

Cô chỉ điềm tĩnh trả lời

“Cô ấy là con gái mà à, cổ mới mười bảy tuổi thôi.”

Mẹ cô gái đã rất tức giận và cấm hai người quen nhau. Sau đó một tuần cô gái mười tám tuổi không được gặp người thương. Khi biết tin tức của cô gái ấy thì đã muộn rồi. Cô gái mười bảy tuổi đã mất trong một vụ tai nạn giao thông.

Năm năm sau đó, khi cô gái mười tám đã hai mươi ba tuổi, mẹ cô ngồi xuống bên cạnh cô và hỏi cô.

“Con có người yêu chưa.”

Cô gái chỉ biết cúi đầu và nó với mẹ rằng.

“Mẹ ơi, con có người yêu rồi mà. Chẳng qua, chưa cưới được cô ấy về thôi. Vì cô ấy bây giờ vẫn còn là một cô gái mười bảy tuổi.”

。。。范青川。。。