“Tôi không ăn đồ ăn vặt, cũng không uống sữa, dì đừng làm phiền tôi nữa!”
Cậu nhóc có gương mặt đẹp như trong tranh mất kiên nhẫn hét lên, khiến tôi đau cả đầu.
Đồ ăn vặt và sữa trong tay tôi đều bị tên nhóc thối này gạt bay hết xuống đất.
Sau cơn đau, đầu óc tôi đột nhiên tỉnh táo. Một loạt ký ức bị phủ bụi trở nên rõ ràng.
Tôi chợt nhận ra mình là một nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết.
Nữ chính Hà Tĩnh Tĩnh một lòng phát triển sự nghiệp.
Còn nữ phụ tôi đây dùng mọi thủ đoạn kết hôn với nam chính bá đạo đã có con trai riêng Lục Dư Xuyên.
Kết hôn chưa đầy nửa năm, Hà Tĩnh Tĩnh đột nhiên có mong muốn kết hôn, Lục Dư Xuyên lập tức đề nghị ly hôn với tôi.
Con riêng Lục Hi biến thành công thần trợ giúp bọn họ, một nhà ba người hạnh phúc đoàn tụ.
Còn nữ phụ tôi đây vì yêu sinh hận, dây dưa với nam chính, hãm hại nữ chính, ngược đãi con riêng, cuối cùng chết thảm.
Biết được mọi chuyện, tôi rùng mình.
Hận không thể lập tức ly hôn, tránh xa nam nữ chính cùng đứa con riêng này.
Nhưng đám cưới vừa xong, Lục Dư Xuyên đã đi công tác nước ngoài, đến nay còn chưa về.
Mà lúc trước chưa tỉnh ngộ, tôi vì muốn bồi dưỡng tình cảm với Lục Hi nên đã mang thằng nhóc đến tham gia một chương trình thực tế.
Hiện tại tôi với Lục Hi đang ở địa điểm quay hình.
Phá hợp đồng sẽ phải bồi thường.
Thà lấy mạng còn hơn lấy tiền của tôi.
Tôi quyết định cố gắng xoay sở đến khi chương trình kết thúc rồi tính tiếp.
Thằng nhóc vừa mất kiên nhẫn la hét, lại còn gạt bay hết đồ ăn vặt với sữa trên tay tôi xuống đất kia chính là Lục Hi.
Tiểu gia hỏa này rất đẹp trai.
Đôi mắt đen láy, lông mi dài cong vυ't, làn da đẹp mướt mát. Trên người mặc áo hoodie cao cấp cùng quần yếm màu đen, vừa đẹp trai vừa cute.
Nhưng tính tình thì thất thường không khác gì ba nó.
Lục Hi đồng ý cùng tôi tham gia chương trình này là vì tôi đã năn nỉ Lục Dư Xuyên.
Tôi nói muốn bồi dưỡng tình cảm mẹ con với Lục Hi.
Lục Dư Xuyên cưới tôi là vì muốn làm một người cha tự do thoải mái, thấy tôi chủ động yêu cầu đưa con trai anh ta đi, anh ta liền dùng quyền lực người cha ép Lục Hi đồng ý.
Cũng vì vậy, suốt đường đi, Lục Hi luôn làm mặt lạnh với tôi.
Tôi quăng hết mặt mũi luôn xun xoe quan tâm thằng nhóc, đưa nước rồi lại đưa đồ ăn, ân cần chẳng khác gì mẹ ruột.
Nhưng người cần nỗ lực bồi dưỡng tình mẫu tử là tôi trước khi thức tỉnh.
Còn giờ đây tôi đã tỉnh ngộ rồi.
Chỉ cần tưởng tượng nhóc con này trước mặt tôi thì không khác núi băng. Sau này tới trước mặt nữ chính Hà Tĩnh Tĩnh lại chẳng khác gì cún con, bộ dáng ngoan ngoãn ngọt ngào vâng lời.
Đừng nói nó chỉ là con riêng, dù là con ruột tôi cũng lười hầu hạ.
“Ok, con đã nói không cần thì dì cũng không phiền con nữa.” Tôi nhanh nhẹn thu lại đồ ăn vặt bỏ vào túi.
Sau đó từ trong túi lấy ra snack vị chanh mình thích nhất, nhai rồm rộp.
Trên đời gặp chuyện khó, chỉ cần dám từ bỏ.
Lục Hi khẽ hừ một tiếng, như thể không tin nổi.