Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 53

"Ái chà... Sao tôi lại không biết xấu hổ chứ?"

"Không thích hợp đâu ha ha ha ha, xung quanh còn có người!"

"Tiểu Lan thấy ghét quá à, được được được, gần một chút, gần một chút, ha ha ha..."

Đoạn Dịch vừa đi đến cửa phòng ngủ chính, liền nghe Bành Trình nói mấy câu như vậy.

Tò mò quay đầu nhìn, Đoạn Dịch vừa khéo được chứng kiến một cảnh tượng xuất sắc.

... Ổ Quân Lan tát cái bốp vào trán Bành Trình. "Tỉnh táo lại hộ tôi cái!"

Để tránh vi phạm quy định bạo lực, Ổ Quân Lan ra tay không nặng.

Nhưng vì đắm chìm vào ảo giác, Bành Trình toàn thân cơ bắp thế mà bị Ổ Quân Lan tát ngã ngửa xuống đất, hơn nửa ngày chưa phục hồi tinh thần.

"Vờ lờ, hồi nãy tôi bị sao vậy?" vẻ mặt Bành Trình ngơ ngác, "Quân Lan, cô đánh tôi làm gì?"

"Đừng có * tôi." Ổ Quân Lan đưa mắt ngầm cảnh cáo, xoay người rời đi.

Khang Hàm Âm đi đến bên cô. "Chúng ta đi phòng ngủ phụ bên cạnh nhìn xem. Đừng nói lý với đàn ông đáng khinh."

Bành Trình không phục. "Này này số 4 cô thù hằn tôi quá mức đấy."

Khang Hàm Âm trợn trắng mắt: "Vậy anh tôn trọng số 1 giùm cái."

Đoạn Dịch xem diễn xong, cùng Minh Thiên vào phòng ngủ chính, phát hiện biểu tình của hắn có hơi lạ.

"Sao thế?" Đoạn Dịch hỏi.

Minh Thiên do dự, thấp giọng hỏi: "Anh Tiểu Dịch, anh cũng cảm thấy Bành Trình... đáng khinh à?"

Đoạn Dịch chớp mắt, nhất thời không biết nên đáp thế nào. "Đại khái có hơi hơi."

Minh Thiên nhíu mi, nói: "Nếu một người có suy nghĩ bậy bạ với mỗi cô gái, thì gọi là đáng khinh. Nhưng nếu có một người, chỉ khi đối mặt với người mình thích, nhất thời khó kìm lòng nổi, vô thức lộ vẻ say mê. Cái này... không gọi là đáng khinh nhỉ?"

"Chắc là không tính." Đoạn Dịch vẫy vẫy tay, "Đối mặt người mình thích... YY cũng là hợp lý. Não bổ thì não bổ, quản tốt thân thể là được."

"Vâng... Được."

"Hỏi cái này làm gì?"

"Không có gì, anh kiểm tra đi."

Đoạn Dịch tính toán tranh thủ thời gian thăm dò. Vì thời gian đã trễ, buổi tối không chắc sẽ gặp chuyện gì, tốt nhất là thừa dịp trời còn sáng thăm dò xong sớm rồi về phòng.

Nhưng đi vào phòng ngủ chính Đoạn Dịch mới phát hiện, nơi này gần như không có gì để kiểm tra.

Toàn bộ phòng ngủ chính chỉ có một cái giường ván gỗ, trên giường không có chăn đệm, nói chung là trống trơn.

Ví dụ giường ván gỗ

Nếu không lật sàn nhà đập vách tường, này nhà có thể nói không có gì để thăm dò.

Lúc này Bành Trình và Tra Tùng Phi theo vào.

Tình trạng tự kỷ của Tra Tùng Phi vẫn rất nghiêm trọng, nhưng hiện tại khi thấy bọn Đoạn Dịch, cậu ta sẽ chủ động cười một cái, xem như biết chào hỏi.

Vào phòng, cậu ta cũng rất tích cực chủ động vỗ vỗ tường, rồi tới giường gõ gõ ván gỗ.

Tra Tùng Phi gõ hai cái xuống giường, phía dưới có tiếng vang.

Bành Trình bỗng nghĩ đến cái gì, nuốt nước miếng: "Các anh nhớ văn tự trên cửa bia đá không? có một câu là "đầu lăn xuống giường". Thế, thế dưới giường này... liệu có một cái... đầu."

"Có đầu hay không, anh cúi xuống xem chẳng phải sẽ biết à."

Người nói chuyện là Khang Hàm Âm.

Đoạn Dịch nghe vậy quay đầu lại, thấy Khang Hàm Âm và Ổ Quân Lan đi vào.

Ổ Quân Lan gật đầu với mọi người, nói: "Tôi và Hàm Âm đã coi qua phòng ngủ phụ, phòng vệ sinh, phòng bếp, gần như rỗng tuếch. Cho nên chúng tôi vào đây xem thử."

Đoạn Dịch hỏi trọng tâm: "Phòng ngủ phụ có giường không?"

Ổ Quân Lan lắc đầu: "Không có. Căn nhà trệt không lớn, gồm có phòng khách, phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, phòng vệ sinh, nhà ăn, phòng bếp. Chỉ có phòng ngủ chính là có một chiếc giường."

Đoạn Dịch mở miệng đang muốn nói, Bành Trình bịt kín hai mắt, lại bắt đầu chảy máu mũi. "Không được không được, Quân Lan tôi không thể ở cùng một phòng với cô. Nếu cô không ra ngoài thì tôi ra ngoài."

Ổ Quân Lan: "..."

Đoạn Dịch vỗ vai hắn ta, nhấn đầu hắn ta xuống đất. "Hay là cậu nhìn gầm giường đi, cho bình tĩnh?"

Bành Trình: "Anh đối xử với anh em thân thiết như vậy hả?"

Khang Hàm Âm quạt lửa thổi gió. "Nhát thế mà muốn được chị gái số 1 thích à? Nếu muốn chứng minh mình không đáng khinh, vậy anh cúi đầu xem đi."

"... Mẹ nó, xem thì xem! Tiện thể ông đây cũng muốn làm anh hùng!"

Bành Trình hít một hơi thật sâu, đi đến trước giường ván gỗ, nằm bò xuống đất.

"Thế nào?" Đoạn Dịch hỏi, "Cần tôi chiếu đèn giúp không?"

Sườn mặt Bành Trình dán mặt đất tro bụi, nói: "Không cần, trên giường không có đồ, khe hở ván gỗ lớn, cho nên ánh sáng chiếu xuyên xuống dưới, thấy rõ lắm. Dưới giường... tạm thời không thấy gì. Không có đầu. Nhưng sàn nhà còn đồ gì khác hay không, trong ván giường có giấu gì không, tôi không biết."

Nghe đến đó, Đoạn Dịch kéo hắn ta đứng lên.

Tạm thời không có gì để xem, mọi người về phòng khách.

Thoáng nhìn bức thư màu phấn hồng trên bàn trà, nghĩ đến cái gì, Đoạn Dịch vòng tay ôm ngực, lông mày hơi nhíu.

"Sao vậy anh Tiểu Dịch?" Minh Thiên hỏi anh.

Đoạn Dịch nói: "Tôi đang suy nghĩ cái gọi là thực hiện tâm nguyện. Nếu nó có thể thực hiện tâm nguyện chúng ta, chúng ta nói muốn "tìm ra bí mật phòng nhỏ" thì sao bây giờ? Nếu nó thật sự có thể làm được, chẳng phải là chúng ta có thể dễ dàng vượt ải?"

"Nhưng tôi không tin nó sẽ nói cho chúng ta biết, đó là nghịch lý. Cho nên, căn nhà "tâm nguyện" nhất định không đơn giản."

Vấn đề Đoạn Dịch nói là điểm cực kỳ mấu chốt.

Trong khoảng thời gian ngắn, vài người đều chìm sâu vào suy nghĩ.

Cuối cùng đánh vỡ trầm mặc là cái bụng Bành Trình réo vang.

Hắn ta xấu hổ che bụng, sau đó chạy vào phòng bếp. "Nãy các cô nói là phòng bếp không có đồ? Thế chúng ta ăn gì? Đừng nói phó bản này không cung cấp đồ ăn nhá?"

Nghe thế, Đoạn Dịch cũng tò mò đi tới phòng bếp.

Thì ra hai cô gái Khang Hàm Âm vừa rồi nói phòng bếp rỗng tuếch, là ý trên mặt chữ.

Nơi này có bệ bếp, nhưng không có bếp lò; có một cái tủ đông, nhưng không cắm điện, hơn nữa bên trong thứ gì cũng không có.

Trong phòng bếp không có ngăn tủ, chỉ có một giá gỗ để đồ. Giá gỗ mốc meo, không bày biện bất cứ món ăn nào.

Nhìn khắp phòng bếp trống trơn, thứ duy nhất có thể xem là đồ ăn, mà còn không chắc có thể ăn hay không... là cái giẻ lau mọc nấm trong thùng nước góc nhà.

Bành Trình quá đói bụng. Hắn không tin, lại chạy tới phòng ăn nhìn thoáng qua, cuối cùng chạy vào phòng khách nơi mọi người tập hợp. "Vãi lìn, không phải chứ. Không có đồ ăn!"

Càng muốn ăn thì càng đói, Bành Trình xoay vòng vòng. Bỗng hắn nghĩ tới một chuyện: "Trên giấy nói thế nào? Nhà Tâm Nguyện có hai tầng ý nghĩa lận. Thứ nhất, chúng ta có thể thấy đồ vật chúng ta muốn. Nhưng mấy cái đó là ảo giác, không phải thật. Giống như tôi nhìn Quân Lan... Khụ khụ..."

"Thứ hai, nó nói... Nó có thể thực hiện tâm nguyện của chúng ta? Có phải đồ ăn cũng có thể?"

Đột nhiên lanh trí, Bành Trình ngồi xổm, chắp tay trước ngực. "Nhà nhỏ ơi nhà nhỏ, hãy ban cho tôi một bàn đồ ăn ngon lành! Tôi muốn ăn cơm Tây cao cấp kiểu Pháp!"

Bành Trình vừa dứt lời, cảnh tượng thần kỳ liền xảy ra.

Trong phòng khách cũ nát xuất hiện một bàn cơm Tây, kèm hai ghế da cao cấp.

Ngay sau đó, ngọn nến, hoa tươi, các món ăn sang trọng cũng xuất hiện trên bàn.

Đồ ăn khai vị là salad hoa quả cùng súp hải sản kiểu Pháp, món chính gồm 2 món, bò bít tết và thịt heo nướng...

Thậm chí còn xuất hiện rượu nho ngọt cao cấp.

"Ôi vl! Tôi không nhìn lầm chứ! Từ khi vào trò chơi... À không, ở ngoài hiện thực tôi cũng chưa từng ăn cơm Tây cao cấp như vậy." Bành Trình ngồi xuống cầm dao ăn, đương nhiên là bất chấp lễ nghi cơm Tây, cắt bò bít tết chuẩn bị ăn.

Lúc sắp hạ dao, Đoạn Dịch đè lại hắn ta tay, ngăn hắn ta.

"Gì đấy?" Bành Trình hỏi, "Mọi người cũng ngồi xuống ăn đi. Nếu không thích bò bít tết thì ăn món khác. Tôi hơi hối hận, cơm Tây ăn không đủ no. Chúng ta ước thêm một cái lẩu nhé?"

"Đừng ăn. Như tôi vừa phân tích, nếu thật sự có thể thực hiện tâm nguyện chúng ta, chúng ta ước thành công vượt ải là xong. Nhưng "trạm kiểm soát" không thể nào đơn giản như vậy. "Tâm nguyện" nhất định có bẫy."

Đoạn Dịch gạt toàn bộ đồ ăn trên bàn xuống đất, "Thế nên đừng ăn đồ do căn nhà này cung cấp, không được ăn."

Bành Trình ấm ức tủi thân. "Vậy chúng ta buổi tối ăn gì?"

Đoạn Dịch nghĩ nghĩ, nhìn về phía Minh Thiên: "Cậu thấy thế nào? Vào rừng rậm đi dạo?"

"Vâng. Có thể." Minh Thiên nói, "Chúng ta về phòng trước, xem trong phòng có công cụ gì có thể dùng hay không. Ngoài ra, khu vực quanh nhà cây chưa tra xét kỹ. Ví dụ như địa điểm thảo luận bỏ phiếu còn chưa thấy."

Đoạn Dịch gật đầu. "Đúng. Cái này nhà tạm thời nhìn không ra cái gì. Chưa kể, phó bản này trước mắt không có một NPC nào, hơi bất thường. Chúng ta nên chờ xem sao."

"Được. Chúng ta nhanh chóng xuất phát." Minh Thiên dẫn đầu đến khu nhà trên cây.

Nhìn bóng người cao 1m9 đi phía trước lúc ẩn lúc hiện, Đoạn Dịch giật mắt, tự dưng thấy một cảnh lạ.

Lại nói tiếp, ngọn nguồn chuyện này cần ngược dòng về cửa hàng quần áo ở phó bản trước.

Đại loại vì hắn vẫn luôn nắm tay anh cùng tiến cùng lùi, luôn mồm nói anh hãy tin tưởng mình, rồi đùng một cái tổ đội với một cô gái, còn để người ta nhận tiên tri chắn sói gì đó. Lúc ấy trong lòng Đoạn Dịch không quá thoải mái, vì thế trêu Minh Thiên một câu, nói hắn mặc váy đi.

Trước đây Đoạn Dịch thật sự chưa từng nghĩ Minh Thiên mặc váy.

Trong suy nghĩ của anh, đàn ông đàn ang thì mặc váy cái gì? Quá kỳ quặc.

Nhưng không biết sao lại thế này, giờ phút này nhìn bóng lưng Minh Thiên, đầu óc anh bỗng nảy ra một câu "Nếu cậu ấy mặc váy".

Đoạn Dịch thề, trong đầu tự dưng nghĩ vẩn vơ thế thôi.

Anh không ước nguyện, càng không não bổ lung tung.

Nhưng Minh Thiên đi đằng trước thế mà biến thành chàng trai mặc váy.

Hắn mặc một chiếc váy ngắn phong cách cung đình cách tân, chân váy hơi bồng bềnh, chỉ dài tới đầu gối, làm lộ đôi chân thẳng tắp của hắn. Mái tóc màu vàng kim hơi lượn sóng, rũ dài đến phần eo.

Hắn thình lình dựa cửa quay đầu, vòng eo xoay một vòng, lộ ra gương mặt cao quý ưu nhã.

Ngũ quan của hắn quá mức tinh xảo, hơn nữa dáng gầy, nên mặc kiểu váy này không hề khó coi.

Đoạn Dịch không cảm thấy kỳ quặc, còn thấy hắn khá xinh đẹp, y như người mẫu, như hoàng tộc tự mang quý khí.

"Anh Tiểu Dịch? Anh làm sao vậy?"

Giọng nói Minh Thiên lôi Đoạn Dịch ra khỏi ảo giác.

Sau đó Minh Thiên với bộ dáng thật nhìn anh đứng ở cửa nhà, cong lưng cười.

"Anh làm sao vậy?" Minh Thiên tò mò hỏi.

Đoạn Dịch thẳng thắn trả lời: "Thấy cậu mặc váy, không ngờ khá xinh đẹp. Không phải tôi nói cậu này kia, cậu không hề nữ tính, đừng để ý. Đúng là kỳ quái, cậu mặc váy không yểu điệu nữ tính tí nào, nhưng lại khá xinh đẹp, rất khí chất."

Minh Thiên nghe đến đó, khẽ nhíu mi, suy tư nhìn Đoạn Dịch.

Một bên, Bành Trình ôm bụng đã đi tới, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn Đoạn Dịch. "Bro, anh có tật xấu gì thế này? Hiếm khi gặp nhà nhỏ thần kỳ, anh bổ não cái gì không bổ lại đi bổ não cái này? Hăng hái ngắm nhìn một thằng đàn ông?"

Đoạn Dịch: "..."

Bành Trình: "Không phải tôi muốn trả đũa anh nha, tôi thắc mắc thật đấy. Em giai số 2 là cấp dưới của anh mà, đừng nói là anh muốn quy tắc ngầm người ta đó?"

Đoạn Dịch: "............"

Bành Trình nói lời này, chọc Khang Hàm Âm và Ổ Quân Lan bật cười.

Không chỉ hai cô, số 9 Hứa Nhược Phàm và số 12 Doãn Oánh Oánh từ phòng ngủ chính đi ra, vừa lúc cũng nghe được mấy câu cuối.

Vì thế Đoạn Dịch quay đầu lại, thấy bốn cô gái dùng ánh mắt tò mò nhìn mình, rồi dùng ánh mắt rất là thương hại đồng tình nhìn về phía Minh Thiên.

Này này, cái gì thế hả? Đều nghĩ tôi sẽ bắt nạt Minh Thiên thật hả?

Đoạn Dịch dẫn đầu ra cửa. "Nghiêm túc lên đừng đùa nữa. Chúng ta mau ra ngoài tìm đồ ăn. Bằng không chúng ta đều phải uống gió Tây Bắc."

Minh Thiên nhìn anh một lát, đi theo.

Bành Trình một bên đuổi theo hai người bọn họ, một bên nói: "Từ từ, tôi và các anh đi cùng nhau."

Sau khi ba người rời đi, Tra Tùng Phi và bốn cô gái cũng nối đuôi nhau rời gian nhà.

Hứa Nhược Phàm tò mò: "Không phải chứ? Đoạn tổng muốn đè Minh Thiên..."

Khang Hàm Âm bày vẻ mặt tôi đã sớm nhìn thấu: "Tôi biết ngay mà."

Ổ Quân Lan khó hiểu: "Các cô đều cảm thấy anh Đoạn muốn đè Minh Thiên?"

Doãn Oánh Oánh nháy mắt: "Không thì sao?"

Ổ Quân Lan kinh ngạc: "Theo tôi là ngược lại?"

Khang Hàm Âm: "Không nhầm chứ? Chị cảm thấy anh Đoạn nằm dưới?"

Ổ Quân Lan: "Chắc là do tôi lớn hơn các cô vài tuổi. Các cô còn trẻ tuổi quá. Các cô chưa rõ bản chất của cậu em trai Minh Thiên rồi. Tra Tùng Phi, cậu nghĩ thế nào?"

Tra Tùng Phi: "... Các chị đang nói gì cơ?"

·

Sau khi tám người rời đi, ba người còn lại bất tri bất giác tạo thành một nhóm.

Kẻ mới gia nhập phó bản trước, ngủ với NPC, nói năng lỗ mãng với con gái, tất cả phương diện trên đều biểu hiện rõ số 10 Tô Chương Nhạc là một thằng khốn. Người vừa gia nhập, số 5 Tiết Cảnh từng phản bội Đoạn Dịch ngoài đời thực, và đối tác của Tiết Cảnh là số 6 Chân Cao Kiệt.

Ba người từ nhà ăn đi tới.

Một bàn đồ ăn bị Đoạn Dịch hất đổ đầy đất. Ba người nhìn cảnh này, thần sắc khác nhau.

Tô Chương Nhạc thèm thuồng nuốt nước miếng. "Anh ta thật sự ném mấy thứ này? Quá lãng phí."

"Có lẽ chúng không thể ăn đâu." Tiết Cảnh ngồi xổm xuống, nhặt một miếng bò bít tết quan sát, lắng nghe một chút, "Nghe và sờ lên đều không có gì khác thường. Nhưng Đoạn Dịch là người nhạy bén thông minh. Chúng ta cũng đừng ăn bậy."

Đứng lên, Tiết Cảnh nói: "Nếu họ đi tìm đồ ăn, chúng ta ở lại nơi này thăm dò đi. Tuy rằng nhà vắng tang hoang, nhưng không thể nào không có gì. Cẩn thận tìm một chút, không chừng sẽ phát hiện manh mối. Nửa giờ sau chúng ta tập hợp tại phòng khách."

Tô Chương Nhạc gọi hắn ta lại: "Phó bản trước tôi và bọn Đoạn Dịch từng cãi nhau. Bọn họ không mấy ưa tôi. Mà trên xe buýt... Anh có mâu thuẫn cùng Đoạn Dịch, chúng tôi đều thấy. Cho nên... Bọn họ tìm được đồ ăn, sẽ phân cho chúng ta?"

Tiết Cảnh ôn hòa cười cười. "Tôi có chút hiểu biết về Đoạn Dịch. Miệng dao găm tâm đậu hủ. Cậu ấy trông nóng tính, ngoài miệng không tha ai. Nhưng thật ra tâm địa cậu ấy rất tốt. Cậu ấy sẽ không nhìn chúng ta đói chết. Còn nữa, đâu phải chúng ta không xuất lực. Lát nữa chúng ta tìm được manh mối, cũng có thể chia sẻ với bọn họ."

Tô Chương Nhạc nghe vậy, không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Tiết Cảnh nheo mắt, đi đến phòng bếp rửa tay.

Chân Cao Kiệt tuy nói là phía đối tác, nhưng vẫn luôn đi theo hắn ta, hơn nữa luôn cụp mi rũ mắt, cứ như là đàn em của hắn ta.

Không còn Tô Chương Nhạc, Chân Cao Kiệt nhìn trái phải, cười lạnh nói: "Trong trò chơi này, tốt bụng cũng vô dụng."

Chân chó cười cười với Tiết Cảnh, hắn ta nói tiếp: "Đều là nhờ anh dạy cho tôi."

Tiết Cảnh trầm mặt, trong mắt lướt qua chút âm u. "Cậu vẫn chưa đủ trầm ổn. Đừng có treo mãi mấy lời này bên miệng."

"Hiểu hiểu." Chân Cao Kiệt làm thủ thế khóa miệng, "Tôi sẽ tự quản bản thân, cái gì cũng không nói."

Ba người họ ở chỗ này thăm dò nửa giờ, cuối cùng tập hợp ở phòng khách.

Mà lúc này, bọn họ được chứng kiến cảnh tượng thần kỳ biến dạng.

Vị trí có bàn cơm Tây và ghế da cao cấp toàn bộ biến mất, thay thế bằng mấy bộ xương trắng.

Đồ ăn rơi vãi trên mặt đất, bò bít tết, thịt heo nướng... biến thành một đống tròng mắt.

"Ọe..." người như Tô Chương Nhạc nhìn không nổi, không nhịn được phun ra.

Tròng mắt tỏa mùi tanh tưởi buồn nôn, Tiết Cảnh lập tức che miệng mũi. "Quả nhiên có cổ quái. Chúng ta rời nơi này trước."

·

Trở lại nhà trên cây, đoàn người Đoạn Dịch cẩn thận đi vòng quanh một vòng, phát hiện khu đất sau lưng nhà cây có mười hai cọc cây nhỏ. Cọc cây được đánh số, đây là nơi để mọi người ngồi thảo luận.

Mười hai cái cọc nhỏ vây quanh một gốc cây thô to, có thể dùng làm bàn ăn.

Thế nghĩa là bãi đất trống này chính là khu thảo luận, kiêm phòng bếp và nhà ăn.

Trên thân cây bên cạnh có treo một ít công cụ, có xiên bắt cá, cung tên, đủ loại đao, đá nhóm lửa, thậm chí dưới đất có lượng rơm rạ kha khá.

Bành Trình nhịn không được líu lưỡi. "Vãi thật, đừng nói bắt chúng ta đi săn? Hiện tại đã trễ thế này, rừng cây đen thui ai dám đi?"

Bành Trình hỏi đúng vấn đề Đoạn Dịch đang tự hỏi.

Giờ phút này anh đang đứng sóng vai cùng Minh Thiên. Khuỷu tay chọc vào Minh Thiên, anh hỏi: "Có đi săn không?"

Minh Thiên: "Đi."

Đoạn Dịch: "... Hả?"

Minh Thiên đi đầu lấy công cụ. "Tranh thủ lúc mặt trời chưa lặn hẳn, em sẽ vào rừng."

Đoạn Dịch cầm một cây đao và một xiên bắt cá đuổi kịp hắn: "Tôi đi cùng cậu. Lỡ mà gặp dã thú gì đó, chúng ta chưa chắc có thể đối phó. À lúc mới tới, tôi nghe loáng thoáng phía bắc có tiếng nước chảy, có lẽ khác với con sông đen chúng ta băng qua, có thể bắt ít cá."

Ổ Quân Lan lúc này nói: "Bọn tôi sẽ tìm rau dại gì đó ở phụ cận."

Bành Trình hô gọi đằng sau lưng Đoạn Dịch: "Để tôi bảo vệ các cô."

Minh Thiên cầm đèn pin, không bật, chỉ nắm trong tay ngắm nghía.

Từ lúc rời nhà nhỏ, Đoạn Dịch đã để ý hắn hơi im lặng.

"Cậu vẫn ổn chứ?" Đoạn Dịch hỏi hắn.

"Không có việc gì. Chỉ là..." Tạm dừng một chút, Minh Thiên trả lời, "Ở phương diện nào đó, hình như chúng ta có chút hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Đoạn Dịch nhíu mày, "Hiểu lầm cái gì?"

Minh Thiên nghiêm túc nói: "Không có gì, về sau chúng ta sẽ đạt thành nhất trí."

Đoạn Dịch: "...?"

Có đôi khi Đoạn Dịch chẳng hiểu Minh Thiên đang nói cái gì, đang muốn mở miệng dò hỏi, thì trong rừng vang lên tiếng bước chân.

Anh tưởng người đến là bọn Ổ Quân Lan, nhưng cẩn thận lắng nghe, tiếng bước chân rất loạn, hơn nữa là truyền đến từ phía trước.

Đoạn Dịch túm lấy cánh tay Minh Thiên, tạm thời cùng hắn trốn sau một thân cây.

Ngay sau đó anh nhìn thấy một đội người xuất hiện.

Bắt mắt nhất là một cô gái giữa đội người. Tóc cô ta được duỗi thẳng, đeo kính râm to che gần hết khuôn mặt nhỏ, chỉ lộ ra hai cánh môi đỏ như lửa cháy.

Trên lưng cô ta đeo đàn ghi-ta, thái độ của người bên cạnh xem như cung kính với cô ta, không ngừng gật đầu cúi người.

Nhìn đội người đi qua trước mặt, Đoạn Dịch và Minh Thiên trốn sau gốc cây to, không nói một lời.

Đội người dần đi về hướng nhà trên cây. Đoạn Dịch và Minh Thiên nhìn nhau, ăn ý tạm thời không đi bắt cá, mà theo đuôi bọn họ trở về nhà cây.

Thời điểm tới gần nhà cây, Đoạn Dịch nghe một người trong đội người mở miệng: "Các vị đã tới rồi. Thật tốt quá. Chúng tôi là người mời thầy đuổi ma tới đây. Chúng tôi muốn sử dụng căn nhà nhỏ. Mọi người phải bảo vệ chúng tôi đó."

Nếu họ là NPC đã đối thoại với người chơi, Đoạn Dịch không cần trốn tránh làm gì nữa, bèn đi ra ngoài.

Lúc sau anh phát hiện đội NPC tạm thời có chỗ lợi... bởi vì bọn họ mang đồ ăn tới.

Nhóm lửa ngay tại chỗ, nấu cơm, bọn họ mời mười hai thầy đuổi ma cùng dùng bữa.

Lúc ăn cơm, cô gái đeo kính râm ăn được hai miếng thì ngừng.

Rồi cô ôm đàn ghi-ta ca hát bên lửa trại.

Buổi đêm, bầu trời đầy sao cùng ánh lửa hắt lên mặt cô, làm người ta nhịn không được mơ màng tưởng tượng, nếu cô tháo kính râm xuống, sẽ đẹp biết bao nhiêu.

Chất giọng của cô rất tuyệt, thanh sắc thuần hậu có ý vị, như một bình rượu ngon lâu năm, làm người ta vừa nghe liền say mê.

Chỉ tiếc ca từ làm người nghe khϊếp đến hoảng.

"Một người đàn ông đã chết, một người đàn ông không tiền đồ, lười chôn hắn vào mộ phần. Đầu lăn xuống gầm giường, tứ chi tán loạn trong phòng."

"Được rồi Hoa Hồng, đừng hát nữa. Dạo này không có thông báo, đừng sợ mập, lại đây lại ăn thêm đi."

Người mở miệng có vẻ là người lãnh đạo đội ngũ, cũng là người nói chuyện với người chơi.

Theo lời cô ta nói, thầy đuổi ma là do cô ta mời tới.

Mà từ lời cô ta, Đoạn Dịch không khỏi phỏng đoán... Chẳng lẽ cô gái kính râm là minh tinh?

Suy đoán của Đoạn Dịch được xác nhận. Người tự nhận đã mời thầy đuổi ma tới đây tự giới thiệu, nói Hoa Hồng chính là ca sĩ nóng bỏng tay, còn cô là người đại diện của Hoa Hồng.

Những người còn lại trong đội, cơ bản đều là thành viên của phòng làm việc Hoa Hồng, đương nhiên còn có người dẫn đường mà bọn họ mời đến.

Cơm nước xong, đám người Hoa Hồng dọn vào ở nhà trên cây.

Hoa hồng cực kỳ thờ ơ lạnh nhạt, là người đầu tiên lên nhà cây.

Còn dư lại mấy nhân viên giúp cô ta khuân vác túi hành lý lớn.

Trong đó có một người vẫn ngồi bất động tại chỗ. Vẫn là người đại diện Hoa Hồng tới đỡ hắn đi nhà cây.

Lúc hắn ta đi ngang qua Đoạn Dịch thì vừa vặn nghiêng đầu, đối diện với Đoạn Dịch.

Có lẽ không thể gọi là "Đối diện".

Bởi vì trong nháy mắt, Đoạn Dịch phát hiện hắn không có mắt.

·

Người nọ không có mắt, chứ không phải nhắm mắt.

Chỗ hai hốc mắt của hắn, mí mắt sụp toàn bộ, hơn nữa còn bị kim chỉ khâu kín, anh có thể thấy rõ vết kim khâu trên mí mắt. Một bộ dạng làm người ta ấn tượng khắc sâu.

Thế cho nên buổi tối mãi đến khi bốc bài, hình ảnh đôi mắt bị khâu sống cứ nằm trong đầu Đoạn Dịch không vứt đi được.

Buổi tối đúng 10 giờ.

Thiết bị rung lên, Đoạn Dịch rút bài thân phận lần này của mình.

"Người chơi số 7, thân phận của bạn là【 Ảo thuật gia 】."