Chuyển ngữ: Dưa Hấu Không Hạt
"Anh đáng ghét lắm!" Cố Nguyên Nguyên đập mạnh vào tay Cố Bùi Viễn.
Cố Bùi Viễn bấy giờ mới nhận ra, lập tức buông tay kiểm tra, bàn tay bé bỏng trắng nõn như ngó sen bị nắm đỏ bừng. Nhóc béo cạn lời: "Không mua đùi gà cho em, em sẽ mách nội!"
"Mi đi đi." Cố Bùi Viễn thờ ơ.
"Hừ!" Cố Nguyên Nguyên tức giận giậm chân, quay đầu thấy Lâm Nhiên Nhiên, lập tức vui vẻ la lên: "Chị kẹo! Ơ... thả em xuống! Em muốn đến nói chuyện với chị kẹo!"
"Nhóc béo, câm miệng." Cố Bùi Viễn quặm mặt, xốc cu em rời đi, Cố Nguyên Nguyên dùng chân ngắn đá loạn xạ, nhưng chẳng thể chống lại sức mạnh của ông anh bạo quân.
Lâm Nhiên Nhiên nghe thấy có người gọi mình, ngơ ngác quay đầu lại nhưng chẳng thấy ai.
…
Mùa đông trời tối rất nhanh, vừa rồi bầu trời vẫn tràn ngập ráng chiều, trong nháy mắt đã biến thành một màu xanh đen, màn đêm lập tức bao trùm huyện Lâm An. Lâm Nhiên Nhiên đẩy cửa nhà khách ra, một mùi hương ấm áp xen lẫn vị than củi ập đến.
"Ôi, Nhiên Nhiên, sao gái lại về lúc này?" Chị Mạnh hỏi, Tiểu Thu và Tiểu Cảnh ngồi bên cạnh chị lập tức nhảy xuống chạy tới, một trái một phải ôm đùi Lâm Nhiên Nhiên: " Chị!"
“Ngoan, người chị lạnh lắm, đừng ôm.” Lâm Nhiên Nhiên đẩy hai đứa nhỏ ra, vỗ nhẹ khí lạnh trên người mình, hỏi: “Chị Mạnh, củ cải em nhờ chị chuẩn bị đã có chưa ạ? "
Chị Mạnh lấy ra một cái giỏ: “Chị lấy được rồi, ở đây này, gái định làm gì?”
"Đến lúc đó chị sẽ biết." Lâm Nhiên Nhiên cầm giỏ lên.
Trong nhà khách có một bếp than nhỏ dùng để đun nước và hâm nóng đồ ăn cho người trực đêm. Chị Mạnh giúp mang đến phòng Lâm Nhiên Nhiên rồi đun nước trên chiếc nồi hai tai. Chị Mạnh giúp đốt bếp than, nói: “Vậy gái cẩn thận, đừng để tia lửa bắn ra, chị xuống trước.”
Lâm Nhiên Nhiên đồng ý: “À, chị giúp em trông chừng Tiểu Thu và Tiểu Cảnh nhé, lát nữa Tiểu Lưu đến đổi ca.”
Chị Mạnh vừa rời đi, Lâm Nhiên Nhiên khóa cửa lại, xách giỏ đi vào không gian. Chị Mạnh có rất nhiều đồ ngon, gồm một cây củ cải trắng mọng nước, nửa cây cải thảo, một ít tỏi lá và nửa củ gừng.
Đầu tiên Lâm Nhiên Nhiên lấy xương ra rửa sạch, dùng dao chặt thành nhiều khúc, thêm hành lá, gừng lát và một ít hạt tiêu vào nồi hầm. Cô gọt vỏ một củ khoai môn to rồi thái thành từng miếng nhỏ sau đó hấp trên lửa lớn. Nấu canh mất rất nhiều thời gian, Lâm Nhiên Nhiên lấy số trứng gà thu được hôm nay ra làm bánh trước.
Bây giờ cô đang làm bánh chiffon nam việt quất, phôi bánh dày tám tấc sau khi lấy ra khỏi khuôn có vị ngọt mềm, Lâm Nhiên Nhiên đánh kem, phết đều lên mặt bánh, sau đó bóp từng bông hoa kem lên, cuối cùng trang trí bằng quả dâu đỏ tươi. Cô không có nhiều trái cây trong tủ lạnh nên chiếc bánh kem dâu này đã là cả tấm lòng.
Cô cẩn thận gói bánh lại, đặt sang một bên làm quà cảm ơn gửi cho bà cụ, tin chắc nhóc béo cũng sẽ thích.
Lúc này, nắp nồi nảy lên. Lâm Nhiên Nhiên đi tới mở nắp nồi, nước canh sôi sùng sục màu trắng đυ.c, Lâm Nhiên Nhiên thái củ cải, cải thảo rồi cho vào cùng với ít nấm hương. Cô lấy chút tỏi lá, tỏi củ và một nắm cần nước ra xắt nhỏ, sau đó trộn nước tương, giấm, dầu ớt và đường thành nước sốt, rưới lên khoai môn, tiếp đó đun nóng dầu rồi tưới lên, âm thanh xèo xèo vang lên, mùi thơm nức mũi
Lâm Nhiên Nhiên ra khỏi không gian, đổ canh vào nồi súp hai tai rồi đặt lên bếp than nhỏ. Lửa của bếp than không lớn, tinh hoa từ xương dần dần bị ép ra, hương thơm ngào ngạt. Cải thảo và củ cải đều là loại rau có tính hút dầu và chịu sôi, chúng hòa vào canh, thấm đẫm nước, dần trở nên trong suốt.
Chị Mạnh, Tiểu Thu và Tiểu Cảnh vừa vào cửa liền hít một hơi thật sâu, vội quay người khóa cửa lại: "Ôi, mùi này thơm quá! May mà cửa đóng chặt, nếu không sẽ có người đến hỏi."
"Mau dọn bàn kia ra đi, chị có mang hộp cơm đến không?" Lâm Nhiên Nhiên hỏi.
Chị Mạnh và Tiểu Thu giúp dọn bàn và bày hộp cơm ra, chị Mạnh mang màn thầu đến, mỗi người nửa cái, mọi người ngồi quanh chiếc bàn.
Chị Mạnh nóng lòng múc một bát canh trước, thổi thổi rồi uống. Đêm đông ở miền Nam đặc biệt khắc nghiệt, cái lạnh thấm vào xương, trong canh xương có ít hạt tiêu, mùi thơm nồng, có tác dụng đẩy lùi cái lạnh, làm ấm cơ thể. Một bát canh nóng hổi khiến toàn thân lạnh buốt đều dễ chịu, vô cùng khoan khoái. Khoai môn có vị cay mặn, đến màn thầu cũng thơm tới mức khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi.
"Ngon quá, gái làm món này thế nào vậy? Sao hầm được xương ra vị thịt như này? Khoai môn cũng ngon, chị chỉ biết hấp thôi, mọi người trong nhà đều không thích." Chị Mạnh liên tục khen.
Tiểu Thu và Tiểu Cảnh cũng cầm hộp cơm ăn mải miết, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như sắp vùi vào hộp cơm. Lâm Nhiên Nhiên mỉm cười múc canh rồi gắp rau vào hộp cơm của chị: “Nào, chị Mạnh, đừng chỉ uống canh, củ cải và cải thảo đều ngon lắm, còn có nấm hương nữa."
"Ôi, có cả nấm hương, gái đúng là cái gì cũng biết làm!" Chị Mạnh gắp một miếng nấm quý báu thấm đẫm nước canh lên ăn, vị rất ngon! Nấm hương là nguyên liệu tốt nhất để nấu canh tươi, nấm tươi vào đông rất khó tìm. Ở nhà chị có một túi nhỏ, lúc nấu canh chị chỉ dám cho một ít vào để tăng hương vị, những bữa đó cả nhà chị đều ăn được thêm nửa bát!
"Chị đừng tiếc, ăn miếng lớn vào, ở đây còn rất nhiều." Lâm Nhiên Nhiên thấy chị Mạnh chỉ lo uống canh, liền cầm thìa múc nấm vào bát chị.
"Đừng đừng, không được đâu, chị ăn nhiều lương thực của em lắm rồi. Mấy món quý này nên để cho Tiểu Thu, Tiểu Cảnh thôi." Chị Mạnh vội gắp nấm cho Tiểu Cảnh.
"Chị Mạnh, chị còn khách sáo với em làm gì? Mấy ngày nay nếu không có chị giúp trông chừng Tiểu Thu và Tiểu Cảnh, em cũng chẳng rảnh rang như thế." Lâm Nhiên Nhiên nghiêm túc nói. Con người thời đại này quá cẩn thận, đối xử với họ tốt hơn chỉ một chút, họ sẽ sẵn sàng moi gan móc phổi đáp lại, ví dụ như chị Mạnh hay Tạ Tam.
Bấy giờ chị Mạnh mới thôi. Chị ăn một miếng củ cải, sau đó nhận ra củ cải và cải thảo thấm đẫm canh, không chỉ có vị thịt mà khi ăn vào miệng vị vừa thanh ngọt lại vừa giải ngấy. Cải thảo được nấu đến khi trong suốt, cắn một miếng, nước ngọt ứa ra, ngon vô cùng.
Lâm Nhiên Nhiên bận rộn cả ngày cũng đói bụng, mọi người vừa ăn màn thầu vừa uống canh nóng, ăn tới khi cả người đổ mồ hôi, thoải mái dễ chịu.
Tiểu Thu và Tiểu Cảnh ôm cái bụng tròn xoe buồn ngủ, Lâm Nhiên Nhiên lau tay lau mặt sạch sẽ cho chúng rồi bế chúng lên giường ngủ. Cô và chị Mạnh bưng bát canh vừa uống từng ngụm nhỏ vừa trò chuyện.
Chị Mạnh uống một hớp canh, ăn thêm một đũa khoai môn rồi thở dài: "Đây là cải thảo và củ cải mà chị thường ăn đến mức buồn nôn đó sao? Gái mau dạy chị cách làm đi."
“Chẳng phải là nhờ dùng xương nấu canh sao chị?” Lâm Nhiên Nhiên gắp khúc xương to ra, vét tủy chia cho chị Mạnh.
Tủy xương này mới là tinh hoa, vừa đặc vừa mềm, chị Mạnh tấm tắc khen: “Cái này ngon hơn thịt! Ôi, lúc trước nhà chị nấu canh xương suốt một tuần mà đã bao giờ nghĩ đến việc ăn tủy bên trong đâu?
"Đây là cách ăn của phương Bắc, người miền Nam ít ăn xương to, khó trách chị không biết." Lâm Nhiên Nhiên cười ném ống xương sang một bên.
"Ôi, đừng vứt đi!" Chị Mạnh ngăn cô lại, "Tủy xương còn chưa lấy ra hết, ít nhất vẫn nấu được vài lần! Gái cái gì cũng tốt, duy chỉ không biết tiết kiệm."
Nhìn chị Mạnh cẩn thận nhặt xương lên, Lâm Nhiên Nhiên dở khóc dở cười. Nhưng tính tiết kiệm là thói quen đã ăn sâu vào máu của người thời đại này, cô không thể nói được gì.
"Đúng rồi, chị Mạnh, ngày mai em sẽ trả phòng."
"Hả? Sao đột ngột thế?" Chị Mạnh ngạc nhiên nói.
"Hôm nay em gặp người cùng quê, vừa hay ngày mai em sẽ về với họ, không thể cứ ở đây mãi được." Lâm Nhiên Nhiên nói.
Mấy ngày nay ở cùng nhau, chị Mạnh tỷ đã có cảm tình với Lâm Nhiên Nhiên, không nỡ bảo: “Chị còn đang nghĩ ngày mốt là ngày nghỉ của chị nên chị muốn mời gái đến nhà chị ăn bánh chẻo! Gái gọi chị là chị mà chị vẫn chưa cho mấy đứa ăn gì ngon cả.”
"Không sao, chị Mạnh, em vẫn còn ít việc muốn nhờ chị." Lâm Nhiên Nhiên nói.
Chị Mạnh vội bảo: "Gái nói đi!"
"Mỗi lần vào huyện đều ở nhà khách sẽ khiến mọi người để ý, chị giúp em xem có nhà trọ nào cho thuê không?" Lâm Nhiên Nhiên nói.
Chị Mạnh trầm ngâm: “Thời nay nhà nào trong huyện cũng chật hẹp, cũng có nhà sáu người chen chúc trong một căn phòng bé tí, mà người thuê thì ít. Hơn nữa, mấy đứa đều có hộ khẩu nông thôn, không dễ giải quyết, trừ khi mua nhà.”
Mua nhà? Ấn tượng của Lâm Nhiên Nhiên với thời đại này là không ổn định, về sau sẽ xảy ra vài chuyện lớn. Người có đất đều gặp tai ương, sao cô dám mua nhà, huống hồ cô cũng không có tiền.
Chị Mạnh lại nói: “Gái là con gái, ở nhà khách an toàn hơn, gái cũng đâu thiếu chút tiền ấy!”
Đúng là thế, nhà khách khá sạch sẽ, hàng ngày không cần phải quét dọn, còn được cung cấp nước nóng, một ngày chỉ tốn bốn hào. Dân quê đều cảm thấy bốn hào quá đắt nên không nỡ ở nhưng Lâm hiên Nhiên có tư duy hiện đại, cô thấy rất tiết kiệm chi phí.
Nhưng chị Mạnh không biết nỗi lo của Lâm Nhiên Nhiên, cô lo trong nhà khách nhiều người thì nhiều miệng, mặc dù mỗi lần cô bán đồ đều rất cẩn thận, nhưng lâu dần sẽ để lộ dấu vết, đó chính là điều cô lo lắng.
Thấy Lâm Nhiên Nhiên cau mày, chị Mạnh thở dài: "Nhưng gái cũng đừng lo quá, chị sẽ giúp gái để mắt. Chuyện nhà cửa trong cái huyện này, chắc chắn không có ai nắm rõ tin tức hơn chị."
Lâm Nhiên Nhiên giãn mày, cười nói: "Vậy em cảm ơn chị Mạnh trước."
Hai người cùng dọn bàn, Lâm Nhiên Nhiên dùng nước nóng rửa sạch hộp cơm và đũa. Trên bếp vẫn còn ít canh đang sôi sùng sục, Lâm Nhiên Nhiên nhờ chị Mạnh bưng cho Tiểu Lưu trực ca, dù gì người ta giúp đổi ca cũng vất vả. Tiểu Lưu được một hộp canh nóng hổi thì vô cùng vui mừng,
liên tục nói lần sau chị Mạnh có việc gì anh ta sẽ giúp đỡ.
Buổi tối, Lâm Nhiên Nhiên lại vào không gian, kiểm đếm số nguyên liệu nấu ăn còn lại. Bột mì tinh luyện chỉ còn chưa đến mười cân, Lâm Nhiên Nhiên quyết định không động tới. Dù sao ngày mai cô sẽ phải về thôn nên cũng chẳng dùng đến.
Trước khi rời khỏi không gian, cô đưa mắt nhìn ba mươi quả trứng gà đặt ở một góc, cô suy nghĩ một lúc, gói trứng lại rồi đặt chung cùng với bánh kem. Mặc dù hình như nhà nhóc béo không thiếu trứng gà, nhưng đây là tấm lòng của cô.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhiên Nhiên đánh thức Tiểu Thu và Tiểu Cảnh vẫn đang ngủ say, mặc quần áo cho hai đứa rồi cùng nhau xuống lầu. Không ngờ vừa hay gặp chị Mạnh cũng bước vào cửa, dưới chân chị là một bao tải lớn được buộc chặt.
"Chị Mạnh, sáng nay chị không tan ca à?" Lâm Nhiên Nhiên hỏi.
“Chị vội chạy tới đây, sợ gái đi trước.” Chị Mạnh lấy ra một cái túi đặt vào tay Lâm Nhiên Nhiên, vừa mềm vừa nóng khiến cô giật mình.
"Đây là gì ạ?" Lâm Nhiên Nhiên mở túi ra, bên trong đựng màn thầu bột ngô đang bốc hơi nghi ngút, "A, thơm quá! Sao chị biết em chưa ăn sáng?"
Chị Mạnh trợn mắt: "Sao hả? Chị đoán đúng rồi chứ gì? Đây là bánh chị hấp ở nhà, bột ngô mới của năm nay, thêm hai thìa bột mì trắng, ăn ngon lắm. Nào, Tiểu Thu, Tiểu Cảnh cầm đi, đừng để bọn trẻ đói bụng.”
Chị Mạnh đưa màn thầu cho Tiểu Thu và Tiểu Cảnh, không nỡ bảo: “Hay mấy đứa đừng đi nữa, đến nhà dì Mạnh coi như con cháu trong nhà dì!”
“Nhà dì Mạnh có nhiều màn thầu lắm ạ?” Tiêu Cảnh ăn khiến má phồng lên.
Chị Mạnh vui vẻ nói: “Nhiều lắm, nhóc đến nhà dì đi, bữa nào dì cũng sẽ cho nhóc ăn bánh bao.”
“Vậy cháu sẽ là cháu của dì Mạnh!” Tiêu Cảnh nói.
Chị Mạnh vui mừng con Lâm Nhiên Nhiên thì tức giận dí đầu nó, cười lớn: “Đồ tham ăn!”
"À, đây là bốn mươi cân khoai môn, gái đừng quên, còn cái này nữa." Chị Mạnh kéo Lâm Nhiên Nhiên, lấy ra lon đồ hộp đựng trong túi lưới nhựa, một lon màu đỏ, một lon màu vàng, là anh đào và quýt đóng hộp!
"Đừng, chị Mạnh, chị giữ lại cho trẻ con trong nhà ăn, hai đứa nó cũng đói..." Lâm Nhiên Nhiên vội nói.
“Cầm đi, gái cầm đi!” Chị Mạnh đẩy lon đồ hộp cho Lâm Nhiên Nhiên, “Chị biết mấy đứa không thiếu ăn, mà chị Mạnh chẳng có thứ gì tốt để cho mấy đứa, đây chỉ là hai lon đồ hộp được họ hàng cho thôi, em cầm cho bọn nhỏ ăn.”
Thấy chị Mạnh kiên trì, Lâm Nhiên Nhiên không còn cách nào khác đành phải nhận, lòng thấy ấm áp. Ai ngờ sau đó chị Mạnh lại cười ranh mãnh: “Lần sau gái vào huyện, nếu có trứng gà hay bột mì thì đừng quên chị Mạnh nhé!”
Lâm Nhiên Nhiên: "...Em biết rồi!"
Bầu không khí xúc động vừa chớm đã bị chị Mạnh dập tắt, Lâm Nhiên Nhiên thấy thời gian không còn sớm, nói: "Chị Mạnh, chị giúp em trông Tiểu Thu và Tiểu Cảnh một lúc, em ra ngoài rồi sẽ quay lại ngay."
"Vậy gái nhanh lên, đừng để trễ xe!"
“Vâng!” Lâm Nhiên Nhiên nhanh chóng chạy đi.
Cô lấy ra một giỏ đồ, đợi người ở trước cửa quán cơm nhà nước. Chỗ bà cụ ở xa nên cô không đến đó kịp, có điều hai anh em nhà họ sống sung túc đến mức sáng nào cũng đến mua đồ ăn sáng nên Lâm Nhiên Nhiên tới thử vận
may.
Nhân viên bán hàng mập mạp đi tới, cảnh giác nhìn chằm chằm chiếc giỏ phủ vải lam trong tay Lâm Nhiên Nhiên: "Cô ở đây làm gì? Trong giỏ có gì?"
“Tôi đang đợi người.” Lâm Nhiên Nhiên cười nói: “Đồng chí, cho tôi hỏi, hôm nay có hai anh em nào đến ăn sáng không? Là một nhóc béo và một đồng chí nam khá điển trai, lần trước chị cũng đã gặp, cậu ta rất cao..."
Lâm Nhiên Nhiên khoa tay múa chân, ai ngờ nhân viên bán hàng bỗng giở mặt: "Cô có biết xấu hổ không, một nữ đồng chí lại đi hỏi thăm người ta làm gì?!"
Nói xong rũ miếng giẻ rồi bỏ đi. Hừ, chị ta còn không dám bắt chuyện với đồng chí tuấn tú đó, một con bé nhà quê cũng dám mơ tới!
Lâm Nhiên Nhiên bối rối, chị ta nói thế là thế nào? Hỏi thăm một chút cũng là phạm pháp ư? Đương lúc bối rối, cô nhìn thấy đối diện có một người đang đi tới cách đó không xa, trên tay cầm bình giữ nhiệt, mặc áo khoác da, chân dài, cao ráo tuấn tú, chẳng phải là người cô đang tìm đó sao?
Nhưng hôm nay nhóc béo không tới, chỉ có một mình chàng trai. Lâm Nhiên Nhiên mừng rỡ vẫy tay với Cố Bùi Viễn, lúc chạm mắt anh, Cố Bùi Viễn dừng bước, hơi nheo mắt như thể nhận ra điều gì.
Lâm Nhiên Nhiên tưởng anh không nhận ra cô nên tiến lên vài bước, cười định gọi anh. Ai ngờ sắc mặt Cố Bùi Viễn chợt lạnh xuống, sau đó không chút do dự quay người bỏ đi.
Sao lại bỏ đi?! Lâm Nhiên Nhiên vội vã đuổi theo, thấp giọng gọi: "Đồng chí, chờ chút! Tôi có chuyện muốn nói với cậu!"
Đang trên đường, cô không dám hét to. Nhưng cô càng đuổi thì Cố Bùi Viễn đi càng nhanh. Anh chân dài bước rộng, Lâm Nhiên Nhiên xách giỏ đồ trên tay chạy hồng hộc đuổi theo nên không kịp.
Có người ở cạnh đó nhìn sang chỉ trỏ: “Sao cô bé này lại chạy theo con trai nhà người ta thế kia?”
"Chậc chậc..."
Lâm Nhiên Nhiên thật sự chạy không nổi nữa đành phải dừng lại, trơ mắt nhìn bóng lưng Cố Bùi Viễn biến mất ở góc đường.
"Đồ dở hơi!" Lâm Nhiên Nhiên tức giận dậm chân. Rốt cuộc anh có thấy cô không, sao lại quay người chạy mất dạng? Lần trước cô chỉ nói dỗi anh một câu thôi cũng đáng để anh giận đến vậy ư? Phí công bánh kem cô làm!
“Ôi, cô bé, cô bé!” Một giọng nói vang lên gần đó.
Nghĩ mình lại bị chỉ trỏ, Lâm Nhiên Nhiên khó chịu trừng mắt nhìn, mới thấy một bác gái trông khá quen, là bác gái mua bánh ngọt của Lâm Nhiên Nhiên trước cổng bệnh viện, cũng là khách hàng đầu tiên mua bánh trứng của cô. "Cô bé! Cô bé!" Bác gái xách giỏ cải thảo vẫy tay với Lâm Nhiên Nhiên, vui vẻ nói: "Bác tìm cháu quanh đây mấy ngày rồi, bánh trứng lần trước của cháu làm ngon quá, con gái, các cô các thím của bác đều nhờ mua hộ, cháu còn không?”
Tiếng bác gái kích động không nhịn được, Lâm Nhiên Nhiên sợ hãi, vội nhìn xung quanh, may không có ai nghe thấy lời bác nói.
"Suỵt..." Lâm Nhiên Nhiên lập tức giơ ngón tay lên, kéo bác gái vào một góc tránh nơi đông người.
Bác gái hào hứng nói chuyện với cô.
Thì ra lần trước bác mua hai cân bánh ngọt để bồi bổ sức khỏe cho con gái, giấu trong tủ bát, mỗi ngày chỉ dám ăn một cái, dù vậy cũng vẫn tẩm bổ được cho cô con gái. Còn một túi bánh trứng nhưng con gái bác không nỡ ăn, anh con rể lại vì muốn xây dựng quan hệ với sếp nên lấy đi làm quà. Không ngờ cháu trai sếp lại thích, món quà này xem như có ích, chuyện của con rể cũng thành, không chỉ con rể càng yêu thường mà cả gia đình chồng cũng có cái nhìn khác về con gái bác.
Vốn dĩ lo con bác sinh một bé gái sẽ bị nhà chồng coi thường, bấy giờ bác mới yên tâm. Con gái bác cũng muốn mua ít bánh trứng để ở nhà chồng nhằm tạo quan hệ và cũng để cho mọi người trong nhà ăn.
“Không chỉ thông gia nhà bác mà các cô các thím, chị em của bác đều muốn mua." Bác gái kéo Lâm Nhiên Nhiên, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chẳng khác gì nhìn bánh trứng.
Người Trung Quốc rất coi trọng thể diện, đến thăm họ hàng dịp lễ tết chắc chắn không đi tay không, khách tới càng phải có trà nước bánh trái. Thời nay hàng hóa khan hiếm, cung tiêu xã chỉ có bốn loại bánh kẹo.
Nhưng bốn loại ấy thường hay hết hàng, dù có phiếu lương thực tinh cũng chẳng mua được. Bánh trứng của Lâm Nhiên Nhiên quả thực như nắng hạn gặp mưa rào, hơn nữa cách đóng gói độc đáo, bánh trứng bên trong có hình bông hoa, vàng óng thơm ngọt. Dù mang đi biếu quà hay để ở nhà đãi khách đều rất có thể diện.
Nghe bác gái nói xong, Lâm Nhiên Nhiên cảm thấy mình đã nắm bắt được cơ hội làm ăn lớn: “Bác ơi, họ hàng của bác muốn mua bao nhiêu bánh trứng?”
"Để bác tính xem, mọi người đều muốn mua nhiều. Chỉ tính những người trong nhà bác... ít nhất cũng phải mười hai cân!" Bác gái ra dấu.
“Bác muốn mua phải lấy của cháu một túi hai mươi cân.” Lâm Nhiên Nhiên lắc đầu.
"Hả? So nhiều thế?" Bác gái ngạc nhiên, "Làm sao các bác mua được nhiều vậy!"
"Các bác có thể mua mười hai cân, đương nhiên cũng có thể ăn hết hai mươi cân." Lâm Nhiên Nhiên chậm rãi nói: "Cháu đưa bác hai mươi cân, không cần biết bác chia cho ai."
Mắt bác gái đảo quanh, cắn răng nói: "Được! Cô bé, chỉ cần cháu đảm bảo có thể cung cấp cho bác bấy nhiêu bánh, bác sẽ chuẩn bị tiền cho cháu."
Lâm Nhiên Nhiên nói: “Nhưng có một điều, bác không được nói cho ai biết là cháu cung cấp cho bác, bánh này cháu lấy ba đồng rưỡi một cân, mỗi cân cần bốn lạng phiếu lương thực, hoặc hai thuớc phiếu vải và hai tờ phiếu công nghiệp.”
“Vậy dùng phiếu vải và phiếu công nghiệp chắc chắn rất có lời!” Bà gái vỗ đùi.
Lâm Nhiên Nhiên thầm cười trong bụng, đương nhiên thứ cô muốn là phiếu vải và phiếu công nghiệp: “Quyết định thế đi ạ, lần tới cháu vào huyện, làm sao tìm được bác?”
“Nhà máy mây tre đan, cháu đến chỗ người gác cổng nói là cháu gái của Lương Xuân Hoa, bác sẽ biết đó là cháu.” Bác gái nói.
Hai người bàn bạc chi tiết, sau lưng chợt vang lên giọng nói của Lâm Đại Quan: "Nhiên Nhiên, sao em lại ở đây? Tạ Tam đến nhà khách đón em rồi!"
"A! Anh Đại Quan." Lâm Nhiên Nhiên vội cách xa bác gái, quay lại cười nói: "Xin lỗi anh, em ra ngoài mua đồ sớm."
“Vậy chúng ta nhanh đi thôi.”
Lâm Nhiên Nhiên theo Lâm Đại Quan trở lại nhà khách, quả nhiên thấy Tạ Tam đang đợi ở đây. Chị Mạnh không biết Tạ Tam, thấy anh mặc đồ vừa cũ vừa rách, trông như thanh niên nhà quê liền thận trọng ôm Tiểu Thu và Tiểu Cảnh, không cho anh đến gần.
Lâm Nhiên Nhiên vội giải thích cởi bỏ hiểu lầm: "Anh Tạ Tam cùng quê em, anh ấy tốt và quan tâm bọn em lắm."
"A, thế thì đúng là hiểu lầm rồi." Chị Mạnh cười ngượng ngùng.
Ánh mắt Tạ Tam hơi kỳ quái nhìn Lâm Nhiên Nhiên nhưng vẫn im lặng, một tay cầm tải khoai môn đi ra ngoài trước. Sau khi Lâm Nhiên Nhiên tạm biệt chị Mạnh, bấy giờ cô mới dẫn Tiểu Thu và Tiểu Cảnh rời đi.
Máy kéo chở phân hóa học có mùi gay mũi, Tạ Tam và Lâm Đại Quan bảo Lâm Nhiên Nhiên và em trai em gái ngồi trong buồng lái, còn hai người đàn ông ngồi ở phía sau thùng đựng phân bón.
Dù vậy, Lâm Nhiên Nhiên vẫn cảm thấy nửa cái mạng của mình suýt thì bị lấy đi, lúc trở về Điềm Thủy thôn cũng không chú ý.
Khi những dãy nhà đắp bùn cũ kỹ và nhà ngói đập vào mắt, bấy giờ Lâm Nhiên Nhiên mới nặng nề bước xuống xe, chống gối thở hổn hển.
Lâm Đại Quan cười lớn: “Em say xe à?”
“Làm gì có?” Lâm Nhiên Nhiên bất đắc dĩ cười.
Tạ Tam lần lượt đưa Tiểu Thu và Tiểu Cảnh xuống xe, sau đó nhấc khoai môn ra. Lâm Nhiên Nhiên đang định cầm lại bị anh né ra, trầm giọng nói: “Em không xách được.”
"Vậy... vậy cảm ơn anh." Lâm Nhiên Nhiên đành nói.
Hôm qua cô và Tạ Tam chia tay trong sự không vui, cả ngày hôm nay anh cũng không thèm chạm mắt cô, chẳng ngờ anh vẫn có lòng giúp đỡ.
Tạ Tam không nói một lời, vác khoai môn trên vai đi về phía trước, Lâm Nhiên Nhiên đi theo bên cạnh, tay dắt em trai em gái. Tạ Tam cau mày, bước nhanh hơn cách xa Lâm Nhiên Nhiên.
Anh vẫn còn tức giận à? Hẹp hòi thế! Lòng Lâm Nhiên Nhiên hơi muộn phiền.
Lâm Nhiên Nhiên chẳng biết điều Tạ Tam lo lắng, ba chị em cô vừa đi tới cổng thôn, thôn dân đang ngồi trước cổng vừa phơi nắng vừa nói chuyện phiếm chợt im lặng, ánh mắt hóng hớt đều dán chặt vào Lâm Nhiên Nhiên.
Đặc biệt là cô con dâu nhà họ Lâm, thím hai của Lâm Nhiên Nhiên, Trần Ái Hoa đang mồm năm miệng mười, chưa từng khép miệng lấy một lần.
Lâm Nhiên Nhiên hếch cằm, thản nhiên chào hỏi: “Chào thím, chào bác ạ.” Cô không gọi thím hai.
Cánh phụ nữ nhìn nhau, người chào hỏi lại là nhân vật chính trong câu chuyện họ vừa bàn tán. Họ cười nói: "Ôi, Nhiên Nhiên về rồi à?"
"Vâng."
Thím hai chợt tỉnh táo lại, ánh mắt ác ý liếc nhìn bóng lưng Tạ Tam: "Sao mày lại đi cùng Tạ Tam Nhi?"
Lâm Nhiên Nhiên cười: "Cháu mua ít đồ nhưng không xách nổi, may có anh Tạ Tam tốt bụng phụ một tay."
Thím hai nháy mắt với người đàn bà bên cạnh, ý nói tôi nói đúng chứ? Con yêu tinh này vào huyện chắc chắn là đi làm gái bán hoa đấy, nếu không sao lại có đồ mang về? Thím hai chỉ cây dâu mắng cây hòe: “Nhiên Nhiên vào huyện gặp vận may gì mà mua được túi đồ tốt thế?”
“Ôi đồ tốt gì đâu ạ, chỉ là một tải khoai môn không cần phiếu thôi.” Lâm Nhiên Nhiên cười, “Gặp phải bề trên không ra gì cướp cả khẩu phần lương thực của cháu gái đó mới gọi là may mắn đấy ạ!”
Lâm Nhiên Nhiên nói xong liền rời đi, cánh phụ nữ đằng sau cười ra tiếng.
Sắc mặt của thím hai lúc đỏ lúc trắng, con ranh chết tiệt này dám cãi lại thị! Thị không trị nổi nhưng có người trị được! Thím hai nghĩ tới đây liền vội vã chạy về nhà như lửa cháy xém mông, vì vội quá mà đánh rơi cả chiếc giày nát đế.
Có người đàn bà bỡn cợt hô to: "Này! Vợ Lâm Kiến Quốc, mách lẻo cũng đừng để bay mất giày chứ!"
"Hừ! Ai mách lẻo? Tôi đang hấp nồi khoai lang, phải quay về xem nước đã cạn chưa!" Thím hai gân giọng đáp trả, chạy lại xỏ giày rồi khập khiễng trở về nhà.