Bloger Ẩm Thực Năm 60

Chương 5

Chuyển ngữ: Dưa Hấu Không Hạt

Đây là một nhà dân điển hình của vùng Giang Nam[1], sân nhỏ trồng rau, nuôi gà vịt, đi vào phía đối diện là phòng chính, nơi tiếp khách của nhà đội trưởng. Hai bên là buồng đông và tây, cửa sổ dán giấy báo, treo rèm vải bố màu lam, là một trong những ngôi nhà khang trang nhất trong thôn.

[1] phía nam sông Trường Giang (hay Dương Tử), tức phía nam hai tỉnh Giang Tô, An Huy và phía bắc tỉnh Chiết Giang

Bốn thế hệ nhà đội trưởng cùng chung sống, mẹ bác, vợ chồng đội trưởng, con trai, con dâu thứ và hai thằng cháu đang quây quần quanh phòng chính ăn sáng. Trong thôn thường chỉ ăn một ngày hai bữa, năm nay lương thực vụ thu được mùa, anh con cả của trưởng thôn lại làm việc trong huyện nên mới dư dả, buổi sáng vẫn được ăn bữa cháo khoai lang.

Lâm Nhiên Nhiên nắm tay em trai em gái, đứng ở cửa sân gọi: “Đội trưởng có nhà không ạ?”

Vợ đội trưởng là Vương Tú Anh ra tiếp, hỏi: "Là Nhiên Nhiên à? Tiểu Thu, Tiểu Cảnh cũng tới đó hả?"

“Cháu chào thím ạ.” Lâm Nhiên Nhiên mỉm cười chào hỏi, Tiểu Thu, Tiểu Cảnh cũng chào giòn tan.

Vương Tú Anh vui vẻ nói: “Đúng là đứa bé lễ phép, ở ngoài lạnh lắm, mau vào đi.”

Lâm Nhiên Nhiên theo vào phòng chính, đội trưởng nhìn thấy cô thì đau đầu, nhưng vẫn nói: "Nhiên Nhiên đến à? Chưa ăn đúng không? Bà nó đâu, đi lấy thêm ba cái bát đi."

Cô con dâu thứ Lâm Diễm lập tức đứng dậy: "Để con lấy cho ạ."

"Không cần đâu, chị đừng đi, bọn em ăn ở nhà rồi ạ." Lâm Nhiên Nhiên cười, lấy hộp cơm trong túi ra, nói: "Chẳng phải hôm nay cháu được chia ít lòng lợn sao ạ? Cháu nấu xong nên mang tới cho chú thím ăn thử, không biết có ngon không nữa.”

"Sao thế được! Chú thím là bề trên, không giúp mấy đứa thì thôi, làm gì có chuyện lấy đồ của mấy đứa?" Lâm Nhiên Nhiên còn chưa nói xong, Vương Tú Anh đã níu tay Lâm Nhiên Nhiên bảo.

Lâm Đại Phú chẳng nhấc mắt, nói: "Nhiên Nhiên, chú nhận tấm lòng của cháu, nhưng cháu cầm đồ về đi, đám nhóc các cháu cũng vất vả."

Lâm Nhiên Nhiên mỉm cười mở tấm vải xanh bọc hộp cơm, mùi thịt thơm nức mũi tỏa ra. Cô nói: “Tuy cháu còn nhỏ nhưng cũng biết hôm nay cháu được chia thịt là nhờ có chú Lâm công bằng. Chút lòng lợn này chẳng đáng là bao, chỉ để cho đám Hổ Tử biết mùi thôi ạ.”

Nói rồi, Lâm Nhiên Nhiên mở hộp cơm ra. Hộp cơm được dùng vải giữ ấm, lúc này vẫn còn nóng, mùi thịt thơm nồng lập tức lan ra, tràn ngập toàn bộ phòng chính.

Lời từ chối của Lâm Đại Phú vừa tới miệng đã quên mất tăm. Là đội trưởng, thỉnh thoảng bác cũng được ăn một bữa thịt, nhưng bác chưa từng ngửi thấy mùi thơm tuyệt diệu nhường này.

Về phần những người khác trong nhà họ Lâm, họ đã sớm bị hộp thịt kia hớp mất hồn vía. Chẳng nói đến ruột già và phổi lợn kho nhưng món thịt hầm rau mận khô mới thật là đồ ngon! Thịt ba chỉ cỡ lòng bàn tay thấm đẫm nước sốt đậm đà, béo ngậy, nếu được ăn một miếng thì...

Hổ Tử bảy tuổi lập tức la to: "Thịt! Con muốn ăn thịt!"

Tiếng hét của Hổ Tử khiến Lâm Đại Phú giật mình, thấy Hổ Tử vươn đôi tay bẩn thỉu định cầm thịt, bác lập tức dùng đũa đánh vào mu bàn tay nó, quát: "Cái đồ tham ăn này! Thịt này là của người ta!"

"Sao ông lại đánh thằng nhỏ!" Vương Tú Anh giận nói. Mẹ Lâm Đại Phú là Lưu thị đau lòng ôm Hổ Tử vỗ về.

Hổ Tử kháu khỉnh, cho tay vào miệng lom lom nhìn hộp thịt.

Vương Tú Anh xót xa, người lớn đói thì thôi, nhưng cháu trai bác muốn ăn thịt, sao bác nỡ để đứa nhỏ thiệt thòi? Không khỏi lân la hỏi: “Nhiên Nhiên, cháu dẫn em trai em gái đi đâu thế?”

"Dạo này Tiểu Thu bị ho nên cháu muốn đưa em đến bệnh viện trong huyện khám ạ." Lâm Nhiên Nhiên nói.

Vương Tú Anh vội bảo Lâm Đại Phú: "Khám bệnh là chuyện lớn, ông không mau viết thư giới thiệu cho Nhiên Nhiên đi?"

Thư giới thiệu chỉ là việc nhỏ, Lâm Đại Phú nói: “Nhiên Nhiên, nghe chú nói này, đừng giận nội cháu nữa, về nhà đi, cũng để người nhà cháu yên tâm. Thịt này cháu cầm về đi, nội cháu thấy thịt sẽ không so đo với cháu nữa."

Lâm Nhiên Nhiên cười nói với Vương Tú Anh: "Thím ạ, thím xem chú Đại Phú kìa, cháu chỉ đưa chút quà vặt cho Hồ Tử ăn thôi, sao lại nạt cháu thế ạ? Cháu tuyệt đối sẽ không về nhà họ Lâm, bệnh của Tiểu Thu cũng phải được chữa trị. Cháu phải đi nhanh thôi, thím cầm đi ạ."

Vương Tú Anh không nỡ buông hộp cơm nóng hổi ra, nhưng vẫn đẩy lại, nói: “... Nhiên Nhiên, thím không thể nhận, cháu cầm về đi.”

Lâm Nhiên Nhiên im lặng, cười đẩy hộp cơm rồi dẫn em trai em gái rời đi.

"Ôi, Nhiên Nhiên!" Vương Tú Anh không ngăn được cô lại, tay bác vẫn cầm hộp cơm, nói với Lâm Đại Phú: "Lão già chết dẫm này, sao lại không thấu tình đạt lý thế? Mấy đứa nhỏ đáng thương biết bao."

"Đúng thế, bố, nhà Lâm Võ Hưng chả ra sao, thôn mình ai chẳng nói vậy." Lâm Quốc Khánh nhìn chằm chằm hộp thịt.

Lâm Đại Phú húp một hớp cháo khoai nhạt nhẽo thật to, nói: "Hai người thì biết gì? Thịt của con bé này chẳng dễ lấy. Hai người không thấy chuyện trên sân đập lúa hôm nay thôi, nó không phải đèn cạn dầu. Hơn nữa nếu giúp nó, phía Lâm Vương thị..."

Nghĩ tới Lâm Vương thị chửi đổng vô cùng ghê gớm, cả nhà đều hơi e sợ.

"Ngon quá! Thơm nữa!" Hổ Tử kêu lên.

Lâm Đại Phú quay sang nhìn thì thấy Hổ Tử đang cầm hộp cơm, mồm miệng nhét đầy thịt.

"Thằng oắt con mất nết này! Thịt này phải trả lại cho Nhiên Nhiên!" Lâm Đại Phú giận mắng Vương Tú Anh: "Sao bà nông cạn thế?!"

“Đừng mắng nó, mẹ cho Hổ Tử ăn thịt đấy.” Lưu thị lên tiếng.

Lâm Đại Phú vội la lên: "Mẹ, mẹ làm thế này..."

Thấy Hổ Tử ăn ngon lành, Lưu thị lộ ra nụ cười yêu thương, nhưng lại giận bảo Lâm Đại Phú: “Nhà họ Lâm làm việc trái lương tâm, mẹ thấy sau này nhà họ sẽ phải hối hận thôi.”

Lâm Đại Phú sửng sốt: "Mẹ, ý mẹ là gì ạ?"

Lưu thị không trả lời, bà đẩy hộp cơm lên bàn, chậm rãi nói: “Ăn đi.”

Mấy đôi đũa lập tức vươn tới hộp cơm, người lớn không nỡ ăn thịt nên chỉ gắp nội tạng, vừa cho vào miệng, hai mắt lập tức mở to. Phổi lợn giòn mềm, ruột già dai dai, trong miệng là vị tươi mới ngọt dịu, ngon hơn tất cả loại thịt họ đã từng ăn!

Hổ Tử ăn một miếng thịt lớn, thịt mỡ mềm dẻo, tan trong miệng, thịt nạc thơm ngon, thớ thịt không bị giắt răng, cắn một miếng mà ngon đến nỗi muốn nuốt luôn cả lưỡi!

“Năm ngoái nhà ta cũng được chia lòng lợn, sao không nấu được thế này nhỉ?”

"Ngon quá!"

Nhìn cả nhà già trẻ lớn bé đã ăn xong, Lâm Đại Phú đành bất lực thở dài.

Trong hẻm nhỏ, Lâm Nhiên Nhiên đang dắt em trai em gái đi. Vương Tú Anh thở hổn hển đuổi theo: "Nhiên Nhiên, chờ đã!"

Bác đưa một lá thư giới thiệu đã đóng dấu cho Lâm Nhiên Nhiên rồi nói với cô: "Nhiên Nhiên, chú cháu tuy đầu gỗ nhưng không có ý xấu."

"Cháu biết chú cũng vì tốt cho cháu." Lâm Nhiên Nhiên cười.

Vương Tú Anh lại hỏi: "Cháu có tiền không? Đi lấy số khám bệnh phải tốn hai hào[1], bây giờ lên huyện trời sẽ tối, không về được thì sao?"

[1] đơn vị tiền tệ; đồng > hào > xu

Lâm Nhiên Nhiên nói: "Cháu có quen một người dì trong huyện là bạn học cũ của mẹ cháu. Nếu muộn quá, cháu sẽ ở nhờ nhà dì."

Bấy giờ Vương Tú Anh mới gật đầu, bác hơi do dự rồi lấy ít phiếu lương thực và năm hào dúi vào tay Lâm Nhiên Nhiên: “Đám nhóc mấy đứa lên huyện, không có tiền là không được, cháu cầm đi!”

Tiền vẫn còn ấm, không biết đã giữ trong túi bao lâu. Cả nhà Lâm Đại Phú quanh năm suốt tháng cũng chỉ tiết kiệm được vài đồng, Lâm Nhiên Nhiên cầm tiền, lòng cảm động, cười nói: "Thím, vậy cháu giữ trước, thím có muốn mua gì không? Cháu mang về hộ thím."

"Vậy cũng được, thế thì đường, hộp cơm inox, còn cả xà phòng nữa, tết đến phải mang đồ ra giặt sạch nhưng chẳng có mà dùng." Vương Tú Anh thuận miệng nói.

Điều bác vừa nói là thật. Những thứ này phải dùng phiếu đổi, chồng bác là đội trưởng còn chẳng lấy nổi, Vương Tú Anh không nghĩ Lâm Nhiên Nhiên sẽ giúp bác mua về được.

Vương Tú Anh tiễn cô đi về phía tây, dẫn Lâm Nhiên Nhiên đến cửa thôn chỗ cung tiêu xã, đi xe của cung tiêu xã lên huyện.

Ở phía sau máy kéo. Lâm Nhiên Nhiên ôm em trai em gái chen chúc giữa một đống rau dưa, lương thực, bên trái là một giỏ bí đỏ và rau khô lớn, bên phải là một chồng túi lương thực chất đống. Cô mở chiếc khăn quàng màu lam đậm ra quấn quanh mặt ba chị em mới tạm chống lại cơn gió lạnh.

Tiểu Thu rúc vào trong lòng Lâm Nhiên Nhiên, sợ hãi nói: "Chị, chị định đưa em đến bệnh viện tiêm ạ? Em sẽ ngoan mà, chị đừng bắt em đi tiêm."

“Không tiêm đâu, chị đưa em lên huyện chơi, ăn đồ ngon thôi.” Lâm Nhiên Nhiên mỉm cười gõ nhẹ vào chóp mũi cô nhóc.

Mắt Tiểu Thu lập tức sáng ngời, nhưng không dám tin: "Thật ạ? Chúng ta có tiền ạ?"

"Nít ranh học đòi lo xa. Mấy đứa ngủ cho ngoan, tỉnh rồi sẽ tới huyện." Lâm Nhiên Nhiên cười nói.

Hai đứa trẻ ngủ thϊếp đi trong lòng Lâm Nhiên Nhiên. Lâm Nhiên Nhiên ôm chặt hai đứa nhỏ, cầm thư giới thiệu ra xem. Hiện giờ việc kiểm soát rất chặt chẽ, nông dân lên huyện không có thư giới thiệu sẽ không thể ở qua đêm, nếu không sẽ bị đội tra xé bắt về với tội danh bỏ trốn. Ăn cơm, thuê nhà khách, đến bệnh viện khám bệnh đều cần thư giới thiệu.

Đi khám bệnh cho Tiểu Thu chỉ là cái cớ, lần này Lâm Nhiên Nhiên lên huyện là định ở nhà khách vài ngày để tránh đầu sóng ngọn gió. Sức chiến của Lâm Vương thị chẳng phải hạng xoàng, hôm nay mụ bị cô bất ngờ xuất kích đánh cho mơ hồ, đợi mụ lại sức chắc chắn sẽ ầm ĩ một trận.

Lâm Nhiên Nhiên chẳng sợ mụ, nhưng em trai em gái cô còn nhỏ, không thể bị hoảng sợ nữa. Hơn nữa, lần này cô lên huyện là vì có chuyện lớn phải làm, một chuyện lớn liên quan đến tương lai của ba chị em cô.