Chuyển ngữ: Dưa Hấu Không Hạt
Sân đập lúa nằm ở đầu đông của thôn, nhưng chỗ ở của Lâm Nhiên Nhiên lại nằm ở mé tây của thôn. Cô xách xô vừa đi vừa nghỉ, thở hổn hà hổn hển, không khí lạnh lẽo của buổi sớm ồ ạt chui vào phổi, Lâm Nhiên Nhiên khổ sở dừng lại bên đường nghỉ lấy hơi.
Cô nhìn lòng bàn tay mình, trên đó có hai vệt đỏ vì bị ghì, cổ tay nhỏ đến mức tưởng chừng gập lại sẽ gãy.
Đã xuyên không tới đây nửa tháng, Lâm Nhiên Nhiên vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với cuộc sống này. Cô là một cô gái thế kỷ 21 suốt ngày ru rú trong nhà, từ trước tới nay ra ngoài ba bước cũng phải gọi xe, mua gì cũng qua mạng, đồ ăn chỉ có mình tự chọn chứ không có thứ không được ăn. Cô đã từng sống khổ sở như vậy bao giờ đâu?
Ai ngờ sau khi bị ngộ độc thực phẩm, lúc tỉnh lại cô đã ở thập niên 60 trong cơ thể cô gái Lâm Nhiên Nhiên trùng họ trùng tên. Dù đã đọc tiểu thuyết Tấn Giang[1] nhiều năm nhưng Lâm Nhiên Nhiên chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình du hành thời gian hoặc xuyên không tới thời đại đặc biệt này.
[1] diễn đàn văn học lớn tại Trung Quốc
Bố của "Lâm Nhiên Nhiên", Lâm Kiến Bân là con trai cả trong nhà, làm nhân viên vận chuyển ở cung tiêu xã[2] trong huyện, cũng là người duy nhất trong nhà họ Lâm ăn lương thực thương phẩm[3]. Năm hai mươi tuổi, chú kết hôn với Từ Hồng Tình ở thôn bên. Sau khi kết hôn, hai người sinh được ba đứa con, cuộc sống vô cùng hòa hợp.
[2] có thể hiểu là nơi cung ứng, mua bán hàng hóa phục vụ nhân dân
[3] ý chỉ lương thực đi mua, không phải tự cung tự cấp như nông thôn
Tiền lương hàng tháng của chú là hai mươi bảy đồng, một nửa là gửi về nhà, ngày lễ ngày tết còn gửi phiếu lương thực nhưng nhà họ Lâm vẫn lên huyện gây rối. Khi ấy, người nhà họ Lâm gặp ai cũng khoe anh con cả nhà họ là người trên huyện, mình cũng được thơm lây.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện bất trắc. Ba tháng trước vợ chồng Lâm Kiến Bân gặp tai nạn xe, cả hai đều qua đời, để lại ba đứa con. Người của đơn vị công tác giúp lo liệu tang lễ, đưa ba chị em và hành lý về quê. Ba đứa trẻ chưa kịp chuyển từ nông sang phi nông, hộ khẩu vẫn ở dưới quê, bố chúng đã mất nên chỉ đành đưa về thôn.
Bấy giờ nạn đói vừa qua, tài nguyên khan hiếm, để có miếng ăn, người trong nhà có thể đấu đá nhau đến một mất một còn, Lâm Vương thị đâu chịu nuôi ba đứa của nợ này? Mụ không thiếu cháu trai, thằng hai, thằng ba đã sinh cho mụ ba cậu bốn cô, gạo trong nhà còn chẳng đủ ăn.
Nhưng sau khi nghe tin Lâm Kiến Bân vì tránh một đứa trẻ chạy trên đường nên gặp tai nạn xe, bởi vậy chính phủ và đơn vị công tác cùng chu cấp cho chú một khoản tiền an ủi và lương thực, hướng gió của nhà họ Lâm lập tức thay đổi.
Lâm Vương thị và cô út cười tít mắt dỗ dành ba chị em "Lâm Nhiên Nhiên" khiến "Lâm Nhiên Nhiên" vừa mất cả bố lẫn mẹ thấy được an ủi, chuyện gì cũng nghe theo bà nội. Nhưng dần dần, "cô" phát hiện đồ đạc bố mẹ để lại đều bị bà nội dùng danh nghĩa “bảo quản” lấy đi. Quần áo giày dép đẹp đẽ của “cô” đều bị cô út và chị em họ mặc. Bánh kẹo do đồng nghiệp của bố mẹ "cô" mang đến đều bị bà nội chia cho anh chị em họ, trong khi em trai em gái "cô" chỉ biết bất lực nhìn.
Hiện giờ "Lâm Nhiên Nhiên" không cha không mẹ, mọi thứ của "cô" đều bị lừa hết sạch, “cô” hoàn toàn không dám phản kháng, chỉ đành nuốt nước mắt, dặn dò các em không được náo loạn. Dù vậy, nhà họ Lâm vẫn không tha cho "Lâm Nhiên Nhiên"...
"Nhiên Nhiên, sao không đi đi? Không đi nổi nữa hả?" Một người phụ nữ mặt dài, ăn nói mau lẹ bắt chuyện, chính là chị Hồng Hà ở trước nhà, người đàn ông chất phác đang xách thịt bên cạnh là chồng chị, Lâm Đại Quan, thoạt nhìn hình như vừa mới đi chia thịt xong về.
Lâm Nhiên Nhiên lễ phép cười nói: "Chị Hồng Hà, anh Đại Quan, em định nghỉ chút rồi mới đi ạ."
"Ôi, nghỉ gì mà nghỉ, để anh Đại Quan của em cầm về cho!" Chị Hồng Hà nói.
Lâm Nhiên Nhiên khách sáo từ chối, nhưng Lâm Đại Quan đã xách chiếc xô lên rồi rời đi. Người thời nay rất thật thà, Lâm Đại Quan đã quen làm việc nặng nên chút đồ ấy chẳng là gì, anh im lặng đi sau hai chị em.
Chị Hồng Hà nắm tay Lâm Nhiên Nhiên, nhìn vết thương trên tay cô rồi tấm tắc bảo: "Con gái trên huyện có khác, xem da em này, sao làm nổi những việc ấy, đúng là đáng thương..."
Nếu "Lâm Nhiên Nhiên" nghe được lời này, hẳn sẽ bật khóc nhưng Lâm Nhiên Nhiên chỉ cười, rút
tay về: "Làm gì có việc gì là không làm được ạ, làm nhiều sẽ quen thôi."
"Nói thế cũng đúng, nếu em sớm vực dậy thì đâu đến nỗi... Ôi, chị không nói nữa, giờ em đã hiểu rồi đấy thôi, hai ta là người cùng thôn, từ nay trở đi nếu em cần giúp gì thì cứ nói với chị." Chị Hồng Hà vỗ tay Lâm Nhiên Nhiên.
Lâm Nhiên Nhiên lập tức đáp: “Trong thôn mọi người đều biết chị là người tốt, còn muốn chọn chị làm chiến sĩ thi đua thì phải đấy ạ?”
Ngàn sai vạn sai, nịnh nọt chắc chắn không sai, chị Hồng Hạ vui vẻ, lập tức coi Lâm Nhiên Nhiên là bạn tâm giao, tâm sự với cô: “Chị thấy hôm nay em tranh thịt giỏi lắm mà, nhưng sao đến lúc quan trọng lại không thấu đáo thế? Lòng lợn hôi vậy sao mà ăn, làm gì ngon bằng thịt?"
"Em mang về nhà làm xong rồi đưa một ít cho chị ăn thử nhé?"
"Ôi, vậy chị chờ ha?" Chị Hồng Hà nửa đùa nửa thật nói.
"Dạ." Hai người vừa nói vừa đi tới trước nhà Lâm Nhiên Nhiên, Lâm Nhiên Nhiên cầm xô sắt, cảm ơn vợ chồng chị Hồng Hà rồi vào nhà.
Căn nhà vô chủ đổ nát, trong nhà không có vật dụng gì, chỉ có một tấm ván vỡ dùng làm giường, bên trên được trải rơm là chỗ ở tạm của ba chị em.
Lâm Nhiên Nhiên vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng khóc khe khẽ.
Lâm Nhiên Nhiên vội đặt xô xuống, chạy lại nói: “Tiểu Thu, Tiểu Cảnh, sao vậy?”
Dưới tấm chăn bông rách lộ ra hai khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc thảm thương, một đứa là em gái Lâm Tiểu Thu năm nay bảy tuổi, một đứa là em trai Lâm Cảnh mới năm tuổi. Vừa nhìn thấy Lâm Nhiên Nhiên, Tiêu Cảnh đã òa khóc: “Chị, chị đi đâu thế?”
"Em còn tưởng chị không cần bọn em nữa hu hu..." Đứa em gái rụt rè nhìn Lâm Nhiên Nhiên.
Vẻ hoảng sợ trong mắt hai đứa trẻ khiến người ta đau lòng, Lâm Nhiên Nhiên mỗi tay ôm một đứa, nói: "Đừng khóc, sao chị lại không cần mấy đứa chứ? Chị đi chia thịt, nhìn này, lát nữa chị sẽ làm thịt kho tàu cho mấy đứa."
Cô không biết cách bắt chuyện với trẻ con nên chỉ đành dỗ dành chúng bằng đồ ăn. Tiểu Cảnh nghe có thịt thì lập tức nuốt nước bọt, nhưng Tiểu Thu lại nói: "Chị em mình cũng được chia thịt ạ?"
"Sao lại không? Em nhìn đi, đây không phải thịt thì là gì?" Lâm Nhiên Nhiên đá xô sắt dưới đất, "Chị lấy được từ chỗ nội đấy, cả nhà nội được chia mười cân, ba chị em ta cũng được mười cân. Hôm nay chị hầm thịt cho mấy đứa, đảm bảo mấy đứa sẽ được ăn no.”
Nghe vậy, Tiểu Thu chẳng những không vui mừng mà khuôn mặt lại lộ vẻ khϊếp đảm: "Chị, nội sẽ đánh chết chị mất! Chị mau trả thịt cho nội đi, em không ăn thịt, đừng để nội đánh chị." Tiểu Thu hiểu chuyện sớm, bị hành hạ ở nhà họ Lâm đã lâu, biết lương thực đều bị Lâm Vương thị giữ, chị em họ chẳng thể đυ.ng vào.
Tiểu Cảnh nghe thế thì vô cùng sợ hãi, ôm eo Lâm Nhiên Nhiên khóc to: "Tiểu Cảnh không ăn thịt nữa, nội sẽ không đánh chị, không đánh chị đâu!"
Lâm Nhiên Nhiên bị hai đứa nhỏ quấn lấy làm cho bối rối, kiếp trước tuy cô là trẻ mồ côi nhưng vẫn có gia đình, cảm giác có người cần mình thật tốt. Lâm Nhiên Nhiên dỗ dành hai đứa trẻ một lúc lâu mới tạm thuyết phục chúng tin mình sẽ không sao.
“Hai đứa ngủ thêm một lúc đi, chị xuống bếp nấu cơm.” Sau khi dỗ chúng ngủ, Lâm Nhiên Nhiên cầm thịt vào phòng bếp sau nhà.
Phòng bếp là kiểu nửa mở, bệ bếp trống không, nồi sắt đã bị vỡ từ lúc rèn, trên bếp đặt một chiếc nồi đất mẻ miệng. Mấy hôm nay ba chị em đều dùng chiếc nồi này nấu cháo hoa màu và luộc khoai lang ăn.
Trong góc là hai túi vải bố rách rưới rỗng tuếch, không dầu, không muối, cũng chẳng có tương hay dấm.
Lâm Nhiên Nhiên cười khẩy, nhà họ Lâm đúng là không chừa đường sống cho ba chị em họ. Dù cô có thịt, có tài bếp núc thì cũng chẳng biết phát huy kiểu gì.
Lâm Nhiên Nhiên nhìn xung quanh không một bóng người, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, cô đã ở trong một căn bếp vô cùng hiện đại.
Ở thế kỷ 21, Lâm Nhiên Nhiên là một blogger ẩm thực, công việc chính của cô là đăng các video ẩm thực lên weibo[1] và nhận một vài quảng cáo, dù không bì nổi các blogger nổi tiếng, cuộc sống của cô vẫn khá dễ chịu.
[1] một trang mạng xã hội dạng tiểu blog, tương tự như Twitter, Facebook
Cô có một căn nhà nhỏ của riêng mình. Không giống những người khác, nhà cô không có phòng khách riêng mà nối liền với bếp tạo nên một căn bếp mở hiện đại, bởi vì các video của cô đều được quay trong bếp.
Cô đặc biệt mời người đến thiết kế và cải tạo căn bếp này, ánh nắng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ kính sát đất, mang lại nhiều ánh sáng. Ở giữa là một chiếc thớt gỗ dài dùng cho nấu nướng, nhào bột hoặc làm món tráng miệng.
Trên thớt đặt bột mới nhào một nửa, cán bột và tạp dề bị vứt sang một bên, nước trong nồi đang sôi ùng ục khiến nắp nồi bật tung. Mọi thứ vẫn còn nguyên như lúc cô chủ vừa rời đi.
Sau khi xuyên không đến đây vài ngày, Lâm Nhiên Nhiên mới phát hiện ra sự tồn tại của không gian này. Lúc đó cô đói đến sắp không chịu nổi nữa, thâm tâm cô vô cùng nhung nhớ căn bếp đầy ắp nguyên liệu, làm ra tỉ tỉ món ngon này, sau đó cô cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, lúc mở mắt ra lần nữa thì phát hiện mình đã ở trong căn bếp này.
Căn bếp này đã theo cô tới đây! Hơn nữa mọi thứ trong bếp vẫn y như lúc trước khi cô xuyên không. Rau củ, thịt thà trong tủ lạnh không bị hỏng, rau để trong bồn chưa kịp rửa vẫn tươi xanh.
Việc đầu tiên Lâm Nhiên Nhiên làm là mở tủ lạnh, bóc một túi bánh gối nướng ra ăn ngấu nghiến. Sau đó cô vừa nghĩ đến việc lấy một ít ra ngoài cho các em ăn thì đã quay về căn nhà tồi tàn này, trên tay vẫn cầm chiếc bánh gối còn ăn dở.
Mấy ngày nay, Lâm Nhiên Nhiên thỉnh thoảng lén lấy đồ ăn ra cho em trai em gái ăn nên ba chị em cô mới không chết đói. Lâm Nhiên Nhiên thử vài lần, phát hiện cô có thể mang đồ ăn ra vào căn bếp. Nhưng ngoại trừ cô, Lâm Nhiên Nhiên không thể dẫn ai khác vào đây, nếu không Lâm Nhiên Nhiên đã đưa các em vào căn bếp này ẩn náu sống thoải mái từ lâu, sao phải đi tranh một miếng thịt với Lâm Vương thị.
Hơn nữa đồ ăn trong bếp dù sao cũng có hạn, dạo trước Lâm Nhiên Nhiên mê làm bánh ngọt mà quên bổ sung thịt nên trong tủ lạnh không có thịt!
Ăn hết chỗ rau đó cũng chẳng thể lấp đầy bụng. Lâm Nhiên Nhiên thì thôi, nhưng hai đứa em còn nhỏ, đặc biệt là em gái Tiểu Thu sinh non, từ bé đã yếu ớt, được cả nhà chăm như báu vật, tới khi về nhà họ Lâm thì bị hành hạ, tí thịt trên người đều bay mất tiêu, cô nhóc bảy tuổi còn chẳng cao bằng đứa bé năm tuổi nhà người ta.
Lâm Nhiên Nhiên vẫn luôn nghi Tiểu Thu bị bệnh, nhưng hiện tại cô không có tiền đưa nó đi chữa trị, chỉ đành cố gắng bổ sung dinh dưỡng cho nó. Thế nên mới có chuyện hôm nay Lâm Nhiên Nhiên đi chia thịt lợn.
Hơn nữa, miếng thịt lợn đó vốn là của nhà “Lâm Nhiên Nhiên”, cho dù ném đi, cô cũng không thể để nhà họ Lâm được hời.
Lâm Nhiên Nhiên mở tủ lạnh, trong tủ lạnh có vài hộp trái cây, một hộp sữa dung tích lớn, mứt trái cây, sốt salad, phô mai, cá ngừ đóng hộp và các loại khác được nhét đầy ụ. Cảm ơn trời đất, trước khi xuyên không cô đã kịp trữ đồ trong tủ lạnh.
Đầu tiên Lâm Nhiên Nhiên mở túi bánh mì, lấy hai lát đi nướng, sau đó cô mở hộp sữa ra ngửi, thấy sữa vẫn tươi, khả năng giữ tươi của không gian này đúng là rất mạnh.
Nghĩ tới vị ngọt của sữa, Lâm Nhiên Nhiên nuốt nước bọt nhưng vẫn chọn dùng nước sôi ăn với bánh mì. Hai đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn, cô phải tiết kiệm. Thời nay sữa bột khan hiếm, có phiếu cũng không mua nổi, kệ hàng của cung tiêu xã lúc nào cũng trong tình trạng thiếu hàng, phải có cửa mới mua được.
Các lão nông ở nông thôn chẳng dám nghĩ đến việc mua sữa bột, họ không có cửa cũng chẳng có tiền. Rất nhiều trẻ con trong thôn đều dựa vào cháo kê, cháo trứng lớn lên. Anh con cả của trưởng thôn nhờ được người quen trong huyện mua được hai lon sữa mạch nha cũng đủ khiến cả thôn ghen tị! Cô phải tìm xem trong bếp còn sữa bột không, đây là thứ rất có giá.
Lâm Nhiên Nhiên ăn bánh mì giòn, ngốn từng miếng lớn nhưng vẫn chỉ no lửng bụng. Quái lạ, trước đây cô chưa từng thấy đói, chỉ ăn một ít cũng chịu được nguyên ngày. Trong cái thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, lúc nào cô cũng cảm thấy dạ dày cồn cào như bị lửa đốt.
Cái đói là dấu vết khắc trên từng gương mặt mỗi người trong thời đại này.
Cô mở vòi nước rửa tay rồi bắt đầu sơ chế thịt và lòng lợn cô mang vào. Bấy giờ Lâm Nhiên Nhiên mới nhận ra trong xô sắt không chỉ có một bộ lòng lợn mà còn có hai cái móng giò. Thịt lợn gồm hai miếng, miếng lớn là thịt ba chỉ, miếng nhỏ là thịt mỡ. Mặc dù Lâm Nhiên Nhiên chỉ cần thịt ba chỉ, nhưng thời nay mọi người đều thích thịt mỡ để chiên lấy mỡ. Đây là lòng tốt của anh mổ lợn, nghĩ đến anh thanh niên ít nói, Lâm Nhiên Nhiên thầm ghi nhớ lòng tốt của anh.
Đầu tiên Lâm Nhiên Nhiên lấy tim lợn ra, rửa sạch, nhét vài lát sâm Mỹ và đậu khấu vào cuống tim rồi cho vào nồi hầm. Đây là bài thuốc bổ tim ích khí, thích hợp cho Tiểu Thu.
Thịt thăn, gan, phổi đều được lấy ra, còn lại phần ruột già và ruột non thì được ngâm trong thau sắt rồi rửa sạch bằng baking soda và giấm. Cô vốn định dùng bột mì để rửa, nhưng ngay sau đó nghĩ đến mình đang ở cái thời cơm ăn không đủ no, bột mì là lương thực mà lương thực là mạng sống! Cô thà rắc rối để tiết kiệm bột mì còn hơn.
Cuối cùng, nhìn miếng thịt ba chỉ, miệng Lâm Nhiên Nhiên tiết nước bọt. Lúc trước, để giữ gìn làn da và vóc dáng, đã rất lâu rồi cô không ăn thịt, nhưng hiện giờ vừa nhìn thấy miếng thịt ba chỉ béo ngậy, phản ứng đầu tiên của cô là đói!
Đầu Lâm Nhiên Nhiên quay mòng mòng, hơn chục cách ăn thịt lợn hiện lên. Nhưng bây giờ thịt lợn là nguyên liệu quý nhất của cô, cô phải đảm bảo miếng thịt ba chỉ này sẽ phát huy hết công dụng của nó.
Làm thịt kho tàu? Không, tiệm cơm và nhà ăn trên huyện đầu có thịt kho tàu. Lâm Nhiên Nhiên bác bỏ ý tưởng này. Cô lục trong tủ bát, hai mắt tỏa sáng, nảy ra một ý tưởng.
Tác giả có lời muốn nói:
Cách làm món thịt ba chỉ ngon nhất là gì?