Bloger Ẩm Thực Năm 60

Chương 1

Chuyển ngữ: Dưa Hấu Không Hạt

Tờ mờ sáng, cành khô kết hoa sương, trời lạnh khiến da khô căng.

Năm mới đang đến gần.

Trong thời tiết này, đúng ra nên ở nhà sưởi mình bên đống lửa, vợ con nên thoải mái đắp chăn ấm, thôn Điềm Thủy lại khác, người dân cả thôn xúm lại quanh sân đập lúa, vui sướиɠ cầm đuốc, mọi người đều nghển cổ về phía trước.

Hôm nay là ngày mổ lợn, chia thịt.

Đây là phong tục của thôn Điềm Thủy, phải mổ lợn trước khi trời sáng.

Con lợn mập nuôi ròng một năm vừa béo vừa khỏe, phải mấy thanh niên vạm vỡ đuổi mãi mới bắt được, anh mổ lợn giơ cao con dao sắc bén đâm một nhát vào cổ lợn, máu nóng phun ra, trước khi chết, con lợn cố tru lên thảm thiết bằng chút hơi sức cuối cùng, bọn trẻ trong nhà sợ hãi khóc thét nhưng trên mặt ai nấy đều tràn đầy vui mừng.

Lúc này họ đã chẳng thèm để tâm những điều ấy.

Con lợn béo nuôi tròn năm, mỗi nhà sẽ được chia một miếng thịt dựa theo đầu người, ít thì năm sáu cân[1], nhiều thì khoảng mười cân.

[1] 1 cân Trung Quốc = 0,5 kg Việt Nam

Dù đã xác định mình sẽ được nhận bao nhiêu thịt nhưng người dân thôn Điềm Thủy vẫn chăm chăm nhìn con lợn đã tắt thở, sợ rằng chỉ cần mình không chú ý một cái thì sẽ bị chia thiếu một miếng thịt lợn tươi rói nhiều mỡ.

Đương nhiên, tiết lợn không thể lãng phí, họ dùng một chậu gỗ sạch đựng rồi thêm ít muối vào, thời nay dạ dày ai nấy đều thiếu chất béo, cho nên tiết lợn cũng là đồ ngon.

Lấy tiết và cạo lông xong, con lợn to béo nhanh chóng trở nên trắng trẻo sạch sẽ, được đặt lên bàn thịt.

Đội trưởng đội sản xuất thôn Điềm Thủy, Lâm Đại Phú mặc áo bông dày, tay cầm danh sách đứng trên cao, vui vẻ nói: “E hèm, các đồng chí, trật tự nào!”

Đội trưởng có lời muốn nói, đám thôn dân đang ồn ào đều yên tĩnh lại, sốt ruột nhìn cuốn sổ dày cộm trong tay đội trưởng.

Lâm Đại Phú cao giọng nói: "Lại gϊếŧ lợn mừng năm mới rồi. Nhờ chủ tịch Mao, nếu không chúng ta làm gì có thịt mà ăn? Cuộc sống sẽ ngày một tốt hơn!"

"Đội trưởng, chia thịt trước đi! Chúng tôi chết cóng mất thôi!" Một thôn dân la lên.

"Đúng thế, chia thịt trước đã, tôi vội về nấu cơm!"

Đội trưởng Lâm một khi đã lên giọng quan thì chẳng thể ngừng nói ngay được. Bình thường còn kiên nhẫn nghe hát, nhưng giờ miếng thịt béo mỡ đang bày ra trước mắt, đôi mắt, dạ dày ai ai cũng đều như thiêu như đốt, bọn trẻ ở nhà từ tối qua đã mong được ăn thịt, chẳng lẽ không nên mau mau lấy thịt về thỏa mãn cơn thèm ư?

Lâm Đại Phú đang nói thì bị gián đoạn, bác tốt tình cười khà khà: "Được được, tôi biết mọi người đều thèm thịt. Ai được tôi đọc tên bên dưới thì cử người lên lấy thịt. Nào!"

"Ông ba Lâm, mười ba cân thịt lợn!"

Anh mổ lợn giơ dao lên, xắt một miếng lớn rồi đặt lên bàn cân, vừa đủ mười ba cân.

"Nhà đông người tốt thật, nhiều thịt thế cơ mà, có thể ăn đến tận sang năm!" Nhà ông ba Lâm nhiều lao động khỏe mạnh nên được chia nhiều thịt, ông bước lên nhận thịt trong tiếng tấm tắc ngưỡng mộ của thôn dân.

Thịt đang được chia đâu ra đấy, con lợn béo mỡ chẳng mấy chốc chỉ còn gần nửa, những thôn dân không được lấy trước thấy thế không khỏi sốt ruột. Càng về sau càng ít lựa chọn, chưa biết chừng chỉ lấy được ít lòng, móng giò và tai lợn, thế thì thiệt nhiều lắm.

"Tiếp theo, Lâm Võ Hưng, hai mươi cân thịt lợn!"

“Ồ!” Quả là chuyện lạ.

Nhân khẩu mỗi nhà khác nhau, nhiều thì hơn mười cân, ít thì bảy tám cân. Cớ gì nhà Lâm Võ Hưng lại được nhận nhiều như thế? Nhân khẩu nhà lão không phải đông nhất, điểm công cũng chẳng phải nhiều nhất.

Các thôn dân đều nghĩ vậy, sau đó có người hỏi: "Đội trưởng, nhà họ chỉ có hai người già, ba chi[1] con trai, vì sao lại được chia nhiều hơn nhà tôi?"

[1] một nhánh trong gia tộc, dòng họ

"Sao nào? Nhân khẩu nhà bà đông đúc, dưới có bảy tám đứa cháu cả trai lẫn gái, thêm tí thì đã sao? Ăn thịt của nhà chúng bay chắc?" Người ra oai phủ đầu bước ra từ trong đám đông là một mụ già gầy gò, mặc áo bông sạch sẽ màu lam, khóe mắt chi chít nếp nhăn viết rõ mồn một hai chữ cay nghiệt, đứng bên trái phải là hai cô con dâu.

Đích thị là vợ Lâm Võ Hưng, Lâm Vương thị.

Thấy Lâm Vương thị lom lom nhìn mình, kẻ đang chất vấn rụt cổ lẩn vào đám đông. Lâm Vương thị sinh cho nhà họ Lâm ba thằng con, lấy làm kiêu ngạo trong nhà lẫn ngoài thôn, là nhân vật khó chơi số một ở thôn này.

Lâm Đại Phú ho khan, giải thích: "Anh con cả nhà họ Lâm hy sinh vì xây dựng chế độ xã hội chủ nghĩa, có năm cân là được đội thêm vào, đây gọi là… à, gọi là tiền an ủi! Đây là do lãnh đạo bên trên phê duyệt, anh có ý kiến thì tìm lãnh đạo mà hỏi đi!"

Thế thì mọi người hoàn toàn chẳng dám phản đối, ai dám đi tìm lãnh đạo chứ? Trong bụng nhủ thầm thôi đành vậy.

"Nghe thấy chưa? Đây là tiền của thằng cả nhà bà, dùng mạng thằng cả nhà bà đổi lấy đấy!" Lâm Vương thị ấy mà thật đắc chí, tiến lên nhận thịt trong ánh mắt ngũ vị tạp trần của mọi người.

“Tạ Tam Nhi, xắt cho bà mười lăm cân mỡ, còn lại là thịt ba chỉ.” Lâm Vương thị chẳng khách sáo nói.

Anh mổ lợn nhướng mi liếc mụ một cái, giơ dao định xắt.

"Đợi đã! Phần thịt lợn nhà cháu chia riêng." Bên ngoài đám đông vang lên giọng nói của một cô gái, chất giọng véo von tựa hoàng anh tháng ba, khiến lòng người rung động, như từ trời đông giá rét sang tháng giêng đầu xuân.

Đám đông tản ra, một cô gái chừng mười mấy tuổi chen vào. Khuôn mặt hốc hác, gầy gò nhưng không giấu nổi vẻ xinh xắn, đôi mắt trong veo, đặc biệt là làn da, trắng hơn phần đông dân thôn Điềm Thủy, nõn nà như trái vải mới bóc.

Mấy thanh niên trong đám đông đều nhìn chăm chăm với ánh mắt nóng rực, có người không nhận ra, hỏi: “Ai thế?”

"Anh không biết con oắt đấy à? Thôi đừng mơ nữa, con gái lớn nhà Lâm Kiến Bân, vừa từ huyện về đã là người yêu của Lâm Bảo Trụ..."

"À, là nó hả!" Tiếp theo là một loạt tiếng xì xào bàn tán và tiếng cười không có ý tốt. Thời nay, nam nữ giữ mình rất nghiêm, trong thôn phàm là chuyện tình nào mới chớm sẽ lập tức bị lôi ra nhai đi nuối lại.

Anh cu vừa hỏi câu đó đỏ bừng cả mặt, vô cùng thất vọng nhìn cô gái có đôi mắt trong veo.

"Con nhóc này, tới đây làm gì? Chỗ này đang chia thịt lợn, mày con gái con lứa tới thì được tích sự gì!" Lâm Vương thị quát to.

Người đến không ai khác chính là cô con gái lớn nhà Lâm Kiến Bân, Lâm Nhiên Nhiên.

Cô mặc một chiếc áo bông rộng rõ là không vừa người, run rẩy đứng đó như bức họa Trương Mỹ Nhân[2], nhưng khí thế chẳng hề thua kém: “Cháu tới chia thịt lợn. Đội trưởng, đội chia thịt tại sao không báo cháu biết? Cháu cũng là một người dân trong thôn cơ mà."

[2] (? - 1028); vẻ ngoài xinh đẹp nhưng trái tim rắn rết; ngụ Thanh Hà, Bối Châu nay là huyện Thanh Hà tỉnh Hà Bắc; ái thϊếp của Tống Nhân Tông Triệu Trinh (1010 - 1063); tham khảo phim truyền kỳ Tiết Nhân Quý (Lý Tiểu Nhiễm thủ vai)

Lâm Đại Phú bị câu hỏi của cô làm cho sửng sốt, Lâm Vương thị nhảy cao ba thước[3], vỗ đùi hét to: "Muốn phản thật rồi! Một con ranh chết tiệt cũng dám đến chia thịt lợn! Cút về cho tao, đừng làm tao mất hết mặt mũi!"

[3] 1 thước = 1 mét; ở đây ý chỉ sự kích động

Lâm Nhiên Nhiên cười lạnh, không thèm để ý đến Lâm Vương thị, quay sang Lâm Đại Phú, nói: "Đội trưởng, cháu thay bố mẹ đến đây nhận thịt lợn. Bố mẹ, cháu, em trai, em gái, cả nhà năm người, phiền chú tính giúp cháu xem được chia bao nhiêu ạ?"

Lâm Đại Phú đau cả đầu, đang chia thịt bình thường sao lại xảy ra chuyện này? Trong thôn, Lâm Võ Hưng có vai vế cao, nhà có hai thằng con lớn, bác không muốn đắc tội. Bác nói với Lâm Nhiên Nhiên: "Nhiên Nhiên, nghe nội cháu đi, nhà cháu không ở riêng, tự mình đến nhận thịt lợn làm gì?"

Lâm Nhiên Nhiên nhướn mày, chưa kịp mở miệng, Lâm Vương thị đã như gà mái già giang tay đứng trước bàn thịt, la lên: “Làm gì có đứa con gái nào đến chia thịt! Đừng chia cho nó! Thịt này là của nhà tôi, một đứa lỗ vốn còn muốn đến chia thịt lợn? Con ranh chết tiệt kia, cút về cho tao!"

"Lãnh tụ vĩ đại chủ tịch Mao từng nói, phụ nữ gánh được nửa bầu trời. Gì mà lỗ vốn với chẳng không lỗ vốn, đây là cách nói của xã hội cũ. Lẽ nào bà muốn khôi phục chế độ cũ? Bà như thế là có tư tưởng phản động nghiêm trọng!" Lâm Nhiên Nhiên lạnh lùng nói.

Lâm Vương thị sửng sốt, tuy mụ không biết chữ nhưng thôn mỗi ngày đều tuyên truyền, đội tuyên truyền công nhân ngày nào cũng hò hét. Mụ vẫn biết “phản động” là gì, kẻ dính tới hai chữ này sẽ bị chụp mũ đưa đi diễu hành.

"Mày... con ranh chết tiệt mày dọa ai hả, tao phản động lúc nào? Tao là bà nội mày đấy, chẳng lẽ lại không trị được một con ranh như mày à?" Lâm Vương thị cố cãi.

"Bà còn nói nữa! Đội trưởng, chú nghe rồi đấy ạ, cháu muốn tố cáo Lâm Vương thị tuyên truyền tư tưởng phong kiến, chống đối chỉ thị tối cao của chủ tịch Mao!" Lâm Nhiên Nhiên cao giọng nói.

"Ấy... Lâm Vương thị, bác mau bỏ cái tư tưởng phản động ấy lại ngay! Đã là thời nào rồi còn làm trò này?" Lâm Đại Phú và các thôn dân xung quanh nghe xong đều ngớ ra, đột nhiên bị chỉ mặt gọi tên thì vội nói. Vớ vẩn, lời chủ tịch Mao nói mà phản đối được chắc?

“Tôi không có, tôi…” Lâm Vương thị hụt hơi, bị hai cô con dâu kéo lại, trong chốc lát không dám nói gì. Mụ tức giận thở gấp, nghĩ mãi chẳng ra, mụ chỉ mắng cháu gái thôi sao lại thành phần tử phản động?

Bấy giờ Lâm Nhiên Nhiên mới cười hiền, nói với đội trưởng: "Vẫn là đội trưởng giác ngộ cao, vậy chú tính xem, cháu được nhận mấy cân thịt ạ?"

"Nhà cháu năm người, tổng cộng..." Không đúng! Bác đồng ý chia thịt cho Lâm Nhiên Nhiên lúc nào? Cô nhóc trên huyện có khác, mới nói mấy câu đã kéo được bác vào tròng!

Lâm Vương thị tức giận hét to: "Thịt là của nhà tôi! Không được chia cho nó!"

"Đúng thế, mày xem có con gái nhà ai giống mày trời chưa sáng đã lang thang không? Mày nhìn đi, đám Đan Đan, Bình Bình làm gì có đứa nào mà không ở nhà chờ?" Thím hai tiếp lời.

Lâm Nhiên Nhiên thờ ơ nhìn thị: “Ai bảo bố mẹ tôi mất thì không có ai cướp thịt lợn của cháu gái lấy ăn?”

Lời này đáng chém. Các thôn dân ầm ĩ thảo luận, họ biết Lâm Vương thị là hạng người gì, bất công không giới hạn. Thằng cả vừa mất đã đay nghiến cháu gái là sao?

Thím hai cứng họng, Lâm Vương thị cũng không nói được một câu, chỉ vào Lâm Nhiên Nhiên thở hổn hển, như sắp ngất đến nơi.

"Mày... mày nói linh tinh gì thế hả!" Lâm Vương thị không ngờ con ranh này dám nói vậy, sắc mặt tái xanh: "Nhà tao để mày đói à? Một ngày hai bữa, có để mày thiếu ăn thiếu uống lúc nào? Con ranh nhà mày tham lắm, vừa thấy thịt lợn thì không cất bước nổi hả?"

Đúng lúc này, thím ba nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, cháu biết điều kiện trong thôn thế nào rồi đấy, nhà thím vì mấy đứa về nên mới dám dùng bột mì, bình thường đám em họ mấy đứa chỉ được ăn rau nắm. Cháu đừng sốt ruột, đợi lấy thịt lợn về nhà, thím chắc chắn sẽ làm cho cháu ăn."

Hai người kẻ xướng người họa khiến Lâm Nhiên Nhiên bị gắn cái mác tham thịt.

Thôn dân nghe vậy liền chỉ trỏ Lâm Nhiên Nhiên: "Con nhóc này đã từng đấy tuổi mà còn tham ăn?"

"Làm gì có đứa con gái nào đến chia thịt, mau về đi."

Lâm Nhiên Nhiên im lặng không nói, Lâm Vương thị nghe thôn dân đều ủng hộ mình thì đắc chí nhìn Lâm Nhiên Nhiên.

Thím ba lặng lẽ kéo Lâm Vương thị từ phía sau, nhỏ giọng nói: "Mẹ, chia thịt trước đã." Chị ta là cô con dâu được lòng Lâm Vương thị nhất, chỉ một câu đã nhắc nhở Lâm Vương thị, phải lấy được thịt rồi hẵng nói, về sẽ cho con ranh chết tiệt kia biết tay.

Trên khuôn mặt gầy gò của Lâm Vương thị hiện lên nụ cười, mụ nói với Lâm Nhiên Nhiên: "Nhiên Nhiên, cháu nên nghe lời, muốn ăn thịt nội sẽ làm cho cháu. Cháu còn nhỏ, lấy thịt cũng chỉ lãng phí. Nội lấy về rồi sẽ nấu cho cháu ăn."

Khuôn mặt ngoài cười trong không cười của mụ quái đản khϊếp người, Lâm Nhiên Nhiên cười nhạt nói: "Không cần, tôi không thèm chỗ thịt đấy."

“Nội biết cháu là đứa bé ngoan!” Lâm Vương thị mừng rỡ, con nhóc này vẫn còn non lắm, dỗ dành vài câu đã lừa được ngay.

Thôn dân cũng tò mò nhìn Lâm Nhiên Nhiên, không tham thịt thì cô ầm ĩ gì hả?