Âm thanh từ xa đến gần, Chiến Chỉ Qua biết người lớn nhà đứa trẻ tìm tới.
Anh xoa bóp khuôn mặt của đứa trẻ vừa nhỏ gầy vừa không có tí thịt đứa trẻ, từ trong tay thuộc hạ tiếp nhận túi tiền đựng lương khô, đưa cho đứa trẻ, “Cháu tên Bình An đúng không. Nguyện cuộc đời cháu sẽ được như tên, Bình An mà lớn lên.”
Nói xong, Chiến Chỉ Qua thấy người đã tìm tới, liền mang theo hai thuộc hạ nhanh chóng rời đi.
Thúc thúc tốt bụng đã bay đi, cái mũi nhỏ của Bình An ngửi ngửi, bé ngửi thấy mùi hương thơm quá thơm quá!
Bé nhìn chiếc túi trong lòng ngực, biết trong này có đồ ăn, nhất định là ăn rất ngon, ăn rất ngon, nhưng bé không thể ăn, bé muốn mang về cho bà nội, bà nội ăn đồ ăn ngon là có thể nhanh chóng khỏe mạnh chơi với Bình An.
Bình An nghe được bụng mình thầm thì kêu, chôn mặt vào túi tiền dùng sức hít hít mùi hương bên trong, sau đó vuốt bụng nhỏ nói, “Bụng bụng nghe lời, không cần kêu nữa nha.”
An Mịch nhìn mà chua xót, hận không thể nạp tiền đút nhóc con ăn vài món, trò chơi phá hoại gì thế này, cô không thiếu tiền mà! Không thể nạp tiền, làm nhiệm vụ cũng được a.
“Bình An!”
Ngụy Cảnh Hòa tìm tới, nhìn thấy Bình An bình yên đứng ở nơi đó, suýt chút nữa mừng phát khóc.
“Cha!” Ánh mắt Bình An sáng lên, vui mừng chạy như bay đến bên cha.
Ngụy Cảnh Hòa khom lưng ôm lấy con trai, sờ sờ đầu bé, “Bình An có sợ hãi không?”
Giọng nói của anh có hơi mất tiếng, anh nghĩ tới việc sẽ mất con chỉ thấy sợ hãi trong lòng, suýt chút nữa, suýt chút nữa anh đã mất đi đứa con trai ngoan ngoãn đáng yêu.
“Có tiên nữ tỷ tỷ ở đây, Bình An không sợ!” Bình An ở trong lòng ngực cha, bé uốn èo thân hình bé nhỏ, rất là tỉnh táo, căn bản đã quên vừa rồi đáng sợ đến thế nào.
Ngụy Cảnh Hòa không biết con trai nghe nhắc tới tiên nữ tỷ tỷ từ đâu, không bị dọa sợ là tốt rồi.
An Mịch nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trên màn hình, dáng người thon dài, mặc một bộ trường bào bằng vải thô bị giặt đến nỗi trắng bệch, dù cả khuôn mặt đều trở nên gầy ốm bởi vì thiên tai, nhưng vẻ tuấn tú trên gương mặt không hề thay đổi, ôn nhuận như ngọc, thoạt nhìn một chút cũng không giống con cái gia đình nông dân.
“Lão nhị, Bình An có sao hay không?” Ngụy lão đại từ sau lưng đi tới, nhìn thấy Bình An còn tốt, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hồi nãy bọn họ về đến nhà nhìn thấy lão nương đỡ trán dựa vào cửa, sắc mặt trắng bệch, lại nghe nói Lý thị đem Bình An bế lên núi, hai anh em chạy nhanh lên núi tìm, cũng may tìm được rồi, người cũng không sao.
Bình An tránh ở phía sau cha bé, lộ ra đầu nhỏ, xem xét đại bá, lại lùi về sau. Đại bá nương là người xấu, đại bá cùng đại bá nương là người một nhà.
“Bình An bị dọa sợ à? Mau chóng về nhà giúp cháu nó gọi hồn về đi.” Ngụy lão đại chỉ cho rằng Bình An là bị dọa sợ.
Ngụy Cảnh Hòa sờ sờ đầu con trai, đứng lên, nhìn về phía Ngụy lão đại, “Đại ca, đợi lát nữa trở về, hưu thê hay là phân gia, huynh chọn một cái đi.”
Ngụy lão đại theo bản năng trừng mắt muốn mắng, nhưng nhìn thấy ánh mắt cháu trai phòng bị, lại nhìn lão nhị mặt lạnh trầm mặt, môi khô nứt trắng bệch giật giật, chung quy không mặt mũi nói cái gì.
An Mịch thấy cha Bình An là người đầu óc rõ ràng, cô đã thấy yên tâm rồi, nhóc con nhà cô cũng không thể khi không bị khi dễ như thế được.
Nếu lại cho nhóc con nhà cô an bài tra cha, cô sẽ…… được rồi, cô chỉ biết càng đau lòng, càng muốn đem nhóc con cứu vớt ra khỏi dầu sôi lửa bỏng.
“Đi thôi, đi về trước.” Ngụy Cảnh Hòa vừa muốn bế Bình An lên, thì phát hiện trong lòng ngực bé đang ôm túi tiền, “Bình An, thứ này là từ đâu ra?”