Tô Hòa Nịnh thấy bà Tô không biết xấu hổ như vậy trực tiếp đi tới đoạt.
Cô lập tức liền đẩy Lưu Xuân Hoa đang muốn đè cô lại, dùng sức đánh một cái thật mạnh.
Tay của bà Tô bị đánh như vậy, lập tức kêu lên đau đớn. Mu bàn tay già nua ngăm đen của bà ta đỏ bừng vì bị đánh mạnh.
“Mẹ kiếp! Tô Hòa Nịnh mày muốn mưu sát bà nội ruột sao, sức lực lại lớn như vậy!”
Lưu Xuân Hoa nhìn thấy mu bàn tay của bà Tô đỏ bừng một mảnh, lúc này cũng nóng nảy, lập tức liền la lối khóc lóc lên.
“Tô Hòa Nịnh sao cô có thể đối với bà nội cô như vậy? Cô thật là quá kiêu ngạo! Chờ Trần Tương Nghi trở về, tôi phải hỏi xem bà ấy rốt cuộc đã nuôi dạy con gái như thế nào!”
Tô Hòa Nịnh châm chọc cười: “Mẹ tôi dạy tôi như thế nào cũng không cần bà nhọc lòng, nếu tôi mà là các người, có chút đầu óc thì sẽ không dám ở đây trực tiếp động thủ.”
“Các người đã quên lời đồn trong thôn rồi à? Bọn buôn người đều bị tôi đánh đến máu chó đầy đầu, hai tên cướp thịt các người có muốn thử không?”
Tô Hòa Nịnh nói ra lời này, trực tiếp khiến cho Lưu Xuân Hoa sợ hãi, trên mặt bà ta nóng rát.
Dân quê da mặt mỏng, cho dù Lưu Xuân Hoa có kiêu ngạo cũng chưa rừng làm loại chuyện cướp đoạt như vậy.
Bà Tô thấy con dâu mình bại trận trên tay Tô Hòa Nịnh, trong lòng cảm thấy rất tức giận.
“Tô Hòa Nịnh, sao mày có thể nói chuyện với bác gái như vậy? Chúng tao chỉ lấy của mày một chút đồ vật, không có tao thì làm gì có mày? Mày từ cục đá chui ra à?”
Bà Tô càn quấy như vậy, làm cho Tô Hòa Nịnh biết được thế nào là chết cũng không biết xấu hổ.
“Bà nội, bà như thế nào có thể gọi là lấy chứ? Tôi cũng không có đồng ý đem đồ cho bà, cái này không phải là cướp bóc sao? Bà cũng một đống tuổi rồi, cướp bóc thì phải báo lên cảnh sát đấy!”
Tô Hòa Nịnh, con nha đầu chết tiệt này, rõ ràng trong lời nói có ẩn ý, lập tức làm bà Tô tức giận không nhẹ.
Lúc này, bà Tô không thể chửi nữa cũng không thể cướp nữa, tức giận đến mức các nếp nhăn trên mặt đều nhăn lại.
Bà Tô trực tiếp đi đến trước cửa sân nhà Tô Hòa Nịnh, sau đó nằm trên mặt đất và bắt đầu khóc lớn.
“Ai da, tôi không sống nổi nữa, làm sao lại có chuyện như thế này a? Đời này tôi đã tạo nghiệt gì a? Sinh ra một đứa cháu gái bất hiếu như vậy!”
“Chẳng những không cho thứ gì mà còn vu oan tôi cướp đồ của nó, thậm chí còn đánh một người già như tôi! Thật là không có lương tâm a, thật là bất hiếu a!”
Lưu Xuân Hoa nhìn thấy bà Tô nằm trên mặt đất la to khóc lớn, trong mắt xoay chuyển lập tức giúp bà Tô chỉ trích Tô Hòa Nịnh.
“Ai u, nhìn xem đây là chuyện gì a! Mọi người mau đến xem Tô Hòa Nịnh đánh người! Tô Hòa Nịnh đánh người!”
Tô Hòa Nịnh cũng không ngờ tới, bà Tô sẽ giở trò la lối khóc lóc. Không chỉ bôi đen cô mà còn chỉ vào mũi cô nói cô bất hiếu!
Nếu chuyện này truyền đi, thanh danh của cô ở trong thôn không biết sẽ thế nào.
Tuy nhiên, Lưu Xuân Hoa vừa kêu to như vậy, những người hàng xóm khác ở xung quanh nhà Tô Hòa Nịnh đều nghe thấy được. Bọn họ đều duỗi dài cổ, nhìn bên này.
“Chuyện gì vậy? Hình như là nghe thấy giọng nói của Lưu Xuân Hoa, Tô gia lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?”
“Tôi dường như nghe tiếng đánh nhau, không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Một số người phụ nữ nông thôn thích bát quái lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
“Nếu không, chúng ta đi xem thử?”
Bà Lý là một trong những người phụ nữ miệng rộng ở trong thôn cho nên đặc biệt rất thích nghe những chuyện lông gà vỏ tỏi này.
Khi bà Lý dẫn theo vài thôn phụ khác đi đến nhà Tô Hòa Nịnh, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy bà Tô đang nằm trên mặt đất.
“Bà Tô, bà làm sao vậy? Trên mặt đất lạnh, bà đừng để bị cảm lạnh.”
Bà Tô nhìn thấy có nhiều thôn dân đến đây, lập tức trong lòng có tự tin, sau đó liền bắt đầu la to khóc lớn lên.
“Mọi người mau tới phân xử giúp tôi, chẳng qua là tôi nhìn thấy nhà Tô Hòa Nịnh mỗi ngày đều sống rất tốt, ăn thịt heo uống canh gà, muốn lấy một ít thịt heo về hầm cho mấy đứa cháu mình ăn, không ngờ lại bị đứa cháu gái bất hiếu này đánh! Tôi không sống nổi nữa, mọi người mau giúp tôi phân xử a!”
Lúc này, bà Lý nhìn thấy rau xanh và thịt heo trong sân nhà Tô Hòa Nịnh, lập tức liền tin bà.
Dù sao, người ở nông thôn đều không giàu có, mỗi nhà cũng chỉ có hai lạng thịt heo ăn vào dịp tết. Không ngờ lúc này Tô Hòa Nịnh đã bắt đầu ăn thịt heo rồi.
Trong mắt bà Lý không khỏi hiện lên một tia ghen ghét.
“Tôi nói này Tô nha đầu, tuy rằng cô và bà nội mình đã phân gia, nhưng nói thế nào thì bà ấy cũng là bà nội của cô, sao cô lại có thể đối xử với bà ấy như vậy? Nếu nhà cô đều có thể ăn thịt heo thì cho bà nội cô một ít cũng không là gì chứ?”
Bà Lý vừa nói như vậy, mấy thôn phụ xung quanh cũng bắt đầu bàn tán.
“Đúng vậy, đúng vậy, Tô Hòa Nịnh nhà cô có tiền như vậy, một miếng thịt heo cũng không tính là gì đi?”
“Đúng vậy, Tô nha đầu cô cũng quá keo kiệt đi.”
Tô Hòa Nịnh thấy những người dân trong thôn đều hướng về phía bà Tô, nói trong nhà cô có tiền, cô lập tức nghĩ ra một kế.
“Ai nha, ai nói nhà tôi có tiền? Nhà của chúng tôi vừa mới phân gia, làm sao mà có tiền mỗi ngày đều ăn thịt heo chứ? Các người đều hiểu lầm rồi!”
Chuyện Tô gia đã phân gia mọi người đều biết.
Tô Hòa Nịnh và Trần Tương Nghi chẳng qua chỉ là hai người phụ nữ, có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Cho dù trong nhà có Tạ Niên Cảnh đã nghỉ việc trong nhà máy, chỉ có một người lao động có lẽ tiền kiếm được cũng không đủ ăn.
Mọi người cũng không biết ba Tô rời nhà làm cái gì, họ chỉ cho rằng ông cũng giống với Tô lão đại và Tô lão nhị.
“Vậy thịt heo trên tay cô……”
Bà Lý lúc này cũng có chút tin Tô Hòa Nịnh, mọi người trong thôn đều không giàu có, nếu Tô Hà Nịnh có tiền thì cũng không đến mức mọi người trong thôn đều không biết.
“Ai nha, thịt heo này là nhà chúng tôi đi mượn tiền mua, mợ tôi lại bị bệnh, cần ít đồ bồi bổ. Lúc này tôi mới bất đắc dĩ mượn một chút tiền, mua hai miếng thịt heo.”
Bà Tô nghe thấy Tô Hòa Nịnh giải thích như vậy, lập tức liền nhảy dựng lên.
“Tao mới không tin đâu! Mày rõ ràng là đang nói năng bậy bạ, mày nói là tiền mượn, mọi người trong thôn đều không giàu có, ai sẽ cho mày mượn tiền mua thịt heo?”
Các thôn dân vây xem lúc này cũng bừng tỉnh, sôi nổi nghị luận nói: “Đúng vậy, đúng vậy, bà Tô nói có lý.”
“Bà nội, thay vì bà hỏi tôi mượn tiền của ai, sao bà lại không nói là bà thường xuyên lén lút ăn vụng cá trích và cháo hạt mè?”
“Cá trích gì, hạt mè gì, mày nói cái gì vậy?”
“Hôm đó rõ ràng tôi nhìn thấy bà giấu cá trích, còn có rất nhiều mè đen và đường trắng.”
Bà Tô vừa nghe những lời này, trong lòng liền căng thẳng.
Đáng chết! Tô Hòa Nịnh con nha đầu thúi này sao lại biết bà ta giấu đồ?
Không được, đánh chết bà ta cũng không thể nhận!
“Cái gì? Không nghĩ tới bà Tô lại lén lút ăn vụng sau lưng con cháu, này, này cũng thật không có bộ dáng của một trưởng bối mà!”
Bà Lý vừa nói như vậy, những thôn dân khác đều có vẻ mặt như đang xem kịch vui.
“Mọi người đừng nghe Tô Hòa Nịnh nói, mẹ chồng tôi sao có thể làm loại chuyện này được, chắc chắn là Tô Hòa Nịnh nói dối, cố ý lừa gạt các người đó!”
Lưu Xuân Hoa đang giúp bà Tô nói chuyện, không ngờ Tô Hòa Nịnh trực tiếp vạch trần bà ta!
“Đồng chí Lưu Xuân Hoa, đồng chí nói những lời này trong lòng không cảm thấy đau sao? Mời đồng chí tự sờ vào lương tâm của mình rồi hãy nói nhé?”
Lưu Xuân Hoa giận dữ: “Tô Hòa Nịnh, cô có ý gì? Tôi như thế nào? Nha đầu thúi cô tốt nhất nên quản cái miệng của mình đi, đừng có suốt ngày đi gây chuyện thị phi!”
Tô Hòa Nịnh che khóe môi cười trộm: “Tôi đây hỏi bà một chút, canh cá trích và cháo hạt mè đường trắng có hương vị thế nào?”
Tô Hòa Nịnh vừa dứt lời, bà Tô liền lập tức nổi trận lôi đình!
“Mày nói cái gì?! Cô ta ăn vụng đồ của tao?!”