Tống Ngọc Trạch không đồng ý mà liếc nhìn Đỗ Bạch Vi một cái: “Bạch vi, em đừng lộn xộn.”
Đỗ Bạch Vi thấy chồng mình không đứng về phía mình, lại còn đứng ra thay hồ ly tinh Tô Hòa Nịnh nói chuyện. Cô ta thật là ủy khuất muốn chết.
Tống Ngọc Trạch chính là nam chính, không bảo vệ cô ta, lại đi bảo vệ pháo hôi Tô Hòa Nịnh làm cái gì?
Tô Hòa Nịnh nói với mấy đứa trẻ: “Mở lòng bàn tay của mấy đứa ra cho chị xem.”
Mấy cậu bé không biết cô muốn làm gì, đều mở lòng bàn tay ra. Bọn họ vừa mới bắt bướm, lại chơi bùn, lúc này bàn tay đều rất bẩn.
Người cuối cùng mở lòng bàn tay ra là Lý Nhị Mao lại có chút do dự. Cậu bé vừa đưa tay ra, những đứa trẻ khác đều cười: “Tay của Nhị mao là dơ nhất ha ha ha!”
“Đúng vậy, ai kêu vừa rồi cậu ta chơi bùn hăng say như vậy?”
Cười xong, bọn họ lại cảm thấy không đúng, An Tiểu Mỹ cô bé xinh đẹp nhất lớp đang ở đây! Lần lượt những cậu bé này nhanh chóng giấu tay đi, sợ bị An Tiểu Mỹ nhìn thấy.
Nhưng mà An Tiểu Mỹ hoàn toàn không để ý tới bọn họ, cô bé giống như là hoa si vây quanh Trần Nguyên Bảo.
“Nguyên Bảo, nhất định là cô giáo đã hiểu lầm cậu, cậu không có trộm đồ.”
Trần Nguyên Bảo đã được mở khóa trái tim: “Những lời này trước đó tớ đã nói 800 lần rồi nhưng không ai tin tớ.”
Tô Hòa Nịnh suy nghĩ một chút: “Kẹo mà An Tiểu Mỹ mang theo hôm nay là một loại hợp chất cacbohydrat, một loại tinh thể không màu, một chất hóa học."
Tống Ngọc Trạch hơi hơi nhíu mày, hiển nhiên là không hiểu lần này Tô Hòa Nịnh đang làm gì.
Đỗ Bạch Vi đối với khoa học tự nhiên kém đến muốn chết, trực tiếp nghe đến choáng váng, càng đừng nói đến Trần Nguyệt Bạch.
Tô Hòa Nịnh yêu cầu anh ta không cần nói chuyện, tiếp tục nói: “Khi nhìn cái kẹo này, nó là không màu sao?”
An Tiểu Mỹ và Trần Nguyên Bảo đều mơ hồ: “Không nhớ rõ, hình như là có màu sắc.”
Mấy đứa trẻ khác cũng sôi nổi giơ tay: “Buổi sáng lúc Tiểu Mỹ lấy ra em có nhìn thấy, là màu vàng!”
“Đúng! Màu vàng rất vàng! Giống như màu nướ© ŧıểυ của em vậy!”
Tô Hòa Nịnh thuận miệng nói: “Em là một bé trai nướ© ŧıểυ lại vàng như vậy, hoặc là gan vấn đề, hoặc là bị nhiễm trùng, nhanh chóng để mẹ đưa em đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Cô vừa nói như vậy, mấy đứa trẻ nghịch ngợm ở hiện trường đều bị hù dọa.
Tô Hòa Nịnh tiếp tục nói: “Nếu kẹo có màu vàng như vậy thì hơn phân nửa là không được đóng kín, biến chất, không màu đã biến thành màu vàng, người ăn sẽ bị trúng độc, dù sao cũng chứa thành phần hóa học.”
Lương tâm của cô sẽ không đau, kẹo khuấy còn không phải là kẹo mạch nha sao, sau khi phân giải chỉ còn có đường glucose.
Tô Hòa Nịnh nói xong, vẻ mặt của mấy đứa trẻ này đều khác nhau. Trong đó Lý Nhị Mao tay dơ là người hoảng sợ nhất.
Tên ngốc Trần Nguyên Bảo vỗ vỗ ngực: “Không phải em ăn, em sẽ không trúng độc! Vậy ngày mai ai chết thì chính là người đó ăn!”
Trần Nguyệt Bạch tán đồng: “Đúng! Đừng nói cho người đó biết, miễn cho hắn kịp thời chữa trị!”
Tô Hòa Nịnh:……
Lý Nhị Mao hoàn toàn không bình tĩnh.
Lần trước ở trong thôn phát thuốc trừ sâu, ngọt ngọt, nó ăn nhiều mấy viên, đêm đó đã bị ba mẹ đánh một trận, nói là ăn vào sẽ chết người.
Một đêm đó, Lý Nhị Mao đã uống rất nhiều nước giếng, uống đến mức gần như nôn mửa, chỉ muốn hòa tan thuốc ở trong bụng.
Nó không bao giờ muốn có thêm trải nghiệm đáng sợ như vậy nữa.
Lý Nhị Mao đang do dự có nên nói hay không, Tô Hòa Nịnh thấy phép thử sắp có kết quả. Không ngờ Đỗ Bạch Vi này đột nhiên gậy thọc cứt nói: “Cái gì mà kẹo biến chất ăn sẽ chết người a? Không phải là thuốc chứ!”
An Tiểu Mỹ và Trần Nguyên Bảo hai cái tên ngốc tích cực đáp: “Là kẹo khuấy.”
Đỗ Nạch Vi cười lạnh: “Đây còn không phải là kẹo mạch nha sao? Tô Hòa Nịnh! Cô đang khi dễ những đứa trẻ không biết gì phải không?”
“Đứa trẻ nhà cô trộm kẹo ăn mà còn không thừa nhận, bây giờ cô còn muốn vu oan sao?”
Tống Ngọc Trạch tiến lên giữ chặt Đỗ Bạch Vi, làm cô ta đừng nói nữa.
Đỗ Bạch Vi cảm xúc kích động nói: “Tôi liền phải nói! Người lớn lại đi lừa dối trẻ con là chuyện gì vậy? Tôi là người trung thực thẳng thắn, không muốn gặp nhất…… ừm! Ừm ừm!”
Cô ta còn chưa nói xong, đã bị Tống Ngọc Trạch mạnh mẽ che miệng.
Tống Ngọc Trạch tốt xấu gì cũng là một sinh viên, đương nhiên biết những gì mà Tô Hòa Nịnh nói.
Anh ta không ngờ tốt nghiệp cao trung như Tô Hòa Nịnh cũng không tệ như anh ta nghĩ!
Ánh mắt lạnh lùng của Tô Hòa Nịnh dừng lại trên khuôn mặt của Đỗ Bạch Vi.
Cô là người mang thù và keo kiệt, bạch liên hoa này làm hư chuyện của cô, đợi lát nữa xem cô thu thập cô ta như thế nào!
Tô Hòa Nịnh vỗ vỗ quần áo, đi đến trước mặt Lý Nhị Mao: “Nhị Mao đúng không?”
“Há miệng ra cho tôi xem, tôi sẽ xác nhận xem cậu có ăn viên kẹo này hay không.”
Lý Nhị Mao lấy lại bình tĩnh, thản nhiên há miệng.
Tô Hòa Nịnh liếc nhìn một cái liền nhìn ra có vài chiếc sâu răng.
Đỗ Bạch Vi bị che miệng, trong lỗ mũi còn đang hừ a hừ, ai nấy cũng đều thấy được vẻ mặt mỉa mai của cô ta.
Tô Hòa Nịnh nghiêm túc nói: “Kỳ thật tôi đã biết là cậu, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng để thừa nhận sai lầm, phạm sai lầm không đáng sợ, dũng cảm đối mặt là được.”
Lý Nhị Mao cứng cổ: “Không phải tôi! Dựa vào cái gì mà bắt tôi thừa nhận!”
Trần Nguyên Bảo nhiều nhất là bị ba đánh hai cái, Lý Nhị Mao có tới mấy người đánh nó! Cho nên có chết nó cũng không thừa nhận là mình làm.
Tô Hòa Nịnh lạnh lùng nói: “Phải không? Vậy các người có dám thề, nếu ai ăn kẹo của An Tiểu Mỹ, người đó sẽ bị sét đánh chết?”
Lời đề nghị trẻ con này đã đánh trúng tâm lý của đứa trẻ. Những đứa trẻ khác ngay lập tức tự tin mà thề. Lý Nhị Mao do dự một chút, nghĩ thầm mình chỉ cầm chứ chưa có ăn.
Nó cũng nhanh chóng thề: “Nếu tôi ăn kẹo của An Tiểu Mỹ, tôi sẽ bị sét đánh chết.”
Tô Hòa Nịnh gật đầu: “Được, cô giáo, nếu các người đã lục soát cặp của Nguyên Bảo nhà tôi, vậy cũng phải lục soát cặp của mấy đứa trẻ khác, có thể chứ?”
Giáo viên cũng không biết Tô Hòa Nịnh muốn làm cái gì, bất đắc dĩ nói: “Tôi là một người công bằng, đương nhiên cũng đã kiểm tra các bạn học khác, nhưng chỉ có trong cặp của Nguyên Bảo là có giấy gói kẹo.”
“Tôi cũng không có ý oan uổng cho Nguyên Bảo, nhưng sự thật chính là như vậy.”
Mấy đứa trẻ khác giống như là bị xúc phạm, chúng trực tiếp giật lấy cặp sách của mình, đem đồ đạc bên trong đổ trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời tiếng vang “Bịch bịch” truyền đến.
Ngoại trừ giấy, bút, sách, còn có một hai cái chén nhỏ, không có gì khác.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt “Xem cô sẽ làm gì bây giờ”.
Tô Hòa Nịnh lại lắc lắc đầu: “Tôi không phải là đang tìm giấy gói kẹo, tôi đang tìm thứ khác, hơn nữa, hiện tại đã tìm được rồi.”