“Còn dám khóc? Có tin lão tử đánh con một trận hay không!!”
Giọng nói hung dữ của Trần Lăng Châu truyền đến, Tô Hòa Nịnh nghe thấy liền giật mình.
Từ nhỏ đến lớn ba mẹ chưa từng hung dữ với cô như vậy, Tô Hòa Nịnh không ngờ cậu của cô lại hung dữ như vậy.
Đứa trẻ nghịch ngợm đang gào khóc, trên lưng mang một chiếc cặp cũ kỹ được giặt đến mức chuyển thành màu trắng.
Nguyên Bảo bị Trần Lăng Châu rống lên, cậu bé còn ngửa đầu tiếp tục khóc, cực kỳ ủy khuất:
“Con đã nói là không phải con làm, sao ba lại không tin con!”
“Ba có phải là ba của con hay không! Con phải về nhà tìm mẹ!!”
Nguyên Bảo khóc đến nước mũi nước mắt đầy mặt, như là đang muốn chứng minh ba mình có bao nhiêu tàn bạo.
Cậu bé quay đầu nhìn xung quanh, muốn kéo một người đi đường trực tiếp ôm đùi.
Nhìn thoáng qua, cậu bé thật sự đã nhìn thấy vị cứu tinh của mình
“Hu hu hu chị họ!! Cô!! Cứu con!!! Ba muốn đánh chết con!!”
“Các người cũng không thể thấy chết mà không cứu nha, con, con choáng váng quá……”
Nói rồi, tiểu diễn tinh Trần Nguyên Bảo sắp ngã ra sau.
Ánh mắt sắc bén của Tô Hòa Nịnh nhìn thấy một hòn đá sắc nhọn ở phía sau Trần Nguyên Bảo.
Cô vội vàng kéo đứa bé xui xẻo lại đây: “Choáng cái gì mà choáng? Kỹ năng diễn xuất này của em ngay cả con chó không không lừa được.”
Tô Hòa Nịnh vừa mới nói xong, thì một con chó đen lớn thường xuyên đi xung quanh ở trong thôn liền từ bên cạnh “Lạch cạch lạch cạch” chạy qua.
Nhìn vào ánh mắt của nó tràn đầy sự khinh thường của một vị vua, ba phần khinh thường, bảy phần mỉa mai. Nó thậm chí còn khịt mũi nhìn về phía cậu bé Trần Nguyên Bảo.
Đồ ngốc!
Trần Nguyên Bảo đột nhiên cảm thấy mình bị con chó này mắng, nhưng lại không thể nói gì.
Trần Lăng Châu duỗi tay túm lấy sau ót của Trần Nguyên Bảo kéo qua: “Còn nghịch ngợm! Cho rằng chị họ của con sẽ che chở cho con sao?”
“Ba nói cho con biết! Hôm nay cho dù là Thiên Vương lão tử có tới, con cũng sẽ bị đánh một trận!”
Trần Nguyên Bảo “Ngao ngao” gào lớn, trốn ra sau lưng chị họ và cô cô thân yêu của mình, run bần bật. Những lớp mỡ dư thừa treo trên má của cậu bé vẫn chưa rút đi. Ngũ quan mơ hồ đã lộ ra gien ưu việt của nhà họ Trần, vừa đẹp trai lại đáng yêu.
Tô Hòa Nịnh nhìn thấy mẹ cô và dì nhỏ đều không đành lòng, cô bất đắc dĩ nói: “Cậu à, có chuyện gì vậy? Sao lại tức giận với đứa bé như vậy?”
Trần Lăng Châu túm tóc, cực kỳ bực bội: “Mợ của con gần đây sức khỏe không tốt, cậu còn đang bận chăm sóc cho cô ấy.”
Người đàn ông lời ít mà ý nhiều, chỉ nói một việc này. Không đem việc ngoài ruộng và một ít việc phiền lòng khác nói ra, dù sao hắn cũng là chủ gia đình. Làm ầm ĩ khắp nơi không tự mình giải quyết thì có bản lĩnh gì?
“Sau đó tiểu hỗn đản này lại tìm việc cho cậu làm!” Trần Lăng Châu nhắc tới Trần Nguyên Bảo, lắc lắc, “Bài thi đâu? Lấy ra đây cho ba!”
Trần Nguyên Bảo trong mắt đều là “Nhỏ yếu đáng thương bất lực”: “Cứu mạng! Ba con muốn gϊếŧ con!”
Hàng xóm cách vách đi qua chỗ này, đều nhịn không được cười: “Lão Trần, lại bị con trai của anh chọc tức à?”
Trần Lăng Châu đều hết chỗ nói rồi, lắc lư hai cái. Bài thi xấu hổ tràn đầy dấu chấm đỏ rơi xuống mặt đất.
Trần Nguyên Bảo bằng bản lĩnh thi không đạt tiêu chuẩn, chính cậu bé cũng cảm thấy rất mất mặt, “A a a” tiến tới nhặt bài thi lên, nhưng mà đã bị chị họ xinh đẹp và hai người cô nhìn thấy.
Trần Nguyệt Bạch nghi hoặc nói: “Này không phải đạt tiêu chuẩn sao? 88 điểm đó! Anh hai, anh nhìn kỹ xem!”
Trần Tương Nghi cũng cảm thấy không hiểu, Tô Hòa Nịnh nhỏ giọng ở bên tai bà nói gì đó, bà thiếu chút nữa không nhịn được cười.
Trần Lăng Châu tức giận nói: “Ở đâu ra 88 điểm! Là 38 điểm! Cái số 8 kia là tiểu hỗn đản này tự dùng bút đỏ thêm vào!”
Trần Nguyên Bảo gãi gãi mông.
Haizz, đều bị ba mình phát hiện rồi, thật lợi hại!
Tô Hòa Nịnh nghẹn cười đến muốn nội thương, đây là chuyện gì a.
Trần Lăng Châu thấy Trần Nguyên Bảo không hề hối cải: “Thi được cái điểm quỷ này, con còn dám đúng lý hợp tình mà rống với ba!”
“Ba nói cho con biết Trần Nguyên Bảo! Ngu như con 6 nhân 7 bằng 45 cũng không biết! Sau này có đi bán rau cũng không tính ra được! Người ta đưa thiếu cho con, con cũng không biết!”
Trần Nguyên Bảo rầm rì một tiếng: “Ai không biết 6 nhân 7 bằng 45 a? Con đã học bao nhiêu lần rồi!”
Trần Nguyệt Bạch nháy mắt ngồi xuống đếm số, giật mình một cái: “Dì, dì cũng tính ra nha!”
Tô Hòa Nịnh giơ lên tay, yếu ớt nói: “Cậu, dì nhỏ, cái kia……6 nhân 7 bằng 42! Ha ha……”
Trần Tương Nghi vừa rồi bị bọn họ cuốn vào, cư nhiên thiếu chút nữa thật sự đã cho rằng là 45.
Bà không nhịn được nữa trực tiếp cười đến dựa vào tường: “Không có gì, không có gì, không cần phải quan tâm đến tôi, các người cứ tiếp tục! Ha ha ha ha!”
Tô Hòa Nịnh thấy mẹ cô cười, cô cũng không nghẹn lại nữa. Trong lúc nhất thời, hai mẹ con cười đến đau ruột.
Bộ ba “sáu bảy 45” ở đối diện:……
Trình độ học vấn của học sinh tiểu học bị phơi bày, thật đau đớn.
Trần Nguyên Bảo cứng cổ: “Ba xem! Ngay cả ba cũng không tính ra được, còn yêu cầu con thi bao nhiêu điểm!”
“Con học toán kém như vậy không phải là di truyền từ ba sao!”
Trần Lăng Châu: “…… Con nói thêm một câu nữa cho lão tử!” Trần Lăng Châu giơ tay lên, Trần Nguyên Bảo lập tức câm miệng.
Trần Lăng Châu nâng nâng cằm: “Lăn trở về đi, cầm cặp sách của con đứng dựa vào tường!”
Trần Nguyên Bảo ngoan ngoãn đi hai bước, lại ủy khuất nói: “Ba! Ba không thể lấy hai việc nhập làm một!”
“Toán học con không đạt tiêu chuẩn, đúng! Nhưng là giáo viên mời phụ huynh đến, bọn họ vu khống con trộm đồ!”
“Trần Nguyên Bảo con cho dù có đói chết, cũng sẽ không trộm đồ ăn của người khác! Đây là việc mà chó hoang mới có thể làm!”
Trần Lăng Châu trầm mặc, ông vốn là tin tưởng con trai của mình, nhưng lại không có chứng cứ, bạn học trong lớp của con trai lại chỉ ra và xác nhận hết điều này đến điều khác.
Trần Lăng Châu ngoài việc mắng chửi người thì khả năng lý luận lại hoàn toàn không được.
Người nhà của đối phương lại hùng hổ doạ người, Trần Lăng Châu đành phải nhượng bộ thay con trai mình nói lời xin lỗi trước.
Vừa ra ngoài, nghịch tử này liền giống như pháo nổ, nhảy nhót lung tung.
Lời của Trần Nguyên Bảo bị Kỷ Tú Lan nằm ở trong nhà nghe được.
Tô Hòa Nịnh liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ thanh tú trắng bệch của mợ cô từ trong phòng đi ra:
“Nguyên Bảo, là ai đổ oan cho con, khụ khụ khụ……”
Trần Nguyên Bảo có thể tranh cãi với ba mình, nhưng khi nhìn thấy mẹ mình, cậu bé liền “Oa” một tiếng khóc lên.
“Hu hu hu mẹ……#¥%& ếch! Bò *……”
Kỷ Tú Lan ôm con trai nhà mình, vỗ vỗ sau lưng cậu bé:
“Mẹ tin con, khụ khụ đi, chúng ta quay lại trường học…… Khụ khụ!”
Trần Lăng Châu nhìn thấy vợ mình không khỏe, còn tức giận đến đỏ mặt.
Ông gãi gãi đầu, bực bội nói: “Tiểu lan, em đừng hồ nháo! Sức khỏe của em quan trọng hơn!”
Giống như là sợ bị người khác nhìn thấy, Trần Lăng Châu che chắn vợ của mình kín mít.
Kỷ Tú Lan không để ý tới ông: “Anh không đau lòng con trai nhưng em đau lòng..”
Trần Nguyên Bảo khóc như là đang khóc tang cho ba mình, quả thật quá ủy khuất!
Trần Lăng Châu:…… Đứa con hiếu thảo này!
Tô Hòa Nịnh nhìn nhìn Trần Tương Nghi: “Mẹ, mẹ đưa mợ vào nhà trước đi, hôm nay gió lớn.”
Kỷ Tú Lan lúc này mới nhìn thấy Tô Hòa Nịnh, mắt cô ấy sáng ngời: “Nịnh Nịnh, mợ cũng không biết hôm nay con tới đây.”
Tô Hòa Nịnh cầm tay mợ mình, dẫn theo Trần Nguyên Bảo: “Cậu cũng mệt mỏi một ngày rồi, các người nghỉ ngơi trước đi.”
Cô cúi đầu nhìn về phía Trần Nguyên Bảo: “Nguyên Bảo, bây giờ quay lại, thầy cô và bạn học còn ở trường không?”
Trần Nguyên Bảo gật đầu, khóe mắt còn treo nước mắt: “Còn, em và ba vừa mới đi ra không bao lâu.”
“Được.” Tô Hòa Nịnh kêu Trần Nguyệt Bạch, “Dì nhỏ, chúng ta đi cùng Nguyên Bảo một chuyến nhé.”
Những chuyện cãi nhau như thế này phải để chị em diễn tinh bọn họ tới!
Trần Nguyệt Bạch vén tay áo: “Được, để xem là ai con mẹ nó dám khi dễ Nguyên Bảo nhà ta! Cô nhỏ một ngụm nước bọt phun chết bọn họ nha!”