Trần Tương Nghi bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi mẹ đi ra ngoài gặp phải bà Chu, bà ấy nói bà ngoại của con gặp chút chuyện.”
Tô Hòa Nịnh biết hiện tại mẹ cô rất vội ra ngoài tìm bà ngoại, cô bảo Tạ Niên Cảnh ở nhà cho thỏ con ăn trước.
“Mẹ, con đi với mẹ.” Tô Hòa Nịnh còn không quên dặn dò Tạ Niên Cảnh, “Nếu có người phiền phức đến gây rắc rối, anh cũng không cần quá khách khí.”
Tô Hòa Nịnh đương nhiên là đang nói đến một nhà bà Tô, Tạ Niên Cảnh nháy mắt liền hiểu rõ.
Thấy Trần Tương Nghi đi rất vội, bậc thang thiếu chút nữa đã dẫm hụt, Tô Hòa Nịnh vội vàng giữ chặt lấy mẹ mình.
Trần Tương Nghi “A” một tiếng, lúc này mới hồi phục tinh thần lại: “Cảm ơn Nịnh Nịnh.”
Tô Hòa Nịnh đơn giản nắm lấy tay của mẹ mình đi về phía bờ sông bên kia: “Mẹ đừng vội, từ từ nói với con.”
Thôn Bạch Mã có một con sông, bên kia sông là những người dân từ tỉnh khác hơn hai mươi năm trước chạy nạn tới.
Bà ngoại Tô Hòa Nịnh Tô lúc ấy trong bụng mang thai dì nhỏ Trần Nguyệt Bạch, mang theo Trần Tương Nghi 16 tuổi và Trần Lăng Châu 12 tuổi tới thôn Bạch Mã và ở lại đây cho đến bây giờ.
Đến nay, vẫn không có tin tức của ông ngoại Tô Hòa Nịnh, bà ngoại cũng rất ít đề cập đến.
Trần Tương Nghi tức giận đến gan đau: “Dì nhỏ của con thật là điên rồi, nhất quyết phải gả cho tên thanh niên trí thức kia, bà ngoại và cậu của con đều không đồng ý, hiện tại còn đang ầm ĩ muốn tuyệt thực, cậu của con còn khuyên nhủ con bé, gần đây cậu con bận đến sứt đầu mẻ trán.”
Tô Hòa Nịnh nghe được chuyện của “cậu”, lập tức nghiêm túc lên: “Cậu có chuyện gì vậy?”
Đời trước, cậu ngồi tù vì tội gϊếŧ người, mợ đang mang thai lại bị sinh non, một thi hai mệnh.
Tô Hòa Nịnh trọng sinh trở về mới biết được là do Đỗ Bạch Vi sửa lại cốt truyện nên mới sinh ra phản ứng dây chuyền.
Cậu của cô là bị mấy tên côn đồ trong thôn ép buộc, phải chịu sự sỉ nhục và vu khống, nên nhất thời không kiềm chế được bản thân gây ra lỗi lầm lớn.
Trần Tương Nghi nói với Tô Hòa Nịnh: “Ai, em họ của con thật không bớt lo, làm ầm ĩ trong trường còn đòi nghỉ học, cậu con sao có thể đồng ý?”
“Gần đây có mưa, ruộng bắp mà cậu con cẩn thận trồng hơn phân nửa là đang gặp khó khăn, trước đó mẹ đã từng nhắc nhở cậu con đừng đặt hết hy vọng vào ruộng bắp này.”
Tô Hòa Nịnh đem những lời này để trong lòng, suy nghĩ lại một số việc của đời trước.
Khi đó cô không có nghe nói tình huống này của em họ, chỗ này đã thay đổi, điều này có nghĩa là những sự kiện gây ra bi kịch cho cậu của cô có thể sẽ thay đổi hoặc xảy ra sớm hơn.
Trần Tương Nghi và Tô Hòa Nịnh vừa đến nhà bà ngoại Hứa Thanh Như liền nghe thấy một trận cãi nhau.
“Con cũng đã tới tuổi kết hôn, dựa vào cái gì lại không cho con cùng Quang Huy kết hôn? Con là dì nhỏ của Nịnh Nịnh! Nịnh có thể kết hôn thì con cũng có thể!”
Bà ngoại Hứa rất tức giận: “Con lớn hơn Nịnh Nịnh mấy tuổi, nhìn con đi, có giống là dì của con bé không?”
Trần Mguyệt Bạch lớn giọng nói: “Giống, con là trưởng bối của Nịnh Nịnh, con bé nghe lời con!”
Bà ngoại Hứa hít sâu một hơi, ngồi ở trên ghế để bình tĩnh:
“Lúc trước để cho con tiếp tục đi học, con không chịu, một hai lại muốn đi nuôi heo, đầu óc cũng không thông minh bằng Nịnh Nịnh, thậm chí mắt cũng mù!”
Trần Nguyệt Bạch đang trong trạng thái yêu đương mù quáng, vừa nghe mẹ mình nói mình bị mù, còn nói Tô Hòa Nịnh tốt hơn.
Cô ấy không phục: “Con mù chỗ nào? Cho dù Quang Huy có vô dụng thì vẫn là một người có thể chạy nhảy, là một thanh niên trí thức xuống nông thôn, người dân thôn Thiển Thủy cũng có ấn tượng tốt với anh ấy, chỉ có mẹ và anh hai là phản đối!”
Bà ngoại Hứa vừa muốn nói cái gì, liền nhìn thấy Tô Hòa Nịnh và Trần Tương Nghi đứng ở cửa.
Lúc này bà mới chợt nhận ra, vừa rồi trong lời nói vô tư của Trần Nguyệt Bạch còn châm biếm đến cháu ngoại gái của bà.
“Con tạo nghiệt a!” bà ngoại Hứa vỗ mạnh vào lưng Trần Nguyệt Bạch, “Tương Nghi, Nịnh Nịnh, sao các con lại tới đây?”
Trần Nguyệt Bạch trừng lớn mắt, thè lưỡi: “Nịnh Nịnh, những lời dì mới nói con cứ coi như đánh rắm đi, đừng để ở trong lòng, dì nhỏ nhất thời nhanh miệng..... Ai!”
Nói xong, Trần Nguyệt Bạch còn tự tát miệng mình "bạch, bạch" hai cái.
Tô Hòa Nịnh dở khóc dở cười, dì nhỏ này của cô, thật giống như là em gái của cô, làm gì có bộ dáng của một trưởng bối?
“Không sao, chân của Niên Cảnh đã khỏi rồi, giọng nói cũng sắp hồi phục.” Tô Hòa Nịnh cười cười, “Cho dù là không khỏi con cũng không ngại, con thích anh ấy.”
Bà ngoại Hứa thấy nhắc tới Tạ Niên Cảnh, con gái và cháu ngoại gái của bà đều cười rất tươi. Xem ra, người này, bà thật sự không có nhìn lầm.
Trần Nguyệt Bạch thấy chị cả và cháu gái đến mẹ của cô liền trở nên hiền từ.
Cô vội vàng chạy tới nắm lấy cánh tay của Trần Tương Nghi và Tô Hòa Nịnh, ba người giống như là chị em ruột, thân mật mà đi vào.
Trần Nguyệt Bạch nháy mắt với Trần Tương Nghi: “Chị ~ chị tốt của em, chị mau giúp em nói với mẹ đi, chị cũng từng gặp qua người đó rồi!”
Trần Tương Nghi sờ sờ cái mũi: “Nguyệt Nguyệt, em là đang nói tới vị nam đồng chí chạy xe đạp chở em sao?”
Ánh mắt Trần Nguyệt Bạch sáng lên, mặt mày linh động tràm đầy tình yêu tuổi trẻ của thiếu nữ: “Đúng vậy! Chính là anh ấy! Diêu Quang Huy, thanh niên trí thức của thôn Thiển Thủy!”
“Chị không nhớ rõ.” Trần Tương Nghi xấu hổ, “Nguyệt Nguyệt, em cũng không phải không biết, những thứ này bình thường chị không nhớ được.”
Trần Nguyệt Bạch: “……”
Bà ngoại Hứa trực tiếp nở nụ cười: “Nhìn xem, đem người đàn ông này thổi đến tận trời cao, ai không biết còn tưởng cậu ta là minh tinh điện ảnh Lý, Lý gì đó?”
Trần Nguyệt Bạch tức giận đến đỏ bừng mặt: “Diêu Quang Huy khó coi ở chỗ nào? Mẹ, mẹ đây là tâm tư vặn vẹo, anh ấy so với anh hai của con còn đẹp hơn nhiều.”
Tô Hòa Nịnh và mẹ mình liếc nhìn nhau, hai người đều cảm thấy đau đầu.
Kiếp trước Tô Hòa Nịnh dường như đã nghe nói đến một người như vậy, nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng.
Cô và dì nhỏ đều giống nhau, là một nhan khống cấp độ cao, nhưng Tô Hòa Nịnh rất nghi ngờ dì nhỏ của cô là..... bị tình yêu làm choáng váng đầu óc.
Sẽ không phải là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi chứ?
Bà ngoại Hứa trực tiếp nói thẳng: “Vậy vừa rồi con khóc cái gì? Là ai đã nói cậu ta tới đây không phải là tìm con mà là tìm một người phụ nữ khác.”
Trần Nguyệt Bạch biện minh nói: “Mẹ, mẹ không hiểu, thanh niên trí thức bọn họ muốn chăm sóc lẫn nhau, hơn nữa anh ấy nói với con, ngày hôm qua anh ấy chỉ mang đồ đến cho một người bạn thanh niên trí thức, xong việc liền vội trở về.?”
“Làm ơn, con cũng không nói là mọi người phải thích anh ấy, chỉ cần không có thành kiến là được rồi, sau khi kết hôn, cuộc sống có tốt hay không đều do con tự quyết định.”
Trần Nguyệt Bạch vừa nói vừa muốn khóc, cảm thấy mình như nhân vật nữ chính trong phim truyền hình, gặp gỡ với nam chính giống như vận mệnh nhưng cuối cùng lại bị mọi người phản đối.
Diễn tinh Trần Nguyệt Bạch lúc này vẫn còn tiếp tục diễn: “Hơn nữa anh ấy đang sinh bệnh, bị lây bệnh thuỷ đậu khi đến thôn của chúng ta, hiện tại anh ấy rất khó chịu.”
Tô Hòa Nịnh cũng không thể làm gì với dì nhỏ của mình, nếu nói cô ấy diễn quá nhưng cô ấy thật sự đã làm như vậy.
Nhưng cô ấy lớn lên xinh đẹp, cho dù là một diễn tinh cũng là một diễn tinh đáng yêu xinh đẹp.
Tô Hòa Nịnh nhìn trời, cô thừa nhận, cô là một người chỉ coi trọng ngoại hình, cho nên việc này hiện tại rất khó giải quyết.
Trần Nguyệt Bạch thấy Tô Hòa Nịnh đang khó xử: “Nịnh Nịnh, con mau khuyên nhủ chị của dì đứng về phe của dì, như vậy dì sẽ có hai phiếu ủng hộ”
Tô Hòa Nịnh yên lặng mà thối lui sang một bên: “Dì nhỏ, con chỉ là con của mẹ, con không có quyền quyết định.”
Có việc thì làm chủ gia đình, không có việc gì thì làm con gái của mẹ, đó chính là Tô Hòa Nịnh.
Trần Nguyệt Bạch không nói nên lời, cô và cháu ngoại gái này quả là kỳ phùng địch thủ, diễn xuất cũng không thua kém gì cô.
Những lời đồn đãi trong thôn cô đều nghe được, lời nói của cháu ngoại gái bây giờ không riêng gì chị cả của cô nghe, phỏng chừng mẹ của cô cũng sẽ nghe theo con bé.
Trần Nguyệt Bạch còn đang suy nghĩ tìm cách đột phá liền nghe Tô Hòa Nịnh đột nhiên đặt câu hỏi:
“Thanh niên trí thức Diêu sao lại bị lây bệnh thủy đậu? Trong thôn chúng ta cũng không có nhiều người mắc bệnh này đâu?”