Cô ta đi ra ngoài hỏi một chút, mới biết được Tống Ngọc Trạch đi giúp Thôn Ủy Hội làm việc, cần phải phát thuốc phòng bệnh thủy đậu cho từng nhà.
Đỗ Bạch Vi thoáng chốc liền yên tâm: “Chỉ cần không phải đi tìm tiện nhân Tô Hòa Nịnh là được.”
Cô ta sợ A Trạch nhà cô ta và Tô Hòa Nịnh nối lại tình xưa, đặc biệt là người phụ nữ này lại không biết xấu hổ, rất giỏi dụ dỗ người khác! Giữa ban ngày ban mặt lại lôi kéo ôm ấp với chồng mình!
Đỗ Bạch Vi đang suy nghĩ liền nghe có người đang nói: “Thanh niên trí thức Đỗ, đồng hương của cô mang đồ tới.”
Trong lòng Đỗ Bạch Vi vừa động, khi đi đến cửa thôn Bạch Mã cô liền nhìn thấy Diêu Quang Huy.
Anh ta là một nam phụ mà cô ta đã tạo ra, là thanh niên trí thức ở thôn bên cạnh cũng là người thích cô ta.
Diêu Quang Huy đem một túi đồ vật đưa cho Đỗ Bạch Vi: “Bạch vi, trong đây có đồ mà nhà cô gửi đến, còn có một số đồ tôi mua ở thôn Thiển Thủy.”
Đỗ Bạch Vi nhìn người đàn ông đầy năng lượng và mạnh mẽ này khác hoàn toàn so với Tống Ngọc Trạch, nhưng cũng rất hấp dẫn.
Đặc biệt là khi Đỗ Bạch Vi nghĩ đến hôm nay đối mặt cùng với Tạ Niên Cảnh, cảm nhận được áp lực trên người anh, cô ta nhịn không được so sánh một chút.
Diêu Quang Huy tuy rằng không cao lớn và không có khí chất mạnh mẽ bằng Tạ Niên Cảnh, nhưng lại tốt hơn so với Tống Ngọc Trạch.
Đỗ Bạch Vi nhớ lại đêm tân hôn của cô ta và Tống Ngọc Trạch.
Mọi người đều nói, một người đàn ông lợi hại sẽ làm cho phụ nữ ngày hôm sau không thể xuống giường.
Nhưng cô ta lại không cảm thấy như vậy, thậm chí còn cảm thấy thất vọng vì không đáp ứng được mong đợi.
Diêu Quang Huy thình lình lên tiếng: “Bạch Vi, cô có việc gì phiền lòng sao?”
Đỗ Bạch Vi lộ ra vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Diêu Quang Huy: “Không có gì, chính là hai ngày này có chút xui xẻo, có thể là tôi suy nghĩ nhiều, không có ai nhằm vào tôi……”
Diêu Quang Huy lập tức buông túi đồ xuống, kéo Đỗ Bạch Vi vào sau một cái cây: “Đã xảy ra chuyện gì? Tôi sẽ giúp cô giải quyết.”
“Kỳ thật anh biết, tôi vẫn luôn…… Bỏ đi, anh cũng sẽ kết hôn, tôi nói những thứ này để làm gì?”
Đỗ Bạch Vi dựa vào lòng ngực cứng rắn của người đàn ông, đột nhiên cảm thấy như mình đã tìm được chỗ dựa.
Thật cẩn thận nghĩ lại, ngoại trừ Diêu Quang Huy không đẹp bằng Tống Ngọc Trạch, những cái khác đều rất tốt.
Đôi mắt của Đỗ Bạch Vi đỏ hoe, kể lại cho Diêu Quang Huy nghe những việc đã xảy ra mấy ngày nay.
Cô ta ngậm nước mắt, đáng thương mà ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tôi nói với anh việc này vì tôi biết anh sẽ không làm gì, dù sao thì tôi cũng đã có chồng, còn anh cũng sắp đính hôn với người ta rồi.”
Đỗ Bạch Vi tự giễu cười: “Hiện tại mọi người đều cười nhạo tôi, ngay cả A Trạch đều ghét bỏ tôi dơ, anh cũng…… ugh!”
Cô ta còn chưa nói xong, liền bị Diêu Quang Huy nâng cằm hôn lên.
Trong lúc nhất thời, hai người hôn nhau say đắm không thể buông ra!
Trong lúc này.
Tống Ngọc Trạch đang phát thuốc, phát tới nhà của Tô Hòa Nịnh.
Thật ra anh ta muốn bắt đầu phát thuốc từ đây, nhưng những người cùng hành trình lại không giác ngộ, cứ muốn bắt đầu từ Thôn Ủy Hội bên cạnh.
Thật vất vả mới nhìn thấy Tô Hòa Nịnh, Tống Ngọc Trạch thấy cô đang ngồi xổm ở bên cạng l*иg thỏ cho thỏ con ăn, còn thỉnh thoảng mỉm cười nói chuyện với người trong nhà.
Khuôn mặt xinh đẹp đó đẹp đến mức khiến tim anh ta đập nhanh.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Tô Hòa Nịnh bỗng nhiên nhìn về phía cửa.
Liền nhìn thấy Tống Ngọc Trạch, tên đàn ông chướng mắt đang đứng đó, thật xui xẻo.
Cũng không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt ngây ngốc mà nhìn vào bên trong.
Tô Hòa Nịnh đang muốn ngăn cản anh ta, liền cảm thấy trước mắt có một luồng ánh sáng, là tấm thẻ treo trên cổ Tống Ngọc Trạch được Thôn Ủy Hội cấp cho đang phát sáng.
Người đàn ông này hôm nay lại mặc quần áo màu xanh nhạt, vẫn đi theo con đường của một thư sinh hiền lành.
Nhưng mà phối hợp với ánh sáng phản chiếu này, dường như toàn bộ cơ thể anh ta đang phát sáng màu xanh lục.
Tô Hòa Nịnh nheo mắt lại vì bị cay.
Cái quái gì vậy?
Tình yêu là một tia sáng, xanh đến mức làm cho anh ta hoảng hốt!
Tống Ngọc Trạch thấy Tô Hòa Nịnh nhìn về phía mình, trong lòng anh ta lập tức rộn ràng.
Quả nhiên, cô vẫn một lòng với anh ta, chỉ vì anh ta đã nghĩ sai cho nên mới có kết quả như vậy. Nếu cô nguyện ý, anh ta có thể……
Tống Ngọc Trạch đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy Tô Hòa Nịnh vỗ vỗ tro bụi trên tay rồi đi vào nhà.
Cô còn nhân tiện đem người đàn ông của mình đẩy ra ngoài: “Chồng ơi, bên ngoài có người tìm, anh đi xem đi.”
Lúc đối mặt với Tạ Niên Cảnh, Tô Hòa Nịnh nhìn anh chớp chớp mắt, ám chỉ rất rõ ràng.
Cô đã gặp một người rất đáng ghét nên muốn anh nhanh chóng đuổi người đi.
Tạ Niên Cảnh nhìn bộ dáng nghịch ngợm của Tô Hòa Nịnh đáng yêu đến không chịu được, đương nhiên vợ nói cái gì thì anh sẽ làm cái đó.
Tô Hòa Nịnh đi vào liền nói với Trần Tương Nghi một câu: “Mẹ, ‘ ngày nhỏ ’ của con tới rồi, con đau bụng muốn đi nhà vệ sinh một chút, mẹ không cần phải lo cho con.”
Trần Tương Nghi đang đan rổ, nghe cô nói như vậy, bà vội vàng nói: “Có muốn mẹ nấu nước đường đỏ cho con không?”
Tô Hòa Nịnh lắc đầu: “Không cần đâu mẹ, bây giờ con không muốn ăn uống gì, uống cái này con sợ lại phải nôn ra.”
Trần Tương Nghi thấy cô thực sự rất sốt ruột, để cho cô đi vào nhà vệ sinh trước.
Bên này, Tô Hòa Nịnh ở trong nhà vệ sinh, nhắm mắt lại liền tiến vào không gian.
“Oa, trời ạ, sự phát triển này cũng nhanh quá đi?”
Hôm qua vừa mới gieo hạt giống măng tây và cây táo, giờ đã mọc gần một nửa.
Vậy có nghĩa là ngày mốt là có thể thu hoạch rồi.
Hơn nữa măng tây này được nước linh tuyền nuôi dưỡng, xanh biếc tươi tốt, làm cô muốn trực tiếp bẻ xuống ăn sống thử xem mùi vị như thế nào.
Tô Hòa Nịnh không biết rau trong trung tâm thương mại không gian có gì khác so với rau được trồng từ nước linh tuyền và ruộng thí nghiệm không.