Tô Hòa Nịnh nghĩ đến mẹ cô và cô đều giống nhau, khi còn trẻ lượng kinh nguyệt luôn rất nhiều, cô đang suy nghĩ làm sao để cho mẹ cô cũng dùng quần bảo hộ khi đến kỳ kinh nguyệt.
Có nó, không cần lo lắng buổi tối ngủ sẽ tràn ra ngoài, hơn nữa cũng rất thoải mái, giống như tả của em bé, rất là mỏng!
Tô Hòa Nịnh đẩy cửa phòng ngủ ra, trên mặt có chút xấu hổ: “Niên Cảnh……”
Cô vừa kêu một tiếng, liền nhìn thấy người đàn ông trước đó không lâu vẫn còn hoang hã và hư hỏng như một con chó săn lớn, lúc này lại ngoan ngoãn ngồi quỳ ở trên giường chờ cô.
Dáng vẻ đó, giống như một con chó lớn đang chờ chủ nhân của nó.
Trái tim Tô Hòa Nịnh lập tức tan chảy, cô trở lại trong ổ chăn, ôm lấy người đàn ông của cô.
“Niên Cảnh, cái kia của em tới, cho nên phải chờ một đoạn thời gian.”
Cô đang chuẩn bị suy nghĩ biện pháp giúp anh, lại bị anh cắn một ngụm thật mạnh ở trên môi.
Chờ Tô Hòa Nịnh bị đau rên lên một tiếng, đỏ mặt trừng mắt nhìn anh thì anh đã đi ra ngoài tắm nước lạnh.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Hòa Nịnh đỏ bừng, cô cũng không biết, Tạ Niên Cảnh lại muốn cô như vậy, hơn nữa —— “Người đàn ông này, so với trước kia càng nhiệt tình hơn? Giống như có tinh lực vô hạn!”
Tô Hòa Nịnh nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, cuối cùng cảm thấy chuyện này có lẽ là có liên quan đến việc mới cưới. Chồng mới cưới mạnh như hổ, àiii!
Lúc này cô mới có tâm tư đọc những gì mà Tạ Niên Cảnh đã viết trên giấy.
Thông tin trên đó không khác gì cô đã dự đoán, thậm chí còn chi tiết hơn.
“Đúng là đồ ngốc.” Vành mắt Tô Hòa Nịnh đỏ lên, “Thật là đào tim đào phổi đối tốt với người khác.”
Chờ Tạ Niên Cảnh trở về, Tô Hòa Nịnh rúc vào trong lòng ngực anh, cọ cọ.
Anh rõ ràng cứng đờ trong giây lát.
Tô Hòa Nịnh cười khẽ lên: “Niên Cảnh, em đã xem xong những gì anh viết rồi, em đã biết rồi, chờ nhà máy điện Bạch Mã tổ chức thi tuyển dụng bên ngoài, em nhất định sẽ nỗ lực thi đậu.”
Cô đã suy nghĩ rất nhiều về việc này, nhà máy điện chính là một cái bát sắt, phân phối phòng ở cho công nhân, ngay cả nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, cao trung đều là miễn phí cho con cháu trong nhà máy điện, thậm chí tới thập niên 90, còn khuyến khích công nhân giữ lại chức vị và đi ra ngoài gây dựng sự nghiệp, cũng khó trách mọi người đều muốn vào.
Tạ Niên Cảnh vuốt nhẹ mái tóc dài đen nhánh mượt mà của cô gái nhỏ trong lòng ngực, gật gật đầu, hôm nay ở trước mặt Tống Ngọc Trạch, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi anh cảm thấy bất an, buổi tối liền được Tô Hòa Nịnh đánh tan không còn một mảnh.
Cô dường như thật sự đối với anh và Tống Ngọc Trạch không giống nhau, làm anh cầm lòng không đậu càng có nhiều kỳ vọng hơn.
Tô Hòa Nịnh tựa hồ là biết anh đang suy nghĩ cái gì, bàn tay nhỏ mềm mại của cô nắm lấy bàn tay có vết chai của anh, mười ngón tay đan vào nhau.
“Anh sẽ khỏe lại, tin tưởng em.” Giọng nói dịu dàng của Tô Hòa Nịnh làm cho người khác cảm thấy dễ chịu, “Chờ anh khỏe lại, em cũng thi đậu vào nhà máy điện, đưa mẹ đi cùng, chúng ta người một nhà đều đi lên trấn trên.”
Tạ Niên Cảnh gật gật đầu, ôm chặt Tô Hòa Nịnh ở trong lòng ngực.
Anh vừa mới nhắm mắt lại, lại nghe cô gái gái nhỏ trong lòng ngực nhẹ nhàng nói:
“Chồng ơi, cái kia của em mất khoảng bảy ngày, sau bảy ngày là chúng ta có thể……”
Một câu này làm Tạ Niên Cảnh mất ngủ đến tận khuya.
Anh ôm Tô Hòa Nịnh đang ngủ say giống như đang ôm kho báu lớn nhất trong cuộc đời anh, sợ cô từ trong lòng ngực anh trốn đi.
Đêm nay, đôi vợ chồng mới cưới có cùng một giấc mơ.
Trong mơ, Tạ Niên Cảnh nhìn thấy mộ bia của chính mình.
Thần kỳ chính là, tên của người nọ rõ ràng viết chính là “Mục Ninh”, nhưng anh là biết, đây chính là anh.
Mà người đang ôm mộ bia kia, vẫn luôn khóc, làm cho anh đau lòng không thôi chính là Nịnh Nịnh của anh.
*
【PS: Sau này sẽ không có lặp lại vấn đề kinh nguyệt phá hư chuyện tốt của nam nữ chính, dù sao nam nữ chính lúc đầu cũng đã làm rồi.
Ngoài ra, trong truyện này không cần lấy máu, không gian cường đại trí tuệ là một bàn tay vàng có tư cách, nó sẽ tự che giấu chính mình không bị lộ, không bị những người khác nhặt được, cũng không cho ai ngoài nữ chính biết, không cần phải lo lắng ........】