Chờ Tạ Năm Cảnh và Trần tương nghi lần lượt trở về, Tô Hòa Nịnh nhìn thấy bọn họ đều nóng đến hoảng, vội vàng đem nước suối trong không gian đưa qua.
Tạ Niên Cảnh cũng không nghĩ nhiều, một hơi uống cạn, sau đó mới nhận ra mùi vị của nước này khác với bình thường.
“Hôm nay sao nước lại ngọt vậy?” Trần Tương Nghi lại muốn lấy thêm một ly, “Chẳng lẽ nước giếng bên này so với Tô gia bên kia tốt hơn.”
Tô Hòa Nịnh bình tĩnh nói: “Chắc là bọn người Tô gia đã làm quá nhiều chuyện trái đạo đức cho nên phong thủy không tốt.”
Trần Tương Nghi cười: “Con đừng nói như vậy, quay đầu bà nội con lại bị con làm tức giận sinh bệnh.”
Tô Hòa Nịnh nghĩ thầm, cũng đã phân gia rồi, người thân cực phẩm cũng không bằng hàng xóm thân thiết.
Bọn họ không xem cô là người thân, cô cũng không thể đối xử tốt với bọn họ, cô cũng không phải là thánh mẫu?
Tạ Niên Cảnh cúi đầu liền đối diện với ánh mắt tươi cười của Tô Hòa Nịnh, anh theo bản năng tránh đi, bên tai có chút nóng lên.
Tô Hòa Nịnh biết được xưởng trưởng đã kéo dài thời gian nghỉ bệnh cho anh.
Đời trước, giọng nói của anh không được trị khỏi, sau đó cũng không có ở lại nhà máy làm việc, nhưng lần này lại khác.
Tô Hòa Nịnh lại càng mong chờ ngày Tạ Niên Cảnh có thể mở miệng nói chuyện lần nữa.
“Niên Cảnh, mẹ, hai người nghỉ ngơi trước đi, lúc con trở về, ở chợ nông sản mua một chút thịt, để con nấu cơm.”
Tô Hòa Nịnh vừa mới trọng sinh trở về không lâu, thân thể này vẫn luôn ở Tô gia, cũng không có cái gì tốt. Những thứ tốt đều bị bà Tô lén ăn, bà ta có lòng nhân từ thì còn chia cho ông Tô, rồi đến Tô lão nhị, còn ba cô có lẽ đào cả phần mộ tổ tiên Tô gia cũng không xứng được nhận thứ tốt.
Trần Tương Hợp từ bên ngoài cầm một cái l*иg sắt tiến vào: “Lúc mẹ ra ngoài mới nhớ hôm nay là ngày họp chợ nên đã mua mấy con thỏ giống, nơi này của chúng ta cách sau núi cũng gần, cỏ linh lăng rất nhiều.”
Tô Hòa Nịnh nhìn những con thỏ nhỏ yếu đáng thương nhưng ăn ngon ở trong lòng mặc niệm một tiếng “Tội lỗi”.
Quả nhiên, không có một con thỏ nào có thể sống sót từ nơi này đi ra ngoài.
Tô Hòa Nịnh ở trong phòng bếp bận rộn một trận, đem thịt ba chỉ xử lý tốt cắt thành khối vuông, đem đồ ăn rửa sạch sẽ.
Trong một khoảnh khắc, mùi thơm của thịt lợn kèm với hành, gừng, rượu, khiến cho người ta thèm muốn.
Trần Tương Hợp thích nhất là thịt ba chỉ: “Nịnh Nịnh, con mua thịt heo à? Tuy rằng chúng ta đã phân gia nhưng vẫn phải tiết kiệm một chút.”
Tô Hoành Ninh đáp lại, đang cân nhắc có nên nói chuyện không gian này với mẹ cô và Tạ Niệm Cảnh hay không, lòng của mẹ luôn hướng về cô nên không cần lo lắng nhiều, Tạ Niên Cảnh cũng vậy.
Lúc này, bên ngoài vang lên một trận ầm ĩ.
Tô Hòa Nịnh tắt bếp, đầy nắp nồi thịt ba chỉ lại, lau tay rồi bước ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?”
Tô Hòa Nịnh đi ra đàng trước, liền nhìn thấy Vương Cẩu Đản và tiểu đồng bọn Dương Nhị Oa dẫn theo một đám người lớn trong nhà đi đến đây.
Nguời dẫn đường thế mà lại là Tô lão đại và vợ của ông ta Lưu Xuân Hoa, người luôn thích xen vào chuyện của người khác.
Lưu Xuân Hoa miệng lưỡi sắc bén nói: “Vợ lão tam, cô đừng trách chị dâu, rốt cuộc chuyện này cũng là do Nịnh Nịnh nhà các người gây ra, sau khi phân gia thì chính mình tự giải quyết.”
Tô lão đại liếc nhìn Tô Hòa Nịnh và Trần Tương Nghi bằng ánh mắt khôn ngoan và đầy tính toán.
Ông ta lôi kéo tay áo vợ mình, nhỏ giọng nói: “Được rồi, tôi đã nói cô đừng xen vào chuyện này.”
Lưu Xuân Hoa không vui: “Tôi cũng chưa nói cái gì.”
Tô Hòa Nịnh vừa nhìn liền biết, Lưu Xuân Hoa chó săn này là tới đây thay thế bà Tô ăn dưa xem náo nhiệt, rồi trở về báo lại cho bà ta.
Vương Cẩu Đản nhìn thấy hôm nay có nhiều người như vậy, nó nháy mắt liền chó cậy thế chủ. Lôi kéo tay bà nội nó: “Bà nội, chính là cô ta đánh con.”
Bà Vương đem con dâu đẩy ra phía trước, còn âm thầm ở trên cánh tay nhéo mạnh một cái!
Mẹ của Vương Cẩu Đản đôi mắt lập tức liền đỏ, cô ta lên án Tô Hòa Nịnh: “Tô Hòa Nịnh, sau này cô cũng có con, liệu lương tâm của cô có đau không khi cô đánh con trai tôi như vậy.”
Cô ta vừa nói ra, mấy người phụ nữ khác sôi nổi phụ họa theo.
Mẹ của Vương Cẩu Đản không biết là từ đâu học được một câu: “Tôi cũng không muốn đem chuyện này nháo đến đồn công an, đến lúc đó ai cũng đều không đẹp mặt.”
Tô Hòa Nịnh nheo mắt lại, nếu là ngày thường, những thôn dân này nhiều nhất chỉ gây gỗ đánh nhau một chút, để cho trưởng thôn ra mặt phân xử. Ai lại làm lớn chuyện đến đồn công an trên trấn Bạch Mã?
Bên cạnh có người phụ họa nói: “Đúng vậy, đây không phải là vết thương thông thường, nếu xem xét dựa trên vết thương, con của chúng tôi không chỉ bị thương nhẹ, vết thương của Cẩu Đản mới được coi là vết thương nghiêm trọng.”
Hình phạt về việc đánh người sẽ dựa trên kết quả giám định về mức độ tổn thương, và Tô Hòa Nịnh hiểu rõ điều này.