Nháo thành như vậy, những người phụ nữ ba hoa chích chòe đang xem kịch đơn giản là muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tô Hòa Nịnh.
Không nghĩ tới thỏ con cũng có một ngày sẽ cắn người!
Tô Hòa Nịnh có thể nhìn thấy rõ ràng sự tức giận trong mắt của Đỗ Bạch Vi, niềm vui của cô ta chính là nhìn thấy cô gặp bất hạnh.
Người phụ nữ vặn vẹo này, lúc mắng chửi sau lưng người khác thì giọng điệu thô lỗ, ở chỗ này lại giả bộ nũng nịu.
Tô Hòa Nịnh ưu nhã cười: “Còn có việc gì sao? Nếu không có tôi còn muốn tiếp tục đổ nước rửa chân.”
Mọi người trước cửa lập tức giải tán.
Tô Hòa Nịnh liếc nhìn Đỗ Bạch Vi một cái, đem hận ý ẩn sâu trong đáy mắt.
Hiện tại Đỗ Bạch Vi chỉ làm ra chuyện nhỏ, cô không nắm được nhược điểm chí mạng của cô ta.
Bất quá, Tô Hòa Nịnh cũng không vội, mèo vờn chuột chơi cũng rất vui, dẫm lên đuôi chuột, trêu chọc và tra tấn nó đến chết.
Trực tiếp cho Đỗ Bạch Vi một đao thì quá thoải mái cho cô ta, Tô Hòa Nịnh muốn từng chút, từng chút làm cô ta suy sụp đến chết.
Đỗ Bạch Vi đi theo Tống Ngọc Trạch đi xa mấy chục mét, cô ta nhịn không được quay đầu lại, liền nhìn thấy Tô Hòa Nịnh đang ngửa đầu cười nói với Tạ Niên Cảnh cái gì đó.
Người phụ nữ này sườn mặt đẹp tràn đầy hạnh phúc, hoàn toàn không giống như là đang diễn. Đỗ Bạch Vi trợn tròn mắt, chẳng lẽ cô ta thật sự là thích tên người câm này?
Tống Ngọc Trạch đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Cũng không biết diễn cho ai xem.”
Đỗ Bạch Vi không nghĩ tới Tống Ngọc Trạch cũng đang nhìn Tô Hòa Nịnh, sắc mặt không quá bình thường.
Trực giác phụ nữ làm trong lòng cô ta vang lên hồi chuông cảnh báo: “A Trạch, cô ta là cố ý diễn cho anh xem, làm cho anh cảm thấy anh là người không chiếm được cô ta, sau đó lại đối với anh tỏ vẻ chán ghét, em là phụ nữ, em hiểu rất rõ những suy nghĩ vặn vẹo này của cô ta.”
Tống Ngọc Trạch nắm tay Đỗ Bạch Vi: “Ừ, đương nhiên là anh biết, Bạch Vi em tốt như vậy, cô ta có diễn một ngàn lần một vạn lần, anh cũng sẽ không để ý đến cô ta!”
Đỗ Bạch Vi lập tức nở nụ cười, dính ở bên người anh ta: “A Trạch đối với em là tốt nhất.”
Nhìn vào gương mặt chỉ có thể gọi là thanh tú này của Đỗ Bạch Vi, trước mắt Tống Ngọc Trạch bỗng nhiên hiện ra gương mặt của Tô Hòa Nịnh so với hoa đào tháng ba còn xinh đẹp hơn, so với mẫu đơn tháng tư còn quyến rũ hơn.
Đối lập với người bên dưới, gương mặt của Đỗ Bạch Vi càng trở nên nhạt nhẽo.
Tống Ngọc Trạch đột nhiên rất nghi hoặc, anh ta thích Đỗ Bạch Vi từ lúc nào?
Chỉ là, nghĩ đến Tô Hòa Nịnh còn vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh ta, ở trước mặt anh ta diễn trò này, trong lòng Tống Ngọc Trạch cười nhạo một hồi.
Đỗ Bạch Vi tốt xấu gì cũng là thanh niên trí thức, không giống Tô Hòa Nịnh, một thôn nữ chỉ có trình độ trung học, chỉ có người làm công tác văn hoá mới xứng đôi với Tống Ngọc Trạch anh.
Trong sân nhà họ Tô.
Mới vừa tiễn đi một ôn thần, không bao lâu lại “náo nhiệt” trở lại.
Ông Tô trở về liền chỉ vào Tô Hòa Nịnh, sắp ngất xỉu vì tức giận: “Con nhỏ chết tiệt chuyên đi gây chuyện thị phi này, mày nhìn xem mày đã làm được chuyện tốt gì! Vương gia, Lý gia, cả Lưu gia tất cả đều tìm tới tao, nói mày đánh cháu trai bảo bối của bọn họ, có phải thật hay không?”
Tô Hòa Nịnh thấy cơ hội phân gia đã tới, cô tự nhiên sẽ không bỏ lỡ.
“Tôi đánh bọn họ ở chỗ nào? Có chứng cứ sao?” Tô Hòa Nịnh vẻ mặt vô tội, “Là bọn họ tự cởϊ qυầи áo cho ông nội nhìn vết thương à?”
Ông Tô còn chưa nói gì, bà Tô vốn chỉ hung hăng khi ở trong nhà đã đổ ập xuống một trận mắng: “Còn dám giảo biện? Ngại chưa đủ mất mặt à? Mày là bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thật giống mấy tên vô lại thích gây rối ở cửa thôn! Sớm biết vậy, lúc đó mày nên ở trong núi đừng xuống đây nữa!”
Bà Tô tức giận nói ra những lời thật lòng, sắc mặt Trần Tương Nghi và Tạ Niên Cảnh đều thay đổi.
Trần Tương Nghi hoàn toàn thất vọng: “Mẹ, lời này mẹ cũng nói ra được sao?”
Nghe bà Tô mong muốn con gái mình chết đi, Trần Tương Nghi đột nhiên nhớ tới ngày đó, chính mình không tìm thấy Nịnh Nịnh đã lo lắng hãi hùng như thế nào, bà thiếu chút nữa không muốn sống, con gái chính là mệnh của bà.
Trong khi đó, bà Tô một chút cũng không nóng nảy, thậm chí còn nói mát.
Ông Tô muốn giữ chặt bà Tô, nhưng lần này bà ta kiên quyết: “Sao lại không thể nói? Đồ lỗ vốn mà còn có lý? Ở niên đại kia của chúng tao, nếu có đứa con gái được sinh ra không được chấp nhận, có thể trực tiếp ném vào chuồng heo để cho heo gặm đến xương cốt cũng không còn, con gái của cô quý giá hơn heo à? Gây ra tiếng xấu như vậy thật là không biết xấu hổ!”
Trần Tương Nghi tức giận đến đỏ cả mắt, bà đang muốn cùng bà Tô lý luận, đã bị Nịnh Nịnh nhà bà giữ tay lại.
“Mẹ, không cần tức giận, tức giận là cho ma quỷ có cơ hội tồn tại, mẹ tức giận sẽ sinh bệnh, con sẽ đau lòng!”
Bà Tô vừa nghe: “Mày mắng ai là ma quỷ hả?”
Tô Hòa Nịnh vô tội chớp mắt: “Chưa nói bà đâu bà nội, sao bà lại tự đảm nhận vai diễn này vậy?”
Huyết áp bà Tô đều muốn tăng cao: “Con nhỏ chết tiệt kia, đồ lỗ vốn! Còn không nhanh mà đi xin lỗi mấy nhà kia!”
Ông Tô theo một câu: “Còn muốn đền tiền.”
Bà Tô và Lưu Xuân Hoa nhìn Tô Hòa Nịnh với ánh mắt chế giễu.
Quả nhiên là cái đồ lỗ vốn!
Tô Hòa Nịnh cười lạnh: “Không đền, không đánh người dựa vào cái gì mà đền? Muốn đền các người tự bỏ tiền!”
Bà Tô nóng nảy: “Người ta cũng đã tìm tới cửa, chuyện của mày, mày làm mà lại bắt chúng tao đền?”
Tô Hòa Nịnh thở dài: “Cũng có thể không cần các người đền a, chỉ cần phân gia ra, thì bọn họ sẽ không tìm tới các người nữa?”
Vẻ mặt cô hiện rõ “sao các người lại ngu như vậy” làm bà Tô tức giận trong lòng.
Dù sao cuối cùng thì bọn họ cũng sẽ quay lại cầu xin bà ta, bà Tô keo kiệt mà đau lòng lấy ra "thư phân gia" đã sớm chuẩn bị xong : “Được! Bây giờ liền phân! Tình huống Tô gia như thế nào các người cũng biết, lão tam mấy năm nay quả thật trợ cấp đồ dùng rất nhiều, tôi cũng không thể bạc đãi các người.”
Bà Tô do dự một chút, như là nhịn đau bỏ những thứ yêu thích: “Mảnh đất ‘ tốt ’ sau núi đó, tuy rằng hơi xa một chút nhưng diện tích lớn nhất, tôi liền phân cho nhà các người! Trong thư phân gia có ghi rõ ràng về nơi ở, sân sau……”
Bà ta vốn là muốn đem căn phòng đối diện với chuồng heo bên cạnh cho các cô, nhà họ Tô rách nát, thật đúng là không có gì để phân.
Tô Hòa Nịnh liếc mắt một cái nhìn qua: “Không cần, nhà này phong thuỷ không tốt lắm, bà nội giữ lại tự mình ở đi!”
“Phong thuỷ không tốt?!” Bà Tô kiêng kị nhất chính là lời này, “Con nhỏ chết tiệt này muốn tao tức chết có phải không!”
Bà ta cầm lấy cái chổi đuổi người: “Cút đi! Nhanh ký tên, ngày mai tao sẽ để trưởng thôn tới công chứng, dù sao cái nhà này cũng chỉ có thể cho các người bấy nhiêu thôi!”
Tô Hòa Nịnh cười tủm tỉm mà đưa mẹ cô và Tạ Niên Cảnh kéo theo đồ đạc đi ra ngoài.
Nhìn như vậy không giống như là bị đuổi ra khỏi nhà, mà giống như một chuyện đại sự vui vẻ, dù sao nhà họ Tô ngoại trừ ba cô là một túi hút máu lớn thì mấy người còn lại đều bất tài, căn nhà rách nát đó cũng không có giá trị gì, duy nhất mảnh đất mà bà Tô ném ra này là rất có giá trị!
Lưu Xuân Hoa dùng sức trợn trắng mắt: “Xem nó kìa, quả nhiên là không có lương tâm.”
Bà Tô không có kiến thức, không biết chính mình chịu thiệt thòi lớn, hướng vào trong sân phỉ nhổ: “Xui xẻo!”
Trên đường đến nhà của Tạ Niên cảnh, Trần Tương Nghi nghe con gái mình ngâm nga hát, trong tay cầm bản sao "thư phân gia": “Phân cho chúng ta mảnh đất hoang này, đúng là bà ta cũng có thể làm được.”
Tô Hòa Nịnh nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Dù có tệ đến đâu thì vẫn là ruộng, có thể trồng trọt tốt chỉ là hơi xấu một chút thôi!”
Cô không nói cho bọn họ, mười mấy năm sau, cô vào viện nghiên cứu văn hóa truyền thống.
Lúc ấy nghiên cứu về chuyên đề văn hóa nông nghiệp, bọn họ cảm thấy tiếc nuối về địa hình trên ngọn núi phía sau thôn Bạch Mã, kỳ thật nếu áp dụng phương pháp bón phân theo đúng khoa học thì đây là một mảnh đất quý giá.
Đáng tiếc là nó vẫn luôn bị bỏ hoang, khi bọn họ đến đây để nghiên cứu địa hình thì thời kỳ tốt nhất đã qua rồi.
Tô Hòa Nịnh quyết định ngày mai sẽ đi tìm trưởng thôn công chứng, sau đó sẽ dẫn theo Tạ Niên Cảnh đến xem, đem mảnh đất quý giá này tận dụng thật tốt!
Ba người trở lại chỗ ở tạm thời của Tạ Niên Cảnh, sau khi thu dọn xong đều mệt đến mức ngã đầu xuống gối liền ngủ.
Đêm đó, Tô Hòa Nịnh lại có một giấc mơ kỳ lạ.