Sở Du Ninh vừa mở mắt ra liền cảm thấy cổ bị siết chặt không thở nổi.
Cô đang treo cổ!
Chẳng lẽ con tang thi cấp 10 cùng cô đồng quy vu tận đã dùng tinh thần lực tạo ra ảo cảnh là giả? Nhân cơ hội treo cổ cô mới là thật?
Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần lực thành dao chặt đứt lụa trắng, lúc lụa trắng bị đứt, cô cũng bởi vì tinh thần lực khô kiệt mà ngất đi. Đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của cô gái này ùa vào trong óc cô.
“Người đâu! Mau tới đây! Công chúa thắt cổ!”
……
Sau một canh giờ, Sở Du Ninh một bên gặm đùi gà, một bên nhìn ngọc bội trong tay.
Ngọc bội là nguyên chủ đeo trên người, có dạng hình quạt, ngọc hòa điền điêu khắc chạm rỗng, là cô xuyên qua tới đây phát hiện ở trên người nguyên chủ.
Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái đoán được vì sao mình lại xuyên qua.
Cô là đứa trẻ sinh ra sau khi xảy ra tận thế, được Đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, khi đó người lớn đều khó sống, càng miễn bàn trẻ nhỏ, Đội Bá Vương Hoa sở dĩ được gọi là Đội Bá Vương Hoa bởi vì bên trong đội viên đều là phụ nữ, những người đó đem tình thương của mẹ đều cho cô. Thật may mắn là, khi lên năm tuổi cô đã thức tỉnh dị năng hệ tinh thần.
Lần đầu tiên đi ra ngoài gϊếŧ tang thi, đội trưởng cho cô một khối ngọc bội, giống hệt khối ngọc bội trong tay cô, đội trưởng nói là khi ra ngoài làm nhiệm vụ tùy tiện nhặt được, có lẽ có thể mở ra tùy thân không gian, hoặc là nông trường.
Sau Tận Thế, tiểu thuyết download trước Tận Thế trở thành đồ vật để mọi người gϊếŧ thời gian, nổi tiếng nhất chính là những tiểu thuyết lưu hành như Tu tiên, Tận Thế, trong những ngày gian nan cầu sinh, người đọc thường thường ảo tưởng chính mình nhặt được ngọc bội, mở ra không gian hay nông trường gì đó.
Bởi vì đây là đội trưởng tặng, tuy cô không nghĩ nó sẽ có không gian hay gì đó, nhưng từ trước tới giờ vẫn luôn đeo bên người, thẳng đến khi đội trưởng bất hạnh chết trận, các đội viên nhất trí chỉ vào ngọc bội lừa cô nói đó là tín vật của đội trưởng đời kế tiếp, rõ ràng cô là đứa nhỏ nhất trong đội, lười suy nghĩ nhất, lại bị không trâu bắt chó đi cày, trở thành đội trưởng Đội Bá Vương Hoa mới nhậm chức.
Nếu không phải lần đó trên đường thu thập xong dị thực trở về gặp được con tang thi cấp 10 hệ tinh thần, vì tranh thủ đường sống cho các đồng đội, cô cũng không đến mức đua tinh thần lực cùng con tang thi kia, cuối cùng đồng quy vu tận.
Đại khái ai cũng không nghĩ tới miếng ngọc bội kia không có không gian hay nông trường gì đó, mà lại có thông đạo xuyên qua thời không, làm cô xuyên thành một cô công chúa cổ đại.
Công chúa tên Sở Nguyên Hi, do Hoàng Hậu sinh, vừa tròn 16 tuổi, diện mạo, tên, đều hoàn toàn khác với cô trước kia.
Thế giới này gồm 4 quốc gia, phân biệt là Việt Quốc, Khánh Quốc, Yến Quốc, Tuy Quốc.
50 năm trước, Khánh Quốc vẫn là nước đứng đầu trong 4 nước, sau lại Việt Quốc xuất hiện một vị Phúc Vương, được tiên nhân báo mộng, phái người đi xa, tìm ra các loại lương thực cao sản như khoai lang đỏ, bắp, khoai tây, còn tạo ra thuốc nổ, lập tức đẩy Việt Quốc trở thành cường quốc đứng đầu 4 nước. Ngược lại là Khánh Quốc, tới đời Cảnh Huy Đế, đã trở thành xếp hạng bét trong 4 nước.
Sở Du Ninh có thể khẳng định, vị Phúc Vương Việt Quốc kia một là xuyên qua, hai là có cơ hội đạt được tri thức thời hiện đại.
Là đứa trẻ sinh ra sau Tận Thế, hoàn toàn không trải qua thế giới phồn hoa trong quá khứ của nhân loại, chỉ có thể thông qua phim nhựa, sách vở để miêu tả cái thế giới màu sắc rực rỡ và tràn đầy vật tư phong phú kia.
Tuy thế giới này là cổ đại, nhưng mà có vị Phúc Vương Việt Quốc kia, tựa hồ rất nhiều đồ vật cô chỉ có thể nhìn thấy trong phim nhựa, sách vở đều có thể ăn ở chỗ này.
Sở Du Ninh thu hồi ngọc bội, buông xương gà gặm không còn tí thịt xuống, bắt đầu ăn cháo.
Hút một hơi nước cốt gạo, viên viên nở rộ, vào miệng mềm lạn đầy hương, gạo cùng mùi hương nước cốt dung hợp ở bên nhau, không hề dầu mỡ.
Đây là loại cháo mà phim nhựa đã nhắc tới, bao gồm nhiều loại nguyên liệu nấu ăn, dùng nước cốt tỉ mỉ ngao chế nấu vài tiếng đồng hồ, cô rốt cuộc đã ăn được rồi!
Là đứa trẻ sinh ra sau Tận Thế, chờ đến khi cô có hiểu biết đối với thế giới đó, thế giới phồn hoa trong quá khứ của nhân loại đã biến thành hoang tàn, toàn bộ địa cầu đã bị ô nhiễm, thổ chất biến dị, mộc hệ dị năng cũng có hạn, trồng ra lương thực sản lượng cũng không cao, vì cùng tang thi liều mạng, vì làm nhân loại không bị tuyệt chủng, viện nghiên cứu đã nghiên cứu ra một loại dinh dưỡng dịch có thể làm bụng đạt tới trạng thái no bụng, khó ăn nhưng có thể giữ mạng, cho nên, rất nhiều đồ vật ở trước Tận Thế, sau khi Tận Thế liền đoạn tuyệt.
Trương ma ma nhìn Sở Du Ninh ăn đến vẻ mặt thành kính, bà còn nhớ rõ khi đồ vật mới vừa bưng lên, dáng vẻ công chúa nháy mắt toả sáng, rõ ràng đều là thức ăn ngày thường, giống như ngay lập tức biến thành món ăn trân quý vô cùng.
Trong lòng Trương ma ma cảm thấy kì lạ.
Công chúa tỉnh lại liền gọi một bàn ăn lớn, trên cổ còn nhìn thấy dấu vết bị siết cổ đầy ghê rợn, một chút cũng không ảnh hưởng tốc độ ăn nhanh của cô, hai bên quai hàm không ngừng nhai động, thiếu chút nữa làm Trương ma ma cho rằng ngày thường cô bị bỏ đói.
Công chúa ăn uống tốt như vậy, còn lấy ngọc bội Hoàng Hậu nương nương lưu lại xem, hẳn là nghĩ thông suốt đi?
“Công chúa, ngài liền nghe nô tỳ khuyên một câu, ngày mai chính là ngày thành thân, ngài nếu là không gả, sẽ phải đi Việt Quốc hòa thân.” Trương ma ma thử mở miệng, sợ nỗi khổ tâm cuối cùng của Hoàng Hậu nương nương lại tiện nghi Tứ công chúa.
Hòa thân…… Trong trí nhớ của nguyên chủ có đoạn này.
Sở Du Ninh vừa ăn vừa lục lọi ký ức.
Năm đó sau khi Việt Quốc tạo ra thuốc nổ, chính là lấy Khánh Quốc khai đao, lập tức bức cho Khánh Quốc không thể không cắt đất nhường thành trì, hàng năm tiến cống, Việt Quốc đã là mẫu quốc của Khánh Quốc. Từ nay về sau, chỉ cần Việt Quốc muốn, phàm là công chúa Khánh Quốc vừa đủ độ tuổi thành thân đều phải được vương hầu Việt Quốc ưu tiên chọn lựa, không chọn trúng mới có thể tự do thành hôn, tương đương với việc nhục nước mất chủ quyền.
Ở thế giới này, vợ lớn cùng vợ nhỏ sinh con khác nhau rất lớn, hình như gọi là…… “Đích thứ chi phân” (1).
Vương hầu Việt Quốc muốn chọn, khẳng định chọn đích nữ là nguyên chủ trước, lại nói, nguyên chủ lớn lên cũng đẹp, vừa “nhuyễn manh”(2), vừa trẻ tuổi và xinh đẹp.
Tám tháng trước, Hoàng Hậu sinh con rong huyết, vì làm con gái mình tránh khỏi vận mệnh đi Việt Quốc hòa thân, trước khi chết liều một hơi cuối cùng cầu được hôn quân hạ chỉ tứ hôn, hơn nữa dặn dò chỉ cần vì mẫu thân thủ hiếu trăm ngày, ngụ ý là làm nguyên chủ nhanh chóng gả thấp, bởi vì Việt Quốc sắp tới chọn công chúa đi hòa thân.
Người Việt Quốc cũng mặc kệ ngươi có giữ đạo hiếu hay không, giữ đạo hiếu còn có thể đoạt người đâu, Hoàng Hậu chỉ có thể lấy danh nghĩa “Di nguyện”, “tiên hạ thủ vi cường” (3), đến lúc đó dù Việt Quốc có bất mãn đi nữa thì mọi chuyện cũng đã “trần ai lạc định”(4).
Hoàng Hậu chọn phu quân cho nguyên chủ là vị Thẩm Vô Cữu vừa thừa kế chức vị Trấn Quốc tướng quân.
Vị Trấn Quốc tướng quân đầu tiên có xuất thân từ nhà nông, là người Khánh Quốc vùng Định An, từ bách hộ đến một thế hệ danh tướng, từng lãnh binh phá phòng ngự Tuy Quốc, đoạt năm thành, cướp lấy lưu vực Bình Giang, mở rộng ranh giới Khánh Quốc, cũng là khởi đầu để Khánh Quốc đứng đầu trong 4 nước, bởi vậy thụ phong nhất phẩm Trấn Quốc tướng quân, thừa kế năm đời.
Đáng tiếc, sau khi Trấn Quốc tướng quân đời thứ hai kế vị, đã chết trong lửa đạn oanh tạc của Việt Quốc.
Đời thứ ba, cũng chính là phụ thân Thẩm Vô Cữu, bảy năm trước cùng đại nhi tử chết trong trận chiến loạn đột phát, vốn dĩ vị trí tướng quân còn chưa tới phiên Thẩm Vô Cữu, ai kêu nhị ca, tam ca hắn kẻ thì mất tích, người thì bị ám sát, chỉ còn đích tử nhỏ nhất là hắn, cùng một thứ đệ, cuối cùng vị trí Trấn Quốc tướng quân tự nhiên rơi xuống đầu hắn.
Mấy năm nay, con trai phủ Trấn Quốc tướng quân liên tục chết trận sa trường, hiện giờ cả nhà đều là quả phụ, có lời đồn nói gả vào phủ Trấn Quốc tướng quân sẽ phải thủ tiết, nguyên chủ rất kháng cự chuyện này, hơn nữa Chiêu quý phi cố ý sai người nói sau lưng nguyên chủ là trước khi Hoàng Hậu chết muốn nữ nhi giúp nhi tử vừa sinh kéo trợ lực gì đó, nguyên chủ tin vào lời đồn, buồn bực Hoàng Hậu, càng buồn bực đệ đệ, cảm thấy Hoàng Hậu vì nhi tử đẩy cô vào hố lửa.
Nhưng so với đi Việt Quốc hòa thân, nguyên chủ càng nguyện ý gả ở đất mẹ, cố tình, ngày hôm qua nguyên chủ có được ký ức kiếp trước, biết ngày hôm sau khi cô gả vào Thẩm gia, tin tức Thẩm Vô Cữu chết trận sẽ truyền về. Càng đáng sợ chính là, Thẩm Vô Cữu chết trận chưa được hai năm, Việt Quốc huy quân thẳng tiến, Khánh Quốc phá, cô tham sống sợ chết, chủ động dâng ra mãn phủ quả tẩu ấu muội, đổi cơ hội đi Việt Quốc cậy nhờ Tứ công chúa.
Sau khi tới Việt Quốc, nguyên chủ phát hiện Tứ công chúa trở thành sự tồn tại khiến cô hâm mộ ghen ghét, vì thế nguyên chủ quyết định đời này phải gả đi Việt Quốc hòa thân, lúc này mới có một hồi tuồng giả bộ thắt cổ.
Nguyên chủ vốn là giả bộ thắt cổ, làm người đi bẩm báo Cảnh Huy Đế, không ngờ cung nữ cận thân của cô đã sớm làm phản, động tay động chân dưới ghế, chờ nguyên chủ vừa treo cổ, ghế bị trượt, nguyên chủ cứ như vậy chơi chết chính mình.
Con gái thế giới này hình như không gả chồng là không được, còn có cái trò kháng chỉ tru chín tộc này, đào hôn nói gì thì nói cũng muốn chết một đám người, ở trong cung cũng không thể tùy tiện ra cung.
“Ta gả qua đó nếu thủ tiết có phải sẽ không có ai có thể quản ta hay không?” Sở Du Ninh hỏi.
“Phi phi phi! Công chúa cũng không thể nói như vậy, Thẩm tướng quân hồng phúc tề thiên, ngài đừng tin lời đồn gả vào Phủ Trấn Quốc tướng quân sẽ phải thủ tiết, Hoàng Hậu nương nương vì ngài chọn hôn phối tất nhiên là cực tốt.” Trương ma ma chạy nhanh phi liền vài tiếng.
“Nhưng hắn đã chết rồi.” Mấy ngày nữa tin tức mới truyền về, giao thông ở cổ đại không phát triển, đã sớm lạnh vài ngày rồi.
Sở Du Ninh cắn bánh bao thịt, bánh bao thịt da mỏng nhiều nhân, vị mềm xốp, vừa thơm vừa ăn ngon, là món cô muốn ăn nhất trong thực đơn cất chứa, quả thực hạnh phúc đến muốn bay bổng, chỉ đáng tiếc là, các thành viên trong Đội Bá Vương Hoa không ăn được.
Bởi vì Sở Du Ninh cắn bánh bao nói chuyện, cho nên Trương ma ma cũng không nghe rõ, cũng may mắn là không nghe rõ, bằng không bà sợ là muốn phi thêm vài ngụm.
Trương ma ma chỉ cho rằng Sở Du Ninh sợ gả qua đó bị người quản, liền nói, “Công chúa cứ yên tâm đi, hiện giờ gia chủ Phủ Trấn Quốc tướng quân là Thẩm tướng quân, chờ ngài gả qua đó, quyền quản gia tất nhiên là muốn giao cho ngài, dù không có quyền quản gia, ngài quý vì công chúa, cũng không ai dám quản ngài.”
Nói cũng phải, tên Thẩm Vô Cữu này sẽ hẳn là đã chết trận, cô gả qua đi thủ tiết, đã tự do, lại có thể đương gia làm chủ, đến lúc đó có thể nhìn xem dị năng còn có thể tu luyện hay không, thuận tiện ăn ăn uống uống. So với Tận Thế, làm quả phụ cũng không phải chuyện gì to tát.
Sở Du Ninh xoa xoa bụng đã no, nhìn mỹ thực trên bàn ăn không hết rất là đáng tiếc.
Thất sách, thân thể hiện tại không ăn nhiều được, tinh thần lực cũng mới miễn cưỡng có thể cắt đứt lụa trắng, ăn không hết nhiều như vậy.
“Trước để đó, cơm chiều lại ăn.” người Tận Thế rất coi trọng thức ăn, ăn không hết liền để dành ăn từ từ đã là bản năng.
Trương ma ma ngẩn ngơ, “Công chúa muốn dùng cơm thừa canh cặn để bệ hạ chú ý?”
“Tiết kiệm là mỹ đức, không thể lãng phí.” Sở Du Ninh nghiêm túc nói xong, đứng dậy, “Ta đi ra ngoài một chút.”
Ăn no, có sức lực, Sở Du Ninh tính toán đi ra ngoài nhìn xem thế giới này.
Trương ma ma:…… Sao bà cứ cảm thấy công chúa tỉnh lại không đúng chỗ nào.
*
Nguyên chủ là con do chính cung sinh ra, ở cung điện tự nhiên sẽ không kém, đình đài thủy tạ, hoa điền đan xen.
Sở Du Ninh đứng ở đình viện, ngửa đầu nhắm mắt lại cảm thụ không khí mới mẻ ở Tận Thế chưa từng có bao giờ, bốn phía thực an nhàn, đối với người sống ở Tận Thế, ngay cả giấc ngủ đều ngủ không an ổn tới nói, an nhàn đến có chút không quen.
Cô giang hai tay hai chân hoạt động gân cốt, người sinh ra sau Tận Thế, thân thể cũng có tiến hóa, sức lực gia tăng, cốt cách tương đối kháng đánh, hiện giờ thân thể này mềm như bông, làm cô thực không có cảm giác an toàn. Bất quá, sau khi ăn no, sức lực tựa hồ có điều thức tỉnh.
Bỗng nhiên, phía sau bồn hoa truyền đến động tĩnh, Sở Du Ninh phản xạ có điều kiện, ngưng tụ tinh thần lực gϊếŧ qua đi.
(1) “Đích thứ chi phân”: Vợ cả hay chính thê khi sinh con dù là nam hay nữ cũng đều được gọi là đích tử, đích nữ, tức dòng chính thống. Ngược lại, tất cả con gái do thϊếp thất sinh ra, đều có một chữ thứ đứng phía trước, ý chỉ là dòng thấp hơn.
Như vậy, chính thê sinh con gái gọi là đích nữ. Tiểu thϊếp sinh con gái gọi là thứ nữ. Cũng từ cách gọi này, địa vị của đích nữ và thứ nữ được phân cấp rõ ràng. Tuy nhiên theo thời gian, thay đổi qua các triều đại, quan niệm này cũng có xu hướng lẫn lộn.
Ví như thời Nam Bắc triều, địa vị của đích nữ và thứ nữ khác nhau như trời và vực. Đích nữ sinh ra là thiên kim tiểu thư còn thứ nữ lại mang thân phận hèn kém, trong nhà không có tiếng nói, địa vị.*
(2) “manh”: từ này tương tự với từ moe, kawai của Nhật, có nghĩa là dễ thương, đáng yêu, khả ái.
(3) “tiên hạ thủ vi cường”: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, bất lợi.
(4) “trần ai lạc định”: là mọi chuyện đã được định, còn có nghĩa rằng đó là một chuyện không hề tốt. Khi mọi chuyện đã định thì dù ta có làm gì đi chăng nữa. Thì cũng chẳng thay đổi được gì cả.