Chương 7
Mười phút sau, và phân cảnh của chúng ta được chuyển đến hành lang.Gareth thường chẳng có hứng thú với những vũ hội lớn; chúng nóng bức và đông đúc, và mặc dù anh rất thích khiêu vũ, anh thấy mình thường dành phần lớn thời gian trò chuyện nhàn nhã với những người anh không thật sự quan tâm. Nhưng, anh nghĩ khi trên đường ra hành lang bên hông Nhà Bridgerton, tối nay anh đang có một khoảng thời gian vui vẻ.
Sau điệu vũ với Hyacinth, anh và cô chuyển đến một góc phòng, nơi cô thông tin cho anh về thành quả của cô. Mặc cho những lí do cô đưa ra, cô đã làm rất khá, và thật ra chỉ vừa tới đoạn Isabelle đến nước Anh. Chuyện không có hứa hẹn tốt. Bà anh bị trượt chân trong lúc bước khỏi cái xuồng đã chở bà cập bến, và thế là kết nối đầu tiên bà có với đất Anh là dập mông trên bùn đặc ở bờ biển Dover.
Người chồng mới của bà, tất nhiên, chẳng thèm đưa tay giúp đỡ.
Gareth lắc đầu. Đáng ngạc nhiên làm sao bà anh không quay đằng sau và chạy thẳng về Ý ngay lập tức. Tất nhiên, theo như Hyacinth thuật lại thì tại đó cũng chẳng có gì chờ đón bà. Isabella đã không ngớt van xin cha mẹ đừng bắt bà phải kết hôn với một người Anh, nhưng họ cứ khăng khăng, và có vẻ họ sẽ không chào đón bà nếu bà chạy về.
Nhưng anh chỉ có thể đứng trong một góc khuất với một quý cô độc thân bấy nhiêu đó thời gian mà không gây đàm tiếu, và thế là khi Hyacinth kết thúc câu chuyện, anh chào tạm biệt cô và trao cô cho quý ông tiếp theo đề tên trong thϊếp khiêu vũ của cô.
Mục đích tối nay của anh đã hoàn thành (đến chào hỏi phu nhân chủ tiệc, khiêu vũ với Hyacinth, nghe về tiến triển của cô với cuốn nhật ký), anh quyết định mình đã có thể đi về. Trời vẫn còn sớm, không có lí do gì anh không thể đến câu lạc bộ hay một sòng bạc.
Hay là, anh nghĩ khá háo hức, đã lâu rồi anh không đến gặp người tình. Chà, không hẳn là một người tình. Gareth không có đủ tiền để giữ một phụ nữ như Maria làm người tình theo nếp sống cô đã quen, nhưng may thay, một quý ông trước đây đã cho cô một ngôi nhà nhỏ tiện nghi ở Bloomsbury, tránh cho Gareth khỏi phải làm điều tương tự. Anh không chi trả các hóa đơn cho cô, nên cô cảm thấy không cần phải chung thủy, nhưng chuyện đó chẳng quan trọng, bởi vì anh cũng không chung thủy với cô.
Và cũng được một thời gian rồi. Dạo gần đây người phụ nữ duy nhất anh gần gũi là Hyacinth, và có Chúa biết anh không thể dây dưa ở đó.
Gareth thì thầm chào tạm biệt vài người quen gần cửa phòng vũ hội, rồi lẩn ra hành lang. Xét đến lượng khách mời dự tiệc thì nó trống đến lạ. Anh dợm bước đi đến sảnh trước, nhưng rồi ngừng lại. Từ đây đến Bloomsbury khá xa, càng xa hơn khi phải đi bằng xe thuê. Anh sẽ phải thuê xe vì anh đã đi chung với bà ngoại trên đường đến đây. Bridgerton đã sắp xếp một căn phòng phía sau cho các quý ông cần giải quyết nhu cầu. Gareth quyết định sẽ tận dụng nó.
Anh quay đằng sau và tiếp tục bước, rồi ngang qua cửa phòng vũ hội và hướng đến cuối hành lang. Hai quý ông vừa cười vừa bước ra khi anh tới cửa, và Gareth gật đầu chào trước khi bước vào.
Căn phòng được xây theo cấu trúc phòng đôi, phía ngoài có một khu vực chờ để tạo chút kín đáo. Cửa phòng thứ hai đang đóng, nên Gareth huýt sáo khi anh chờ đến lượt mình.
Anh rất thích huýt sáo.
Cậu em của ta hoãn đại dương...
Anh luôn hát lời bài đó trong đầu khi anh huýt sáo.
Cậu em của ta hoãn biển cả...
Phân nửa lời những bài anh huýt sáo đều không thể hát to lên được.
Cậu em của ta hoãn đại dương...
“Tôi biết ngay là anh.”
Gareth cứng đơ lại khi thấy mình mặt đối mặt với cha anh, là người, anh nhận ra, đã khiến anh phải kiên nhẫn đợi để đi giải tỏa.
“Nên hãy đem cậu em về lại cho ta,” Gareth hát to lên, cho âm cuối một nốt luyến láy thật hay, thật truyền cảm.
Anh quan sát quai hàm cha anh rắn lại khó chịu. Ngài nam tước ghét hát hò còn hơn huýt sáo.
“Tôi ngạc nhiên vì họ để anh vào,” Ngài St. Clair nói, giọng vờ như điềm tĩnh.
Gareth nhún vai xấc láo. “Tiện lợi là dòng máu được che đậy kĩ bên trong cơ thể, dù nó không phải dòng máu quý tộc.” Anh tặng cho ông ta một nụ cười méo mó. “Cả thế giới đều nghĩ tôi là của ông. Chẳng phải đó là - ”
“Ngừng lại,” nam tước rít lên. “Lạy Chúa lòng lành, phải nhìn thấy mày đã đủ lắm rồi. Phải nghe mày nói khiến tao muốn bệnh.”
“Kỳ lạ thật, tôi lại không bị ảnh hưởng.”
Nhưng bên trong, Gareth có thể cảm thấy anh đang thay đổi. Tim anh đập nhanh hơn, và ngực anh rung lên một cảm giác dao động kỳ lạ. Anh cảm thấy mất tập trung, liều lĩnh, và anh phải huy động tất cả tự chủ mới giữ cho hai cánh tay buông xuôi một cách bất động.
Người ngoài sẽ nghĩ anh đã quen rồi, nhưng lần nào anh cũng bị bất ngờ. Anh luôn tự nhủ đây sẽ là lúc anh gặp cha mình và chuyện chẳng còn quan trọng nữa, nhưng không...
Nó luôn quan trọng.
Thậm chí Ngài St. Clair còn không phải cha ruột của anh. Đó là trở ngại thật sự. Người đàn ông đó có khả năng biến anh thành một kẻ ngu ngốc trẻ người non dạ, thế mà ông ta còn không phải là cha anh. Gareth tự nói với bản thân, hết lần này đến lần khác, rằng điều đó không quan trọng. Ông ta không quan trọng. Họ không có liên hệ máu mủ, và anh nên xem nam tước không hơn một người qua đường xa lạ.
Nhưng sự thật vẫn vậy. Gareth không muốn được ông ta hậu thuẫn; anh đã từ bỏ hy vọng từ lâu, và hơn nữa, tại sao anh lại muốn sự chấp nhận từ một người đàn ông mà anh còn không kính trọng?
Là vì một lí do khác. Một lí do khó xác định hơn. Anh trông thấy nam tước và đột nhiên anh phải thể hiện bản thân, phải làm cho ông ta biết đến sự hiện diện của anh.
Phải làm cho ông ta cảm giác được sự hiện diện của anh.
Anh phải quấy nhiễu người đàn ông đó. Bởi vì có Chúa biết, ông ta quấy nhiễu anh.
Anh cảm giác như thế mỗi khi nhìn thấy ông ta. Hoặc chí ít cũng là mỗi lần họ buộc phải nói chuyện với nhau. Và Gareth biết anh phải chấm dứt cuộc gặp này ngay bây giờ, trước khi anh làm điều gì đó khiến mình phải hối hận.
Bởi vì anh cứ luôn làm một việc khiến mình phải hối hận. Lần nào anh cũng thề mình sẽ rút kinh nghiệm, mình sẽ chín chắn hơn, nhưng rồi điều đó vẫn xảy ra. Anh thấy cha anh, và anh trở lại tuổi mười lăm, với những nụ cười ngớ ngẩn và thái độ cư xử tồi tệ.
Nhưng lần này anh sẽ cố gắng. Anh đang ở Nhà Bridgerton, trời ạ, và ít ra anh cũng phải cố gắng không cãi vã ầm ĩ.
“Ông thứ lỗi cho,” anh nói, thử bước qua ông ta.
Nhưng Ngài St. Clair đã bước sang một bên, khiến vai họ va vào nhau. “Cô ta sẽ không lấy mày đâu,” ông ta nói, cười hả hê.
Gareth đứng bất động. “Ông đang nói về chuyện gì?”
“Con nhỏ Bridgerton. Tao đã thấy mày rúc mũi sát gót nó.”
Trong một lúc Gareth không cử động. Anh còn không nhận ra cha anh đã ở trong phòng vũ hội. Điều đó khiến anh bực bội. Anh không nên bực bội. Khỉ thật, anh nên nhảy cẫng lên sung sướиɠ vì cuối cùng cũng được tham dự một buổi tiệc mà không phải bứt rứt vì sự có mặt của Ngài St. Clair.
Nhưng anh chỉ cảm thấy như bị lừa gạt. Như ông ta đang trốn tránh anh.
Theo dõi anh.
“Không có gì để nói hả?” nam tước giễu cợt.
Gareth chỉ nhướng một hàng lông mày khi anh nhìn qua cánh cửa vào cái bồn tiểu. “Trừ khi ông muốn tôi nhắm thẳng từ chỗ này,” anh lè nhè.
Nam tước xoay người, hiểu ý anh, rồi nói một cách ghê tởm, “Mày cũng sẽ làm thôi.”
“Ông biết không, tôi tin mình sẽ làm,” Gareth nói. Đến tận lúc này anh mới nhận ra - câu nói của anh chỉ là một lời đe dọa - nhưng anh sẽ sẵn sàng cư xử lỗ mãng để được thấy mạch máu cha anh sắp bứt tung vì điên tiết.
“Mày thật đáng tởm.”
“Chính ông nuôi dạy tôi đấy.”
Một cú đánh trực tiếp. Ngài nam tước sôi sục thấy rõ trước khi ông ta trả miếng, “Không phải do tao mong muốn. Và tao chưa từng dám mơ sẽ phải truyền tước vị lại cho mày.”
Gareth im lặng. Anh sẽ nói cả tá thứ để làm cha anh tức giận, nhưng anh sẽ không đùa cợt về cái chết của anh trai anh. Không bao giờ.
“George nhất định đang bứt rứt dưới mồ,” Ngài St. Clair nói trong một giọng trầm.
Và Gareth bùng nổ. Một phút trước anh đang đứng giữa căn phòng nhỏ, hai cánh tay cứng ngắc đặt xuôi bên người, và phút sau anh đã ghim cha anh lên tường, một bàn tay trên vai ông ta, tay kia nắm cổ họng.
“Anh ấy là anh trai tôi,” Gareth rít.
Nam tước nhổ vào mặt anh. “Nó là con tao.”
Hai buồng phổi Gareth bắt đầu run bần bật. Anh cảm giác như mình không hít đủ không khí. “Anh ấy là anh trai tôi,” anh nhắc lại, kêu gọi ý chí để giữ giọng điềm tĩnh. “Có thể không phải nhờ ông, nhưng nhờ mẹ chúng tôi. Và tôi yêu anh ấy.”
Và nỗi mất mát dường như càng nhức nhối. Anh đã tiếc thương George từ ngày anh ấy mất, nhưng ngay lúc này anh cảm thấy cái hố sâu thăm thẳm đang nứt toác bên trong anh, và Gareth không biết làm sao để lấp đầy nó.
Giờ anh chỉ còn lại một người. Chỉ còn bà ngoại anh. Chỉ còn một người duy nhất anh có thể thật lòng nói mình yêu thương.
Và cũng yêu thương anh.
Trước đây anh đã không nhận ra. Có lẽ anh đã không muốn nhận ra. Nhưng giờ, đứng với người đàn ông anh đã luôn gọi là Cha, thậm chí sau khi anh biết được sự thật, anh nhận ra mình quá cô đơn.
Và anh kinh tởm bản thân. Kinh tởm cách cư xử của mình, kinh tởm sự biến đổi của anh khi nam tước hiện diện.
Thình lình, anh buông tay, bước lùi lại để nhìn nam tước cố gắng hít thở.
Nhịp thở của Gareth cũng chẳng đều đặn hơn.
Anh nên đi thôi. Anh phải ra khỏi đây, đi xa, đến bất cứ đâu trừ nơi này.
“Mày sẽ không bao giờ có được cô ta,” giọng chế giễu của cha anh cất lên.
Gareth đã đi được một bước đến cửa. Anh còn không nhận ra mình di chuyển cho đến khi câu nói của nam tước làm anh dừng lại.
“Cô Bridgerton ấy,” cha anh giải thích.
“Tôi không muốn Cô Bridgerton,” Gareth thận trọng nói.
Câu đó làm nam tước cười rộ. “Tất nhiên mày muốn. Cô ta có tất cả những thứ mày không có. Tất cả những thứ mày không tài nào có được.”
Gareth buộc mình phải thả lỏng, hoặc ít nhất cũng tỏ vẻ thư thái. “Chà, nhưng mỗi tội,” anh nói với một nụ cười mỉm vênh váo mà anh biết ông ta rất ghét, “Cô ấy là nữ.”
Cha anh cười khinh bỉ cố gắng bông lơn của anh. “Cô ta sẽ không bao giờ kết hôn với mày.”
“Tôi không nhớ mình có cầu hôn.”
“Bah. Mày đã bám váy con nhỏ đó cả tuần nay. Mọi người đều bàn tán về chuyện đó.”
Gareth biết sự chú ý đặc biệt anh dành cho một quý cô đứng đắn đã khiến nhiều hàng lông mày nhướng lên, nhưng anh cũng biết lời đồn không đến mức như cha anh ám chỉ.
Nhưng anh vẫn có chút hả hê méo mó khi biết cha anh cũng bị anh và những việc anh làm ám ảnh như ông ta và những việc ông ta làm ám ảnh anh.
“Cô Bridgerton là bạn tốt của bà ngoại tôi,” Gareth nói nhỏ nhẹ, tận hưởng cái nhếch mép cáu kỉnh của cha anh khi anh đề cập đến Phu Nhân Danbury. Từ trước đến nay họ luôn ghét nhau, và vào thời họ còn nói chuyện với nhau, Phu Nhân D chưa bao giờ nhân nhượng ông ta. Bà là phu nhân bá tước, Ngài St. Clair chỉ là một nam tước quèn, và bà chưa bao giờ cho phép ông ta quên điều đó.
“Tất nhiên cô ta là bạn của bà bá tước,” nam tước nói, nhanh chóng lấy lại khí thế. “Tao chắc đó là lí do cô ta cam chịu sự quan tâm của mày.”
“Chuyện đó thì ông phải hỏi Cô Bridgerton,” Gareth nói, cố gắng gạt bỏ chủ đề đó như một chuyện vụn vặt. Anh sẽ không để lộ chuyện Hyacinth đang dịch nhật ký của Isabella. Ngài St. Clair sẽ đòi anh giao nộp cuốn sách, và Gareth tuyệt đối không có ý định làm việc đó.
Và không phải chỉ vì lí do anh được sở hữu một thứ cha anh ao ước. Gareth thật sự muốn biết những bí mật ẩn giấu bên trong những trang viết tay tinh tế đó. Hoặc có lẽ chẳng có bí mật nào cả, chỉ có sự đơn điệu thường nhật của một quý bà đã kết hôn với một người đàn ông mình không yêu.
Dù là vì lí do nào đi nữa, anh vẫn muốn nghe những điều bà thổ lộ.
Nên anh giữ im lặng.
“Mày có thể thử,” Ngài St. Clair nói êm ái, “nhưng họ sẽ không bao giờ chấp nhận mày. Dòng máu nói lên tất cả. Luôn luôn như thế.”
“Ông có ý gì khi nói thế?” Gareth hỏi, thận trọng giữ giọng điềm tĩnh. Rất khó biết được cha anh đang hăm dọa hay chỉ lải nhải về chủ đề ông ta yêu thích nhất - phả hệ và dòng dõi cao quý.
Ngài St. Clair khoanh tay. “Những người nhà Bridgerton,” ông ta nói. “Họ sẽ không bao giờ cho phép cô ta kết hôn với mày, dù cho cô ta ngu ngốc đến độ tưởng tượng mình đang yêu.”
“Cô ấy không - ”
“Mày thô lỗ,” nam tước lớn tiếng. “Mày đần độn - ”
Câu nói bật ra khỏi miệng anh trước khi anh có thể ghìm lại. “Tôi không - ”
“Mày xử sự ngu ngốc,” nam tước ngắt lời, “và mày không đủ tốt cho một con nhỏ nhà Bridgerton. Bọn họ sẽ sớm nhìn thấu mày thôi.”
Gareth buộc bản thân phải điều hòa nhịp thở. Nam tước thích kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, thích nói những điều buộc Gareth phải cãi lại như một đứa trẻ.
“Theo khía cạnh nào đó,” Ngài St. Clair tiếp, một nụ cười chậm rãi, mãn nguyện trải khắp gương mặt ông ta, “đấy là một câu hỏi thú vị.”
Gareth chỉ nhìn ông ta trân trối, quá tức giận để lên tiếng hỏi ý ông ta là gì.
“Thử nói xem,” nam tước trầm ngâm, “ai là cha mày?”
Hơi thở Gareth nghẽn lại. Đây là lần đầu tiên nam tước từng đặt câu hỏi một cách thẳng thắn. Ông ta từng gọi Gareth là một đứa hạ đẳng, ông ta cũng từng gọi anh là đồ lai căng và thứ bẩn thỉu vô giáo dục. Và ông ta gọi mẹ Gareth bằng hàng tá những cái tên khác, còn ít có ý tôn vinh hơn. Nhưng ông ta chưa bao giờ thật sự lên tiếng suy đoán nguồn gốc của Gareth.
Và điều đó khiến anh băn khoăn - ông ta đã biết được sự thật rồi sao?
“Ông biết rõ hơn tôi,” Gareth nói êm dịu.
Giây phút đó thật kích động, sự tĩnh lặng làm rung chuyển không trung. Gareth không hít thở, nếu có thể thì anh đã bắt tim mình ngừng đập ngay lúc đó, nhưng cuối cùng Ngài St. Clair chỉ thốt ra, “Mẹ mày không chịu nói.”
Gareth thận trọng quan sát ông ta. Giọng cha anh vẫn còn pha lẫn cay đắng, nhưng cũng có một thứ khác nữa, một âm sắc thám thính, thăm dò. Gareth nhận ra nam tước đang nhử anh, cố tìm hiểu xem Gareth đã biết được bao nhiêu về cha anh.
“Chuyện đó đang gặm nhấm ông,” Gareth nói, không thể không mỉm cười. “Bà đã muốn một người khác hơn muốn ông, và ngay cả sau ngần ấy năm trời, nó vẫn làm ông sống dở chết dở.”
Trong một thoáng anh nghĩ ông ta sắp đánh anh, nhưng vào phút chót, Ngài St. Clair bước lui lại, hai cánh tay cứng ngắc buông theo thân người. “Tao không yêu mẹ mày,” ông ta nói.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ ông yêu bà,” Gareth trả lời. Chưa bao giờ là tình yêu. Nó là lòng tự tôn. Đối với nam tước, nó luôn là lòng tự tôn.
“Tao muốn biết,” Ngài St. Clair nói nhỏ. “Tao muốn biết đó là ai, và tao sẽ cho mày cái thỏa mãn khi thừa nhận mong muốn đó. Tao chưa bao giờ tha thứ cho tội lỗi của mụ ta. Nhưng mày...mày...” Ông ta cười to, và âm thanh đó dội mạnh vào linh hồn anh.
“Mày là tội lỗi của mụ,” nam tước nói. Ông ta cười thêm lần nữa, thanh âm càng lúc càng lạnh lẽo. “Mày sẽ không bao giờ biết. Mày sẽ không bao giờ biết máu của ai đang chảy trong huyết mạch mày. Và mày sẽ không bao giờ biết kẻ nào đã không yêu mày nhiều đến mức công khai nhận mày.”
Trái tim Gareth ngừng đập.
Nam tước mỉm cười. “Cứ nghĩ về điều đó lần tới mày mời Cô Bridgerton khiêu vũ. Có thể mày chẳng qua chỉ là cốt nhục của một tên cạo ống khói.” Ông ta nhún vai khinh bỉ một cách cố ý. “Biết đâu là của một người giữ cửa. Chúng ta luôn có đầy người giữ cửa trẻ ở Lâu Đài Clair.”
Gareth sắp đến mức tát vào mặt ông ta. Anh rất muốn làm thế. Thề có Chúa, anh ngứa ngáy muốn tát ông ta, và phải cần đến tất cả sự kiềm chế mà anh có để ngăn bản thân lại, nhưng bằng cách nào đó anh vẫn đứng bất động.
“Mày chỉ là đồ lai căng,” Ngài St. Clair nói, đi đến cửa. “Mày cố gắng lắm cũng chỉ được đến thế thôi.”
“Phải, nhưng tôi là đứa lai căng của ông,” Gareth nói, mỉm một nụ cười tàn bạo. “Đứa con hợp pháp, dù không phải từ dòng giống của ông.” Anh bước tới trước, cho đến khi mũi họ gần chạm nhau. “Tôi là của ông.”
Nam tước chửi thề và bước đi, chộp lấy nắm cửa bằng những ngón tay run rẩy.
“Chẳng phải điều đó đốn hạ ông sao?”
“Đừng có cố trèo cao,” nam tước rít lên. “Nhìn mày gắng gượng thật quá đau đớn.”
Và rồi, trước khi Gareth có thể thốt lên lời sau chót, nam tước hằm hằm bước ra ngoài.
Trong mấy giây Gareth không cử động. Như thể một phần trong anh nhận ra anh cần sự tĩnh lặng tuyệt đối, như thể chỉ một cử động nhỏ cũng có thể làm anh vỡ tan thành từng mảnh.
Và rồi -
Hai cánh tay anh điên cuồng nện vào không khí, ngón tay quắp lại giận dữ. Anh cắn chặt răng để không gào thét, nhưng những âm thanh vẫn cứ bật ra, trầm và khản đặc.
Tổn thương.
Anh ghét như thế này. Chúa ơi, tại sao?
Tại sao tại sao tại sao?
Tại sao nam tước vẫn còn ảnh hưởng đến anh? Ông ta không phải cha anh. Ông ta chưa bao giờ là cha anh và khốn nạn, Gareth nên thấy mừng mới phải chứ.
Và anh có mừng. Khi anh tỉnh táo, khi anh có thể suy nghĩ một cách rõ ràng, anh thấy mừng.
Nhưng khi họ gặp nhau mặt đối mặt, và nam tước nhỏ to gọi lên tất cả nỗi sợ thầm kín của Gareth, thì niềm vui đó cũng chẳng còn ý nghĩa với anh nữa.
Chẳng có gì ngoài nỗi đau. Chẳng có gì ngoài đứa trẻ bên trong, nỗ lực và nỗ lực và nỗ lực, cứ mãi tự hỏi tại sao mình không bao giờ đủ giỏi để được yêu thương.
“Mày phải đi thôi,” Gareth làu bàu, tung cửa bước ra hành lang. Anh cần phải rời đi, tránh xa nơi này, tránh xa con người.
Anh không thể gặp ai vào lúc này. Không phải vì những lí do như cha anh đã nói, nhưng dù vậy, anh dám chắc sẽ -
“Anh St. Clair!”
Anh nhìn lên.
Hyacinth.
Cô đang đứng trong hành lang, một mình. Ánh nến như ùa vào tóc cô, làm nổi bật những sắc đỏ đậm len lỏi. Cô trông thật đáng yêu, và trông như...hoàn thiện.
Cuộc sống của cô toàn vẹn. Cô vẫn chưa kết hôn nhưng cô có gia đình của mình.
Cô biết mình là ai. Cô biết nơi nào luôn dành cho cô.
Và chưa bao giờ anh thấy ghen tị với một người nào như anh cảm thấy trong khoảnh khắc đó.
“Anh ổn chứ?” cô hỏi.
Anh chẳng nói gì cả, nhưng điều đó chưa bao giờ làm Hyacinth nản chí. “Tôi vừa thấy cha anh,”cô nói nhẹ nhàng. “Trong hành lang. Ông ta trông giận dữ, và rồi ông ta thấy tôi, và ông ta bật cười.”
Móng tay Gareth bấu vào lòng bàn tay.
“Tại sao ông ấy lại cười nhỉ?” Hyacinth hỏi. “Tôi đâu có quen biết ông ta, và - ”
Anh đang nhìn chăm chăm vào một điểm sau vai cô, nhưng sự im lặng của cô làm ánh mắt anh chiếu vào mặt cô ngay lập tức.
“Anh St. Clair?” cô hỏi êm ái. “Anh có chắc là không có chuyện gì chứ?” Trán cô cau lại vì lo lắng, thứ cảm xúc lo lắng người ta không thể giả vờ, rồi cô nói thêm, dịu dàng hơn, “Có phải ông ấy đã nói điều gì làm anh buồn bực?”
Cha anh đã đúng về một chuyện. Hyacinth Bridgerton là một người tốt. Cô chọc tức, thao túng, và thường xuyên làm người khác bực bội đến không thể chịu được, nhưng bên trong, nơi quan trọng nhất, cô là một người tốt.
Và anh nghe thấy tiếng cha anh.
Mày sẽ không bao giờ có được cô ta.
Mày không đủ tốt cho cô ta.
Mày sẽ không bao giờ -
Đồ lai căng. Đồ lai căng. Đồ lai căng.
Anh nhìn cô, thật sự nhìn cô, ánh mắt lướt từ khuôn mặt đến vai cô, để trần thật quyến rũ nơi cổ áo khoét sâu. Ngực cô không to, nhưng được đẩy lên cao, nhất định là một mẹo để quyến rũ và trêu ngươi, và anh có thể thấy bóng dáng đường trũng giữa hai bầu ngực, lấp ló trên mép lụa nhung xanh đen.
“Gareth?” cô thì thầm.
Cô chưa bao giờ gọi tên anh trước đây. Anh đã cho phép cô, nhưng cô vẫn chưa gọi. Anh chắc chắn điều đó.
Anh muốn chạm vào cô.
Không, anh muốn nuốt chửng cô.
Anh muốn sử dụng cô, muốn chứng minh với bản thân rằng mình cũng tốt và cũng đáng trọng như cô, và có lẽ chỉ để tỏ cho cha anh thấy anh xứng đáng, rằng không phải tất cả những linh hồn anh chạm đến đều bị anh làm ô uế.
Nhưng trên tất cả những điều đó, anh chỉ đơn giản là muốn cô.
Mắt cô mở to khi anh sải một bước về phía cô, thu hẹp khoảng cách giữa họ.
Cô không nhúc nhích. Môi cô hé mở, và anh có thể nghe được sự dồn dập của hơi thở cô, nhưng cô không di chuyển.
Cô không nói có, nhưng cô cũng không nói không.
Anh đưa tay ra, trượt một cánh tay quanh lưng cô, và chỉ trong một tích tắc cô đã bị đẩy sát vào anh. Anh muốn cô. Chúa ơi, anh muốn cô nhiều biết bao nhiêu. Anh cần cô, không chỉ vì cơ thể anh đòi hỏi.
Và anh cần cô ngay bây giờ.
Môi anh tìm đến môi cô, và anh không làm những gì nên làm vào lần đầu tiên. Anh không từ tốn, không dịu dàng. Anh không làm màn dạo đầu quyến rũ, chẳng nhẹ nhàng trêu ghẹo cô đến khi cô không thể chối từ.
Anh chỉ hôn cô. Với mọi thứ có trong anh, với tất cả sự tuyệt vọng đang chảy rần rật trong máu anh.
Anh tách môi cô, lưỡi anh lùa vào trong, nếm cô, tìm kiếm hơi ấm. Anh cảm thấy hai bàn tay cô ôm lấy gáy anh, giữ chặt bằng tất cả sức lực, và anh cảm nhận được trái tim cô đập thình thịch bên ngực anh.
Cô muốn anh. Cô có thể không hiểu, cô có thể không biết phải đối mặt với điều đó ra sao, nhưng cô muốn anh.
Và nó khiến anh cảm giác như một vị vua.
Tim anh nện mạnh hơn, và cả cơ thể anh bắt đầu cứng lại. Không hiểu bằng cách nào họ đã áp sát vào tường, và anh thở hổn hển khi bàn tay anh lướt lên cao, trượt qua sườn đến khuôn ngực mềm đầy đặn. Anh bóp - nhẹ nhàng, để không làm cô sợ, chỉ với chút lực để ghi nhớ hình dáng cô, cảm giác, trọng lượng cô trong tay anh.
Nó hoàn hảo, và anh có thể cảm nhận được phản ứng của cô qua lớp váy.
Anh muốn rút cô vào miệng anh, muốn tuột váy cô ra và làm hàng trăm thứ xấu xa với cô.
Anh cảm thấy sự phản đối rời khỏi cơ thể cô, nghe tiếng cô thở dài trên môi anh. Anh chắc cô chưa bao giờ được hôn. Nhưng cô nồng nhiệt, và cô bị khuấy động. Anh có thể cảm thấy điều đó trong cái cách cơ thể cô áp vào anh, trong những ngón tay cô níu chặt trên vai anh.
“Hôn lại tôi đi,” anh thì thầm, cắn vào môi cô.
“Tôi đang làm đây,” là câu trả lời bị bưng bít của cô.
Anh ngả đầu ra sau, chỉ một inch thôi. “Cô cần thêm một hai bài học nữa,” anh mỉm cười. “Nhưng đừng lo, chúng ta sẽ giúp cô thành thạo.”
Anh cúi xuống để hôn cô lần nữa - Chúa ơi, anh đang quá phấn khích - nhưng cô vùng ra.
“Hyacinth,” giọng anh trầm đυ.c, anh bắt lấy bàn tay cô trong tay anh. Anh kéo, định sẽ lôi cô trở lại người anh, nhưng cô giật tay ra.
Gareth nhướng mày, chờ cô mở miệng nói.
Rốt cuộc thì đây là Hyacinth. Chắc chắn cô sẽ nói điều gì đó.
Nhưng cô trông choáng váng, chán ghét bản thân.
Và rồi cô làm một điều anh không bao giờ nghĩ cô sẽ làm.
Cô bỏ chạy.