Chương 6
Thứ Ba tuần sau, trong phòng vũ hội Nhà Bridgerton. Những cây nến được thắp lên, âm nhạc réo rắt trong không trung, và buổi tối dường như được tạo ra dành cho sự lãng mạn.Nhưng dù vậy lại không dành cho Hyacinth, người sắp hiểu được bạn bè cũng có thể khiến cho ta phát cáu như người trong nhà.
Đôi khi còn hơn nữa.
“Cậu có biết mình nghĩ cậu nên cưới ai không? Mình nghĩ cậu nên cưới Gareth St. Clair.”
Hyacinth nhìn Felicity Albansdale, người bạn thân nhất của cô, với một vẻ mặt nửa khó tin nửa hoảng hốt. Cô hoàn toàn, tuyệt đối chưa sẵn sàng tuyên bố mình nên kết hôn với Gareth St. Clair, nhưng mặt khác thì, cô đang bắt đầu tự hỏi liệu cô có nên cân nhắc một chút.
Dù vậy chăng nữa, cô biểu lộ rõ đến thế cơ à?
“Cậu điên rồi,” cô nói, bởi vì cô sẽ không nói với bất cứ ai cô đang trên mức có cảm tình với người đàn ông đó. Cô không thích làm những việc cô không thể làm tốt, và cô ỉu xìu khi linh cảm mình không biết cách săn đón một người đàn ông sao cho đĩnh đạc và duyên dáng.
“Không hề,” Felicity nói, ngắm nghía quý ông đang được đề cập ở bên kia căn phòng. “Anh ta sẽ là sự kết hợp hoàn hảo cho cậu.”
Những ngày vừa qua Hyacinth chẳng nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài Gareth, bà ngoại anh, và cuốn nhật ký của bà nội anh, cô không có lựa chọn nào khác là thốt lên, “Vớ vẩn. Mình đâu có biết rõ anh ta.”
“Có ai biết rõ đâu,” Felicity nói. “Anh ta là một bí ẩn.”
“Ừm, mình sẽ không nói thế,” Hyacinth làu bàu. Bí ẩn có vẻ quá lãng mạn, và -
“Tất nhiên anh ta bí ẩn,” Felicity nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. “Chúng ta biết gì về anh ta nào? Chẳng gì hết. Do đó - ”
“Không có do đó gì cả.” Hyacinth nói. “Và mình chắc chắn sẽ không kết hôn với anh ta.”
“Chà, cậu cũng sẽ phải kết hôn với ai đó”, Felicity nói.
“Đúng thật là chuyện xảy ra khi người ta kết hôn đây mà,” Hyacinth kinh tởm nói. “Họ muốn thấy những người còn lại kết hôn cho bằng hết.”
Felicity, người đã cưới Geoffrey Albansdale sáu tháng trước, chỉ nhún vai. “Đó là một mục tiêu cao thượng.”
Hyacinth nhìn lại Gareth, anh đang khiêu vũ với cô Jane Hotchkiss rất đáng yêu, tóc rất vàng, và rất nhỏ nhắn. Anh như đang bám riết lấy từng lời cô ấy nói.
“Mình không,” cô nói, thêm quyết tâm khi quay sang Felicity, “đeo đuổi Gareth St. Clair.”
“Ta nghĩ quý cô đây đúng là phản đối quá dữ,” Felicity nói vui.
Hyacinth cắn chặt răng. “Quý cô đây phản đối có hai lần.”
“Nếu cậu chịu tĩnh tâm suy nghĩ về chuyện này - ”
“Mình sẽ không làm như thế,” Hyacinth chen ngang.
“ - cậu sẽ thấy anh ta là một sự kết hợp hoàn hảo.”
“Sao lại như vậy?” Hyacinth hỏi, ngay cả khi cô biết câu đó chỉ càng khích lệ Felicity.
Felicity quay sang bạn và nhìn thẳng vào mắt cô. “Anh ta là người duy nhất mình có thể nghĩ đến mà cậu sẽ không - hay đúng hơn là, không thể - giày xéo.”
Hyacinth nhìn cô ấy một lúc lâu, cảm giác bị chạm tự ái rất khó giải thích. “Mình không chắc có nên cảm thấy được tán dương hay không.”
“Hyacinth!” Felicity thốt lên. “Cậu biết là mình không có ý xúc phạm. Vì Chúa, có chuyện gì với cậu vậy?”
“Không có gì,” Hyacinth càu nhàu. Nhưng giữa cuộc trò chuyện này và lần tâm sự với mẹ cô vào tuần trước, cô đang bắt đầu tự hỏi thế giới bên ngoài nhìn nhận cô ra sao.
Bởi vì cô không dám chắc nó tương đồng với cách cô nhìn nhận bản thân.
“Không phải mình muốn bảo cậu thay đổi,” Felicity nói, nắm lấy bàn tay Hyacinth trong một cử chỉ thân tình. “Trời ơi, không. Chỉ là cậu cần một người có thể theo kịp cậu. Ngay cả cậu cũng phải thừa nhận hầu hết mọi người không làm được điều đó.”
“Mình xin lỗi,” Hyacinth nói, lắc nhẹ đầu. “Mình đã phản ứng quá lên. Mình chỉ...Mình chẳng cảm thấy giống mình chút nào trong mấy ngày qua.”
Và đó là sự thật. Cô che giấu điều đó rất kĩ, hoặc ít nhất cô nghĩ mình đã giấu rất kĩ, nhưng bên trong cô hơi xáo động. Là do cuộc trò chuyện với mẹ cô. Không, là do cuộc trò chuyện với Anh St. Clair.
Không, là tất cả. Tất cả cùng một lúc. Và cô cảm giác như mình không còn chắc chắn về bản thân, cô gần như không thể chịu được điều đó.
“Có lẽ là do chứng cảm nhẹ,” Felicity nói, nhìn ra sàn phòng khiêu vũ. “Tuần này ai cũng có vẻ bị cảm lạnh.”
Hyacinth không phản bác. Nếu chỉ là chứng cảm nhẹ thì hay biết bao.
“Mình biết cậu thân với anh ta,” Felicity nói tiếp. “Mình nghe nói hai người ngồi cùng nhau tại hòa nhạc Smythe-Smyth và cả buổi ngâm thơ Pleinsworth.”
“Đó là một vở kịch,” Hyacinth lơ đễnh nói. “Họ đã thay đổi vào phút chót.”
“Thế còn tệ hơn. Mình cứ nghĩ ít nhất cậu cũng xoay xở khỏi phải tham dự được một lần chứ.”
“Họ không quá khủng khϊếp vậy đâu.”
“Bởi vì cậu ngồi cạnh Anh St. Clair,” Felicity nói với một nụ cười ranh mãnh.
“Cậu thật kinh khủng,” Hyacinth nói, từ chối nhìn Felicity. Nếu cô nhìn, cô ấy nhất định sẽ thấy sự thật trong mắt cô. Hyacinth là một người nói láo giỏi, nhưng không tài tình đến mức đó, và không phải với Felicity.
Và điều tồi tệ nhất là - cô có thể nghe thấy chính mình trong những lời của Felicity. Đã bao nhiêu lần cô cũng trêu Felicity về một điều tương tự trước khi cô ấy kết hôn? Cả tá? Hay nhiều hơn nữa?
“Cậu nên khiêu vũ với anh ta,” Felicity nói.
Hyacinth giữ cho ánh mắt dính vào sàn phòng khiêu vũ. “Mình không thể làm bất cứ điều gì nếu anh ta không mời.”
“Tất nhiên anh ta sẽ mời. Cậu chỉ cần đứng ở bên kia phòng, để anh ta dễ nhìn thấy cậu.”
“Mình sẽ không đeo đuổi anh ta.”
Nụ cười mỉm của Felicity nở rộng. “Cậu thích anh ta! Ôi, chuyện này thật tuyệt! Mình chưa bao giờ thấy - ”
“Mình không thích anh ta,” Hyacinth chen ngang. Và rồi, bởi vì cô nhận ra câu đó nghe rất trẻ con, và vì Felicity sẽ không đời nào tin cô, cô nói thêm, “Mình chỉ nghĩ có thể mình nên tìm hiểu xem mình có thích anh ta không đã.”
“Chà, như vậy cũng hơn những gì cậu từng nói về các quý ông khác,” Felicity chỉ rõ. “Và cậu chẳng cần phải đeo đuổi anh ta đâu. Anh ta sẽ không dám ngó lơ cậu. Cậu là em gái chủ tiệc, vả lại, bà ngoại anh ta sẽ mắng nếu anh ta không mời cậu khiêu vũ, đúng không nào?”
“Cám ơn cậu vì đã làm mình cảm thấy đáng mong ước.”
Felicity cười rúc rích. “Mình chưa bao giờ thấy cậu như thế này, và mình phải nói mình đang thích thú kinh khủng.”
“Mình mừng vì một trong hai chúng ta cảm thấy vui,” Hyacinth càu nhàu, nhưng câu nói của cô chìm dưới tiếng thở gấp thất thanh của Felicity.
“Có chuyện gì vậy?” Hyacinth hỏi.
Felicity hơi nghiêng đầu sang trái, ra hiệu về phía bên kia phòng. “Cha anh ta,” cô ấy nói trong một giọng trầm.
Hyacinth xoay người lại ngay lập tức, không thèm cố gắng giấu sự hứng thú của mình. Ôi trời ơi, Ngài St. Clair đang ở đây. Tất cả mọi người ở Luân Đôn điều biết hai cha con họ không nói chuyện với nhau, nhưng thϊếp mời dự tiệc vẫn cứ được gửi đến cả hai. Những người đàn ông nhà St. Clair có một biệt tài đáng nể là không xuất hiện ở nơi nào có mặt người kia, và thế là những chủ tiệc thường được miễn cho sự ngượng ngùng khi cả hai người cùng tham dự một sự kiện.
Nhưng rõ ràng tối nay đã có trục trặc.
Gareth có biết cha anh đang ở đây không nhỉ? Hyacinth vội nhìn lại sàn khiêu vũ. Anh đang cười vì điều Cô Hotchkiss nói. Không, anh không biết. Hyacinth từng mục kích anh cùng cha anh chỉ một lần. Từ khoảng cách bên kia căn phòng, nhưng không thể nhầm lẫn nét mặt gượng ép của anh.
Hay cái cách họ cùng hằm hằm bỏ đi bằng hai lối khác nhau.
Hyacinth thấy Ngài St. Clair nhìn quanh căn phòng. Ánh mắt ông ta dừng ở con trai, và cả khuôn mặt ông ta rắn đanh lại.
“Cậu sẽ làm gì?” Felicity thì thầm.
Làm gì? Môi Hyacinth há ra khi cô nhìn từ Gareth sang cha anh. Ngài St. Clair, vẫn không hề biết cô đang quan sát, quay ngoắt lại và bước ra ngoài, chắc là theo hướng phòng chơi bài.
Nhưng không có gì đảm bảo ông ta sẽ không quay lại.
“Cậu làm điều gì đó đi chứ?” Felicity giục. “Cậu phải làm.”
Hyacinth chắc chắn mười mươi điều đó không phải sự thật. Cô chưa từng phải nhúng tay vào. Nhưng giờ thì đã khác. Gareth là...Ừm, cô nghĩ anh là bạn cô, ở một khía cạnh lạ lùng, bối rối nào đó. Và đúng là cô cần phải nói chuyện với anh. Cô đã giành hết buổi sáng và hầu như cả buổi chiều hôm nay ở trong phòng để dịch nhật ký của bà anh. Chắc hẳn anh muốn biết những gì cô đã tìm hiểu được.
Và nếu cô thu xếp tránh được một cuộc cãi vã sắp diễn ra...Chà, cô luôn thích được làm nữ hiệp cứu thế, ngay cả khi không có ai ngoài Felicity biết chuyện đó.
“Mình sẽ mời anh ta khiêu vũ,” Hyacinth tuyên bố.
“Cậu sẽ làm thế?” Felicity hỏi, hai mắt lồi ra. Hyacinth được tiếng là Độc Đáo, nhưng ngay cả cô cũng chưa bao giờ dám mời một quý ông khiêu vũ.
“Mình sẽ không làm rùm beng đâu,” Hyacinth nói. “Sẽ chỉ có Anh St. Clair biết. Và cậu nữa.”
“Và bất cứ ai đứng ngay sát anh ta. Và ai đó mà họ kể lại, và ai đó - ”
“Cậu có biết tình bạn lâu năm như chúng ta tuyệt vời ở điểm nào không?” Hyacinth ngắt lời.
Felicity lắc đầu.
“Cậu sẽ không phật lòng mãi khi mình quay lưng lại và bỏ đi.”
Và rồi Hyacinth làm đúng như thế.
Nhưng kịch tính của màn thoái lui bị giảm đi đáng kể khi cô nghe Felicity cười nhẹ và nói, “Chúc may mắn!”
Ba mươi giây sau. Dù sao thì băng qua phòng cũng không mất nhiều thời gian.
Gareth luôn thấy thích Jane Hotchkiss. Chị gái cô đã kết hôn với anh họ anh, và như một kết quả tất yếu, thỉnh thoảng họ gặp nhau tại nhà Bà Ngoại Danbury. Quan trọng hơn nữa là, anh biết mình có thể mời cô khiêu vũ mà cô sẽ không băn khoăn liệu anh có ý định hôn nhân không nói ra. (*Jane là em gái của Elizabeth Hotchkiss, còn Gareth là em họ James Sidwell trong How to marry a Marquis*)
Nhưng mặt khác - cô lại biết anh quá rõ. Hoặc ít nhất là đủ rõ để biết khi nào thì anh đang cư xử kỳ lạ.
“Anh đang tìm gì?” cô hỏi khi điệu vũ bốn cặp đưa họ đến gần.
“Không gì cả,” anh trả lời.
“Tốt thôi,” cô nói, hai hàng lông mày màu vàng nhạt nhíu lại bực bội. “Thế thì, anh đang tìm ai? Và đừng có nói là không ai cả, bởi vì suốt cả điệu nhảy anh cứ nghểnh cổ hết đằng này đến đằng kia.”
Anh quay đầu lại để ánh mắt cố định trên gương mặt cô. “Jane,” anh nói, “trí tưởng tượng của cô đúng là không có giới hạn.”
“Giờ thì tôi biết anh đang nói dối.”
Cô đúng, tất nhiên. Anh đã bắt đầu tìm Hyacinth Bridgerton kể từ lúc anh bước qua cửa hai mươi phút trước. Anh nghĩ mình đã nhìn thấy cô trước khi anh tình cờ gặp Jane, nhưng hóa ra đó lại là một trong những chị gái của cô. Tất cả những người nhà Bridgerton trông cực kỳ giống nhau. Từ khoảng cách bên này căn phòng, gần như không thể phân biệt được họ.
Khi dàn hòa tấu dạo những nốt cuối, Gareth nắm cánh tay Jane và dẫn cô đến rìa căn phòng. “Tôi sẽ không bao giờ nói dối cô, Jane,” anh nói, tặng cô một nụ cười nửa miệng vui vẻ.
“Tất nhiên anh sẽ nói dối,” cô đáp trả. “Và nhận tiện, chuyện đó rõ như ban ngày. Mắt anh đã làm anh lộ mánh. Chúng chỉ trông nghiêm túc khi anh nói dối.”
“Điều đó không thể - ”
“Nó là sự thật,” cô nói. “Tin tôi đi. Ồ, chào buổi tối, Cô Bridgerton.”
Gareth đột ngột quay lại và thấy Hyacinth, đang đứng trước mặt họ như một cảnh mộng trong bộ váy lụa xanh. Tối nay cô trông cực kỳ đáng yêu. Cô đã thay đổi chút gì đó trong kiểu tóc. Anh không chắc thay đổi thế nào; anh hiếm khi quan sát tỉ mỉ để nhận thấy những chi tiết vụn vặt. Nhưng cũng có sự thay đổi nào đó. Mái tóc nhất định đã ôm quanh khuôn mặt cô theo cách khác, bởi vì ở cô có một vẻ gì đó không giống như trước.
Có lẽ đó là do đôi mắt cô. Chúng trông thật quyết đoán, ngay cả đối với Hyacinth.
“Cô Hotchkiss,” Hyacinth nói với một cái gật đầu lịch sự. “Rất vui được gặp lại cô.”
Jane mỉm cười ấm áp. “Phu Nhân Bridgerton luôn tổ chức những buổi tiệc tuyệt vời. Nhờ cô chuyển lời chào của tôi đến phu nhân.”
“Tôi sẽ chuyển. Kate đang đứng ở bên bàn sâm banh kia,” Hyacinth nói, đề cập đến chị dâu, Phu Nhân Bridgerton hiện nay. “Nếu cô muốn đích thân nói với chị ấy.”
Gareth cảm thấy lông mày anh nhướng lên. Bất kể chuyện gì Hyacinth đang dự tính, cô muốn nói riêng với anh.
“Tôi hiểu rồi,” Jane thì thầm. “Vậy thì tốt nhất tôi nên đến nói với phu nhân. Chúc hai người một buổi tối dễ chịu nhé.”
“Cô gái khôn ngoan,” Hyacinth nói, khi họ chỉ còn lại một mình.
“Cô đâu có quá tế nhị,” Gareth nói.
“Không,” cô trả lời, “nhưng tôi hiếm khi tế nhị. Đó là một kĩ năng người ta phải có từ khi lọt lòng.”
Anh mỉm cười. “Giờ thì tôi là độc quyền của cô rồi, cô muốn làm gì với tôi đây?”
“Anh không muốn nghe về cuốn nhật ký của bà anh sao?”
“Tất nhiên,” anh nói.
“Chúng ta khiêu vũ chứ?” cô đề nghị.
“Cô đang mời tôi à?” Anh thích chuyện này hơn.
Cô cau có với anh.
“A, đây mới là Cô Bridgerton thật sự,” anh trêu. “Tỏa sáng như một - ”
“Anh có đồng ý khiêu vũ với tôi không?” cô nghiến răng, và anh ngạc nhiên nhận ra việc này không hề dễ dàng đối với cô. Hyacinth Bridgerton, không bao giờ khiến người khác cảm giác cô không thoải mái trong những chuyện cô làm, sợ mời anh khiêu vũ.
Thật ngộ nghĩnh làm sao.
“Tôi rất hân hạnh,” anh nói ngay lập tức. “Tôi có được dìu cô ra sàn khiêu vũ không, hay đó là đặc quyền của người mời?”
“Anh có thể dìu,” cô nói, với tất cả quyền uy của một nữ hoàng.
Nhưng khi họ đến sàn khiên vũ, cô như kém tự tin hơn. Và mặc dù cô che giấu điều đó rất giỏi, ánh mắt cô đang quét khắp căn phòng.
“Cô đang tìm ai?” Gareth hỏi, thú vị thở phù một hơi khi anh nhận ra mình đang lặp lại chính xác câu Jane đã hỏi anh.
“Không ai cả,” Hyacinth vội nói. Cô bất thình lình nhìn lại khiến anh suýt chóng mặt. “Có gì hài hước thế?”
“Không gì cả,” anh phản công, “và cô hiển nhiên đang tìm ai đó, nhưng tôi sẽ ngỏ lời khen ngợi tài năng làm như không có gì của cô.”
“Đó là vì tôi không có,” cô nói, nhún gối một cách duyên dáng khi dàn nhạc bắt đầu một điệu valse.
“Cô nói dối giỏi đó, Hyacinth Bridgerton,” anh thì thầm, kéo cô vào vòng tay, “nhưng không giỏi như cô nghĩ.”
m nhạc bắt đầu réo rắt, một bản hòa âm êm dịu và tinh tế. Gareth luôn thích khiêu vũ, nhất là với một bạn nhảy quyến rũ, nhưng với bước nhảy đầu tiên anh đã ngộ ra - không, người ta nhất định phải công bằng, hẳn là phải đến bước nhảy thứ sáu - điệu nhảy này sẽ không bình thường.
Hyacinth Bridgerton, anh thích thú nhận thấy, là một người khiêu vũ vụng về.
Gareth không thể ngăn mình mỉm cười.
Anh không biết tại sao anh lại thấy chuyện này rất thú vị. Có lẽ vì cô rất giỏi ở tất cả những chuyện cô làm; gần đây anh còn nghe nói cô đã thi đua ngựa với một anh chàng trẻ tuổi trong Công Viên Hyde và đã thắng. Và anh dám chắc nếu cô tìm được một người đồng ý dạy cô đấu kiếm, cô sẽ nhanh chóng đâm xuyên tim đấu thủ.
Nhưng trong chuyện khiêu vũ...
Đáng ra anh nên biết trước cô sẽ cố gắng làm người dẫn.
“Cô Bridgerton,” anh nói, hy vọng một cuộc chuyện trò ngắn có thể làm cô sao lãng, vì hầu như người ta khiêu vũ duyên dáng hơn mỗi khi họ bớt bận tâm về nó. “Cô đã đọc nhật ký đến đoạn nào rồi?”
“Từ lần trò chuyện trước của chúng ta thì tôi chỉ mới xoay xở được thêm mười trang nữa,” cô nói. “Nó có vẻ không nhiều - ”
“Có vẻ rất nhiều đấy chứ,” anh nói, ấn thêm chút lực vào lưng cô. Một chút nữa thôi, và có lẽ anh sẽ có thể ép...cô...quay...
Sang trái.
Phù.
Đây đúng là điệu valse tốn sức nhất của anh từ trước đến nay.
“À, tôi không thông thạo,” cô nói. “Như tôi đã nói với anh. Nên tôi phải mất nhiều thời gian chứ không giống như khi tôi ngồi xuống và đọc nó như đọc sách.”
“Cô không cần phải viện cớ đâu,” anh nói, vặn cô về bên phải.
Cô dẫm lên chân anh, bình thường anh sẽ cho là cô trả đũa, nhưng trong hoàn cảnh này, anh nghĩ chỉ là sự cố.
“Xin lỗi,” cô lầm bầm, hai má nhuốm hồng. “Tôi thường không vụng về như vậy.”
Anh cắn môi. Anh không thể cười cô được. Điều đó sẽ làm cô tổn thương. Anh đang dần nhận ra Hyacinth Bridgerton không thích nhúng tay vào bất cứ việc gì cô làm không tốt. Và anh cho là cô không hề biết mình khiêu vũ rất kém, nếu không cô đã không xem chuyện dẫm lên chân người khác là một phút lầm lạc.
Điều đó cũng giải thích tại sao cô thấy cần phải liên tục nhắc anh rằng cô không thạo tiếng Ý. Cô không thể để anh nghĩ cô lề mề mà không có lí do chính đáng.
“Tôi đã lập một danh sách những từ tôi không hiểu,” cô nói. “Tôi sẽ gửi thư đến cô giáo trước đây của tôi. Cô ấy vẫn còn ngụ ở Kent, và tôi chắc cô ấy sẽ rất vui lòng dịch chúng cho tôi. Nhưng dù có như thế đi nữa - ”
Cô hơi càu nhàu khi anh quay vụt cô sang trái, ngược với ý cô.
“Dù có như thế đi nữa,” cô bền bỉ nói tiếp, “tôi vẫn rút ra được nghĩa chính. Những gì anh có thể luận ra chỉ nhờ vào ba phần tư nội dung cũng đáng kể lắm chứ.”
“Đồng ý,” anh bình phẩm, hầu như chỉ vì có vẻ cô đang yêu cầu một câu tán thành. Rồi anh hỏi, “Tại sao cô không mua một cuốn từ điển? Tôi sẽ trả chi phí.”
“Tôi có một cuốn,” cô nói, “nhưng tôi nghĩ nó không hay. Phân nửa các từ vựng không được liệt kê.”
“Phân nửa?”
“À, một vài,” cô chỉnh lại. “Nhưng thật ra đó không phải vấn đề.”
Anh chớp mắt, chờ cô nói tiếp.
Cô nói tiếp. Tất nhiên. “Tôi không nghĩ tiếng Ý là ngôn ngữ mẹ đẻ của tác giả,” cô nói.
“Tác giả cuốn nhật ký ấy à?” anh thắc mắc.
“Phải. Nó hơi khác lạ.” Cô tạm ngừng lời, chìm đắm vào những suy nghĩ lạ lùng đang vùn vụt trong óc. Rồi cô khẽ nhún vai - làm cô lỡ mất một nhịp mà cô cũng chẳng nhận ra - và nói tiếp, “Thật sự điều đó không quan trọng. Tôi đang làm một xúc tiến hợp lý, dù có hơi chậm. Tôi đã tới phần bà đặt chân đến nước Anh.”
“Chỉ trong mười trang?”
“Hai mươi hai trang tất cả,” Hyacinth sửa lời anh, “nhưng bà không viết nhật ký mỗi ngày. Thật ra bà còn thường xuyên nghỉ mấy tuần. Bà chỉ chăm chút một đoạn về hành trình vượt biển - chỉ đủ để biểu lộ niềm hân hoan của bà khi ông nội anh bị cơn say sóng hành hạ.”
“Phải tận hưởng niềm vui khi có thể chứ,” Gareth thì thầm.
Hyacinth gật đầu. “Và bà cũng, à, từ chối nhắc đến đêm tân hôn của mình.”
“Tôi tin chúng ta có thể xem đó là một đặc ân,” Gareth nói. Đêm tân hôn duy nhất anh còn ít muốn nghe hơn của Bà Nội St. Clair là của Bà Ngoại Danbury.
Lạy Chúa lòng lành, nó sẽ xô anh thẳng xuống vực.
“Có chuyện gì làm anh trông khốn khổ vậy?” Hyacinth hỏi.
Anh chỉ lắc đầu. “Có một số chuyện ta không nên biết về ông bà mình thì hơn.”
Hyacinth cười toe vì điều đó.
Trong một lúc hơi thở của Gareth như bị nghẽn trong cổ họng, rồi anh thấy mình cười toe đáp lại. Có điều gì đó trong nụ cười của Hyacinth thật dễ lây nhiễm, điều gì đó buộc những người ở cạnh cô phải ngừng việc họ đang làm, chuyện họ đang suy nghĩ, chỉ để mỉm cười đáp lại.
Khi Hyacinth mỉm cười - nụ cười thật sự, không phải những nụ cười vờ vịt khi cô ra vẻ khôn ngoan - nó biến đổi cả gương mặt cô. Đôi mắt cô sáng lên, hai má như bừng sáng, và -
Và cô thật đẹp.
Thật lạ vì anh chưa từng nhận thấy điều đó. Thật lạ vì chẳng có ai từng nhận thấy. Gareth đã rong ruổi khắp Luân Đôn từ khi cô ra mắt mấy năm trước, và mặc dù anh chưa từng nghe người nào nhận xét về nhan sắc của cô với một thái độ chê bai, anh cũng chưa từng nghe ai nói cô xinh đẹp bao giờ.
Anh tự hỏi có phải mọi người đều quá chú tâm nỗ lực để theo kịp những điều cô nói nên không có thời gian để ngừng lại và ngắm khuôn mặt cô.
“Anh St. Clair? Anh St. Clair?”
Anh nhìn xuống. Cô đang ngẩng lên nhìn anh với một biểu hiện sốt ruột, và anh băn khoăn không biết cô đã gọi tên anh bao nhiêu lần.
“Trong hoàn cảnh này,” anh nói, “cô nên gọi tôi bằng tên.”
Cô gật đầu tán thành. “Một ý kiến hay. Anh cũng có thể gọi tên tôi.”
“Hyacinth,” anh nói. “Tên đó hợp với cô.”
“Đó là loài hoa cha tôi thích nhất,” cô giải thích. “Những hụ hoa tử đinh hương. Chúng nở rộ vào mùa xuân gần nhà chúng tôi ở Kent. Những bông hoa khoe sắc đầu tiên trong năm.”
“Và còn là màu mắt cô nữa,” Gareth nói.
“Một sự trùng hợp may mắn,” cô thừa nhận.
“Ông ấy nhất định phải rất vui.”
“Ông chẳng bao giờ biết được,” cô nói, nhìn đi nơi khác. “Ông mất trước khi tôi chào đời.”
“Tôi rất lấy làm tiếc,” Gareth ôn tồn nói. Anh không biết rõ gia đình Bridgerton, nhưng không như người nhà St. Clair, họ dường như thật sự yêu thương nhau. “Tôi biết ông qua đời đã lâu, nhưng tôi không biết cô chưa bao giờ được biết ông.”
“Việc đó đáng lẽ không nên quan trọng mới phải,” cô nói nhẹ nhàng. “Tôi không nên thấy thiếu vắng những gì mình chưa bao giờ có, nhưng đôi lúc...tôi phải thú nhận...tôi nhớ ông.”
Anh lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận. “Tôi nghĩ sẽ rất khó khăn...cho một người không được biết cha mình.”
Cô gật đầu, nhìn xuống sàn, rồi nhìn qua vai anh. Việc cô không muốn nhìn anh vào lúc này hơi lạ, nhưng vẫn có chút gì đó đáng mến. Từ trước đến giờ những cuộc trò chuyện của họ chỉ là những câu bông đùa láu cá và tin đồn. Đây là lần đầu tiên họ từng nói về một điều sâu sắc, một điều bộc lộ con người thật sự đằng sau trí óc thông tuệ và nụ cười ung dung.
Cô giữ ánh mắt cố định ở một điểm nào đó sau lưng anh, thậm chí sau khi anh khéo léo xoay cô sang trái. Anh không thể không mỉm cười. Cô khiêu vũ giỏi hơn nhiều khi cô mất tập trung.
Và rồi cô quay lại, ánh mắt ổn định trên mặt anh với một quyết tâm đáng nể. Cô đã sẵn sàng thay đổi chủ đề. Điều đó đã rõ.
“Anh có muốn nghe phần còn lại tôi đã dịch không?” cô hỏi.
“Tất nhiên,” anh nói.
“Tôi tin điệu vũ sắp chấm dứt,” cô nói. “Nhưng trông như ở đằng kia có chút khoảng trống.” Hyacinth hất nhẹ đầu ra hiệu về một góc xa của phòng vũ hội, nơi có một vài ghế ngồi được sắp sẵn cho những người chân yếu. “Tôi chắc chúng ta sẽ được nói chuyện riêng vài phút mà không bị ai quấy rầy.”
Điệu valse đến đoạn kết, Gareth lùi một bước và cúi chào lịch lãm. “Chúng ta đi chứ?” anh thì thầm, đưa cánh tay cho cô đặt bàn tay lên.
Cô gật đầu, và lần này, anh để cô dẫn.