Chương 3
Ba ngày sau, và nam chính của chúng ta rút ra được bài học rằng người ta không thể nào trốn chạy khỏi quá khứ.“Có một người phụ nữ tới gặp ông, thưa ông.”
Gareth nhìn lên từ cái bàn, được làm bằng gỗ gụ kếch xù choáng hết gần một nửa phòng làm việc của anh. “Một người phụ nữ?”
Người hầu phòng mới của anh gật đầu. “Bà ấy xưng là vợ của anh trai ông.”
“Caroline?” Gareth lập tức chú ý. “Đưa chị ấy vào. Ngay lập tức.”
Anh đứng lên, chờ cô đi vào phòng làm việc của anh. Anh đã không gặp Caroline trong nhiều tháng trời, thật ra mà nói, chỉ một lần kể từ lễ tang của George. Và Thượng Đế chứng giám đó không phải là một sự kiện đáng mừng. Gareth đã dành cả quãng thời gian đó tránh mặt cha anh, chất thêm sự căng thẳng nặng nề lên nỗi bi thương tan nát cõi lòng của anh.
Ngài St. Clair đã lệnh cho George cắt đứt mọi liên hệ anh em với Gareth, nhưng George chưa bao giờ ngó lơ anh. Trong mọi việc khác, Geore nghe lời cha anh, nhưng không bao giờ tuân theo điều đó. Và vì thế Gareth càng yêu anh mình hơn. Nam tước không muốn Gareth tham dự lễ tang, nhưng khi Gareth xông vào nhà thờ, ngay cả ông ta cũng không muốn gây huyên náo và đuổi anh đi.
“Gareth?”
Anh quay người khỏi cửa sổ, không hề biết mình đã đứng nhìn ra ngoài. “Caroline,” anh nói nồng hậu, băng qua căn phòng để chào đón chị dâu. “Chị thế nào?”
Cô nhún vai bất lực. Hôn nhân của họ là sự kết hợp của tình yêu, và Gareth chưa bao giờ thấy nỗi bi thương nào như đôi mắt Caroline tại lễ tang anh trai anh.
“Em biết,” Gareth nói lặng lẽ. Anh cũng nhớ George. Họ là một cặp đối nghịch nhau - George, nghiêm túc và tôn trọng nghi thức, và Gareth, người luôn sống lêu lỏng. Nhưng họ đã vừa là bạn vừa là anh em, và Gareth thích nghĩ rằng họ hoàn thiện nhau. Dạo gần đây Gareth nghĩ mình nên sống kiềm chế hơn, và anh đã nhìn vào gương anh trai để noi theo.
“Chị đã lục lại các kỷ vật của anh ấy,” Caroline nói. “Chị tìm thấy cái này. Chị tin nó là của em.”
Gareth tò mò nhìn cô rút từ túi xách một cuốn sách nhỏ. “Em không nhận ra nó,” anh nói.
“Không,” Caroline trả lời, đưa nó cho anh. “Em sẽ không nhận ra đâu. Nó từng thuộc về bà nội em.”
Bà nội anh. Gareth không thể giấu hẳn một cái nhăn mặt. Caroline không biết Gareth thật sự không phải người nhà St. Clair. Gareth không chắc George có biết được sự thật. Nếu anh có biết, anh cũng không bao giờ nói ra.
Cuốn sách nhỏ được bọc da màu nâu. Một sợi dây đai nhỏ chạy từ mặt trước đến mặt sau cuốn sách, được cố định bởi một cái nút bấm. Gareth cẩn thận bật nó lên và mở sách, thật nhẹ tay với trang giấy đã lâu năm. “Đây là một cuốn nhật ký,” anh ngạc nhiên. Và rồi anh phải mỉm cười. Nó được viết bằng tiếng Ý. “Nó nói gì?”
“Chị không biết,” Caroline nói. “Chị đã không biết đến sự tồn tại của nó cho đến đầu tuần nay khi chị tìm thấy nó trong ngăn bàn anh George. Anh ấy chưa bao giờ đề cập đến nó.”
Gareth nhìn xuống cuốn nhật ký, vào những dòng viết tay bay bướm tạo nên những câu chữ anh không tài nào hiểu được. Bà nội anh là con gái của một gia đình quý tộc người Ý. Gareth luôn thấy thích thú vì cha anh lai Ý; nam tước tự hào đến không chịu được về dòng dõi St. Clair và thích khoác lác rằng họ đã đổ bộ đến Anh từ thời người Norman xâm lăng. Thật ra, Gareth không thể nhớ được ông ta có bao giờ đề cập đến nguồn gốc Ý của mình.
“Anh George có để lại một lời nhắn,” Caroline nói, “bảo chị đưa nó cho em.”
Gareth nhìn xuống cuốn sách, lòng nặng trĩu. Thêm một dấu hiệu nữa chứng tỏ George chưa bao giờ biết họ không cùng cha. Gareth không có quan hệ máu mủ với Isabella Marinzoli St. Clair, và anh không có bất cứ quyền gì với nhật ký của bà.
“Em phải tìm một người để dịch nó,” Caroline nói với một nụ cười bâng khuâng. “Chị rất hiếu kỳ. George đã luôn nói về bà em với tình cảm yêu mến.”
Gareth gật đầu. Anh cũng nhớ về bà với tình cảm trân trọng, mặc dù họ ít có thời gian bên nhau. Ngài St. Clair không hòa thuận với mẹ ông ta, nên Isabella ít ghé thăm. Nhưng bà lại say mê như điếu đổ hai đứa ragazzi của bà, như bà thường thích gọi hai cháu trai, và Gareth nhớ mình đã rất đau đớn khi, vào năm mười một tuổi, anh nghe tin bà mất. Nếu tình cảm yêu mến cũng quan trọng như máu mủ, thì anh nghĩ cuốn nhật ký về tay anh sẽ tốt hơn bất cứ ai khác.
“Em sẽ xem mình có thể làm được gì,” Gareth nói. “Tìm ra một người có thể phiên dịch tiếng Ý không thể quá khó.”
“Chị sẽ không tin tưởng giao nó cho một người bất kỳ nào,” Caroline nói. “Đó là nhật ký của bà nội em. Những suy nghĩ riêng của bà.”
Gareth gật đầu. Caroline nói đúng. Nghĩa vụ của anh đối với Isabella là tìm một người kín đáo dịch hồi ức của bà. Và anh đã biết chính xác nơi nào cần bắt đầu.
“Em sẽ đem nó đến chỗ Bà Ngoại Danbury,” Gareth bất chợt nói, bàn tay cầm cuốn nhật ký nâng lên rồi hạ xuống, gần như đang thử trọng lượng của nó. “Bà sẽ biết phải làm gì.”
Và bà sẽ biết, anh nghĩ. Bà Ngoại Danbury thích bảo bà biết mọi thứ, và sự thật khó ưa là bà thường xuyên đúng.
“Nhớ cho chị biết khi em đã tìm hiểu được nội dung của nó nhé,” Caroline nói khi cô bước về phía cửa.
“Tất nhiên,” anh thì thầm, ngay cả khi cô đã đi khỏi. Anh nhìn xuống cuốn sách. 10 Settembre, 1793...
Gareth lắc đầu và mỉm cười. Có vẻ di sản duy nhất anh có được từ gia tộc St. Clair là một cuốn nhật ký anh còn không thể đọc ra.
A, thật là mỉa mai.
Trong khi đó, tại một phòng khách cách đó không xa...
“Hả?” Phu Nhân Danbury kêu lên thất thanh. “Cô không nói đủ to!”
Hyacinth để cuốn sách cô đang đọc đóng lại, ngón trỏ đặt bên trong để đánh dấu. Phu Nhân Danbury thích giả vờ bị điếc khi hợp ý bà, và có vẻ bà thấy hợp ý mỗi lần Hyacinth đọc đến đoạn hấp dẫn trong những cuốn tiểu thuyết kinh khủng mà bà rất thích.
“Cháu vừa nói,” Hyacinth nói, ngước mắt lên nhìn Phu Nhân Danbury, “nhân vật nữ chính yêu quý của chúng ta đang khó thở, không, để cháu xem lại đã, cô ấy đang hụt hơi và thở hào hển.” Cô nhìn lên. “ Hụt hơi và thở hào hển?”
“Phìì,” Phu Nhân Danbury nói, phẩy tay một cách thô bạo.
Hyacinth liếc vào bìa sách. “Cháu thắc mắc có phải tiếng Anh là ngôn ngữ mẹ đẻ của tác giả này không?”
“Đọc tiếp đi,” Phu Nhân D ra lệnh.
“Được thôi, để cháu xem, Cô Bumblehead (*Đầu Đất*) chạy nhanh như gió khi cô thấy Ngài Savagewood đi về phía mình.”
Phu Nhân Danbury nheo mắt lại. “Tên cô ấy không phải là Bumblehead.”
“Nên lấy tên đó,” Hyacinth làu bàu.
“Chà, điều đó đúng,” Phu Nhân D đồng ý, “nhưng đâu phải chúng ta viết cuốn truyện này?”
Hyacinth hắng giọng và tìm lại dòng cô đang đọc. “Anh ta đang đến gần hơn,” cô đọc, “và Cô Bumbleshoot (*Cây Dù*) - ”
“Hyacinth!”
“Butterworth,” Hyacinth lầm bầm. “Bất kể tên cô ta là gì, cô chạy đến bờ vực. Hết chương.”
“Bờ vực? Nữa sao? Chẳng phải cô ấy đang chạy đến đó vào cuối chương trước hay sao?”
“Có lẽ do đường dài.”
Phu Nhân Danbury nheo mắt lại. “Ta không tin cô.”
Hyacinth nhún vai. “Đúng là cháu sẽ nói dối để khỏi phải đọc vài đoạn tiếp theo về cuộc đời hoạn nạn khác thường của Priscilla Butterworth, nhưng thật ra, cháu đang nói sự thật.” Khi Phu Nhân D không nói gì, Hyacinth đưa cuốn sách ra, và hỏi, “Bà có muốn tự kiểm chứng không?”
“Không, không,” Phu Nhân Danbury nói, giả vờ ra vẻ chịu đựng. “Ta tin cô, vì ta chẳng có lựa chọn nào khác.”
Hyacinth nhìn bà châm chọc. “ Giờ bà bị mù luôn sao, ngoài bị điếc ra?”
“Không, không.” Phu Nhân D thở dài, làm bàn tay run run cho đến khi lưng bàn tay hạ cánh trên trán bà. “Chỉ đang thực tập khả năng diễn kịch của ta thôi.”
Hyacinth cười rõ to.
“Ta không đùa đâu,” Phu Nhân Danbury nói, giọng bà trở lại âm vực sắc sảo thường ngày. “Và ta đang nghĩ đến chuyện làm một bước ngoặt cuộc đời đây. Ta có thể diễn xuất hay hơn hầu hết đám ngu đần tự gọi mình là diễn viên.”
“Buồn thật,” Hyacinth nói, “hình như họ ít cần vai nữ bá tước lớn tuổi.”
“Nếu bất cứ ai khác nói thế với ta,” Phu Nhân D nói, nện cây gậy của bà xuống sàn dù bà đang ngồi trong một cái ghế vững chãi, “Ta sẽ coi là một lời xúc phạm.”
“Nhưng cháu thì không?” Hyacinth hỏi, cố gắng làm ra vẻ thất vọng.
Phu Nhân Danbury cười khùng khục. “Cô có biết tại sao ta lại rất thích cô không, Hyacinth Bridgerton?”
Hyacinth nghiêng người tới. “Cháu rất háo hức được nghe đây.”
Gương mặt Phu Nhân D giãn ra thành một nụ cười đầy nếp nhăn. “Bởi vì cô, cô gái thân mến, giống y như ta.”
“Bà có biết không, Phu Nhân Danbury,” Hyacinth nói, “nếu bà nói điều đó với bất cứ ai khác, cô ấy sẽ xem là một câu xúc phạm.”
Cả người gầy gò của Phu Nhân D rung lên vì cười. “Nhưng cô thì không?”
Hyacinth lắc đầu. “Cháu thì không.”
“Tốt.” Phu Nhân Danbury tặng cô một nụ cười giữa bà và cháu, rồi ngước nhìn đồng hồ treo trên lò sưởi. “Ta nghĩ chúng ta có thời gian cho một chương nữa.”
“Chúng ta đã đồng ý rồi mà, mỗi Thứ Ba một chương,” Hyacinth nói, chỉ để chọc tức bà.
Miệng Phu Nhân D bặm lại thành một đường thẳng gắt gỏng. “Tốt thôi, thế vậy,” bà nói, quan sát Hyacinth với một vẻ quỷ quyệt, “chúng ta sẽ nói về chuyện khác.”
Ôi, thôi rồi.
“Nói cho ta biết, Hyacinth,” Phu Nhân Danbury nói, nghiêng người tới trước, “triển vọng của cô dạo này thế nào?”
“Bà nói cứ như mẹ cháu,” Hyacinth ngọt ngào nói.
“Một lời khen ngợi hết lòng,” Phu Nhân D đốp lại. “Ta thích mẹ cô, và ta hiếm khi thích một người nào.”
“Cháu bảo đảm sẽ nói lại điều đó cho mẹ cháu.”
“Bah. Bà ấy biết rồi, và cô đang lảng tránh câu hỏi.”
“Triển vọng của cháu,” Hyacinth trả lời, “như bà rất tinh tế đề cập, cũng vẫn như thế.”
“Đó là vấn đề đấy. Cô, cô gái thân mến, cần một người chồng.”
“Bà có chắc không phải mẹ cháu đang trốn sau mấy tấm rèm và giơ bảng câu thoại lên cho bà đọc đó chứ?”
“Thấy chưa?” Phu Nhân Danbury nói với một nụ cười rộng ngoác miệng. “Ta sẽ xuất sắc trên sân khấu.”
Hyacinth chỉ nhìn bà chăm chăm. “Bà hoàn toàn điên rồi, bà có biết không vậy?”
“Bah. Ta chỉ đủ già để nói gì cũng thoát tội thôi. Cô sẽ thích chuyện đó khi ở tuổi ta, ta hứa đấy.”
“Giờ cháu đang tận hưởng nó đây,” Hyacinth nói.
“Đúng thật,” Phu Nhân Danbury thừa nhận. “Và có lẽ đó là lí do cô vẫn còn độc thân.”
“Nếu có một người đàn ông thông minh chưa đính ước ở Luân Đôn,” Hyacinth nói với một tiếng thở dài bí thế, “cháu đoan chắc với bà cháu sẽ bật tín hiệu cho anh ấy.” Cô để đầu mình nghiêng sang bên một cách châm biếm. “Chắc chắn bà sẽ không muốn thấy cháu kết hôn với một gã ngốc.”
“Tất nhiên là không, nhưng - ”
“Và ngừng đề cập đến cháu ngoại bà cứ như cháu không đủ thông minh để suy luận ra bà đang âm mưu gì.”
Phu Nhân D thở gấp bất bình. “Ta đã nói một lời nào đâu.”
“Bà sắp nói.”
“Chà, nó rất tốt,” Phu Nhân Danbury lầm bầm, thậm chí còn không cố gắng chối, “và còn hơn cả đẹp trai.”
Hyacinth cắn môi, cố gắng không nhớ lại mình đã cảm giác lạ lẫm thế nào tại buổi hòa nhạc nhà Smythe-Smyth với Anh St. Clair bên cạnh. Cô nhận ra đó là vấn đề cô có với anh. Cô không cảm thấy là chính mình khi anh gần bên. Và đó là điều làm cô luống cuống.
“Ta thấy là cô không phản đối,” Phu Nhân D nói.
“Về gương mặt điển trai của cháu bà ư? Tất nhiên là không.” Hyacinth trả lời, bởi vì tranh cãi chuyện đó cũng chẳng được gì cả. Một số người có vẻ đẹp là một sự thật hiển nhiên, không phải theo ý kiến của ai đó.
“Và,” Phu Nhân Danbury nói tiếp một cách trang trọng, “ta vui khi nói rằng nó thừa hưởng đầu óc từ phía gia đình ta, ta rất tiếc phải nói thêm là không phải tất cả con cháu ta đều được như nó.”
Hyacinth nhìn lên trần nhà để tránh phải bình phẩm. Con trai cả của Phu Nhân Danbury đã rất nổi tiếng khi bị kẹt đầu giữa những chấn song trên cửa cổng Lâu Đài Winsor.
“Ồ, cứ nói đi,” Phu Nhân D làu bàu. “Trong số những đứa con của ta thì hai đứa là những kẻ khờ khạo, và có trời mới biết con cái chúng ra sao. Ta phải bỏ trốn khi chúng đến thành phố.”
“Cháu sẽ không bao giờ - ”
“Cô đang nghĩ đến điều đó, và cũng đúng thôi. Thật là đáng đời ta khi kết hôn với Ngài Danbury dù biết ông ta không có được hai ý nghĩ trong đầu. Nhưng Gareth là một phần thưởng sáng giá, và cô là một kẻ ngốc nếu cô không - ”
“Cháu trai của bà,” Hyacinth ngắt lời, “không hề chú ý đến cháu hay bất cứ phụ nữ nào ở độ tuổi kết hôn.”
“Thế đấy, đó là vấn đề,” Phu Nhân Danbury đồng ý, “và dù có chết, ta cũng chẳng hiểu được tại sao thắng bé lại lánh xa kiểu người như cô.”
“Kiểu người như cháu?” Hyacinth lặp lại.
“Trẻ trung, nữ tính, và nó sẽ phải kết hôn nếu nó ve vãn.”
Hyacinth cảm thấy hai má cô nóng bừng. Bình thường đây sẽ là mục chuyện trò ưa thích của cô - trò chuyện về lĩnh vực không đứng đắn thì vui hơn nhiều, tất nhiên là trong chừng mực - nhưng lần này tất cả những gì cô có thể nói là, “Cháu không nghĩ bà nên bàn luận những chuyện như thế với cháu.”
“Bah,” Phu Nhân D nói, xua tay mô phỏng. “Từ khi nào cô trở nên màu mè điệu bộ thế?”
Hyacinth mở miệng, nhưng thật may mắn làm sao, Phu Nhân Danbury có vẻ không cần một câu trả lời. “Nó là một đứa lêu lỏng, đó là sự thật,” bà bá tước thao thao bất tuyệt, “nhưng chẳng phải thứ cô không thể vượt qua nếu cô chú tâm vào.”
“Cháu sẽ không - ”
“Chỉ cần kéo váy cô xuống một chút vào lần tới cô gặp nó,” Phu Nhân D ngắt lời, sốt ruột vẫy tay trước mặt. “Đàn ông mất hết tri giác khi thấy một bộ ngực nở nang. Cô sẽ khiến cho nó - ”
“Phu Nhân Danbury!” Hyacinth khoanh cánh tay lại. Cô có lòng tự trọng của mình, và cô sẽ không đeo đuổi một một kẻ trác táng không có hứng thú với hôn nhân. Cô không cần kiểu sỉ nhục công cộng như thế.
Hơ nữa, phải cần đến một trí tưởng tượng phong phú mới có thể miêu tả ngực cô là nở nang. Hyacinth biết cô không có dáng dấp một thằng con trai, tạ ơn ông trời, nhưng cô cũng không có được những ưu điểm trời phú khiến cho đàn ông nhìn lại vùng trước mặt ngay dưới cổ cô lần thứ hai.
“Ôi, tốt thôi,” Phu Nhân Danbury nói, nghe cực kỳ gắt gỏng, mà đối với bà thì đúng là cực kỳ. “Ta sẽ không nói một lời nào nữa.”
“Không bao giờ?”
“Cho đến khi,” Phu Nhân D nhấn mạnh.
“Cho đến khi nào?” Hyacinth nghi ngờ.
“Ta không biết,” Phu Nhân Danbury trả lời, cũng trong cùng một giọng điệu.
Nên Hyacinth có cảm giác chỉ năm phút sau là cùng.
Bà bá tước im lặng một thoáng, nhưng môi bà bĩu ra, một dấu hiệu chứng tỏ trí óc bà đang âm mưu một chuyện chắc chắn là quỷ quyệt cực độ. “Cô có biết ta nghĩ gì không?” bà hỏi.
“Thường xuyên,” Hyacinth trả lời.
Phu Nhân D cau mày. “Cô thật quá nhiều chuyện.”
Hyacinth chỉ mỉm cười và ăn một bánh bích quy nữa.
“Ta nghĩ,” Phu Nhân Danbury nói, rõ ràng đã kiềm lại cơn giận, “chúng ta nên viết một cuốn sách.”
Đáng khen cho Hyacinth, cô không bị nghẹn bánh. “Cháu xin lỗi?”
“Ta cần một sự thử thách,” Phu Nhân D nói. “để giữ cho trí óc nhạy bén. Và chắc chắn chúng ta có thể làm tốt hơn Cô Butter-worth và Nam Tước Mồm Bột.”
“Nam Tước Điên Loạn,” Hyacinth nói theo thói quen.
“Chính xác,” Phu Nhân D nói. “Chắc chắn chúng ta có thể làm tốt hơn.”
“Cháu chắc chúng ta có thể, nhưng nó kéo theo câu hỏi là - tại sao chúng ta lại muốn làm điều đó?”
“Bởi vì chúng ta có thể.”
Hyacinth xem xét khả năng một mối quan hệ sáng tạo với Phu Nhân Danbury, trải qua hàng giờ -
“Không,” cô nói, rất quả quyết, “chúng ta không thể.”
“Tất nhiên là chúng ta có thể,” Phu Nhân D nói, giộng cây gậy lần thứ hai suốt từ đầu buổi trò chuyện đến giờ - đúng là một kỷ lục về tính kiềm chế. “Ta sẽ nghĩ ra ý tưởng, còn cô có thể tìm cách diễn đạt.”
“Nghe không giống một sự phân công lao động công bằng,” Hyacinth nhận xét.
“Sao nó lại phải công bằng?”
Hyacinth mở miệng để trả lời và rồi quyết định là chẳng có ích gì.
Phu Nhân Danbury cau mày một lúc, rồi nói thêm, “Vậy đấy, cứ nghĩ về lời đề nghị của ta xem sao. Chúng ta sẽ thành một đội xuất sắc.”
“Cháu rùng mình khi nghĩ đến,” một giọng nói trầm cất lên từ ngưỡng cửa, “điều bà đang cố gắng dọa nạt Cô Bridgerton tội nghiệp đây ưng thuận.”
“Gareth!” Phu Nhân Danbury nói với niềm vui không che đậy. “Thật là tốt vì cuối cùng cháu cũng đến thăm ta.”
Hyacinth quay người lại. Gareth St. Clair vừa bước vào, trông đẹp trai đáng báo động trong bộ y phục thanh lịch. Một tia nắng mặt trời rọi qua cửa sổ, hắt lên mái tóc anh như vàng mạ.
Sự hiện diện của anh thật đáng ngạc nhiên. Hyacinth đã đến thăm vào Thứ Ba mỗi tuần suốt một năm nay, và đây mới chỉ là lần thứ hai họ gặp nhau. Cô đã bắt đầu nghĩ anh cố tình tránh mặt cô.
Điều đó dẫn đến câu hỏi - sao giờ anh lại ở đây? Ở buổi hòa nhạc nhà Smythe-Smyth là cuộc trò chuyện đầu tiên họ từng trao đổi những câu nói trên mức xã giao, và đột nhiên anh lại ở trong phòng khách của bà anh, ngay giữa buổi gặp mặt hàng tuần của họ.
“Cuối cùng à?” Anh St. Clair thích thú nhắc lại. “Chắc bà chưa quên chuyến thăm của cháu Thứ Sáu vừa rồi chứ.” Anh quay sang Hyacinth, gương mặt ra vẻ lo lắng khá thuyết phục. “Cô có nghĩ là bà bắt đầu đãng trí rồi không, Cô Bridgerton? Bà bây giờ bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, chín mươi - ”
Cây gậy của Phu Nhân D đập xuống chân anh. “Còn chưa gần đến nữa, cậu bé yêu quý của ta,” bà quát, “và nếu cháu quý trọng những phần phụ của cháu, cháu không nên báng bổ như thế một lần nữa.”
“Kinh Cựu Ước theo lời Agatha Danbury,” Hyacinth thì thầm.
Anh St. Clair chớp vào cô một nụ cười toe toét, làm cô ngạc nhiên, thứ nhất bởi vì cô không nghĩ anh sẽ nghe thấy câu nhận xét, và thứ hai bởi vì nó khiến anh trông thật trẻ con và vô tư, trong khi cô biết sự thật anh không phải cả hai điều trên.
Dẫu vậy...
Hyacinth chống lại thôi thúc phải lắc đầu. Lúc nào cũng có một từ dẫu vậy cả. Bỏ qua những câu ‘cuối cùng thì’ của Phu Nhân D đi, Gareth St. Clair là một vị khách hay lui tới Nhà Danbury. Hyacinth thắc mắc liệu anh có thật sự là kẻ lêu lỏng như mọi người đánh giá. Không có kẻ ăn chơi trác táng chính cống nào lại quý trọng bà mình như thế. Cô cũng đã nói vậy tại buổi hòa nhạc Smythe-Smyth, nhưng anh đã khéo léo chuyển chủ đề.
Anh là một bài toán đố. Và Hyacinth ghét những bài toán đố.
À, không, nói thật thì cô mê chúng.
Tất nhiên là với điều kiện cô giải được.
Bài toán đố kia thong thả bước vào phòng, cúi xuống hôn lên má bà ngoại anh. Hyacinth thấy mình nhìn chăm chăm vào gáy anh, vào mái tóc thắt đuôi sam lãng tử cọ vào gấu áo khoác màu xanh lá.
Cô biết anh không có nhiều tiền chi trả quần áo may đo và những thứ tương tự, và cô biết anh chưa bao giờ hỏi xin bà anh, nhưng trời ạ, cái áo khoác vừa khít với anh đến hoàn hảo.
“Cô Bridgerton,” anh nói, ngồi xuống ghế xô-pha và uể oải gác cổ chân này lên đầu gối bên kia. “Hôm nay phải là Thứ Ba nhỉ.”
“Vâng,” Hyacinth đồng ý.
“Priscilla Butterworth ra sao rồi?”
Hyacinth nhướng mày, bất ngờ vì anh biết họ đang đọc cuốn sách nào. “Cô ấy đang chạy đến bờ vực,” cô trả lời. “Tôi lo cho sự an toàn của cô ấy. Hoặc tôi sẽ lo,” cô nói thêm, “nếu không phải đọc thêm đến mười một chương nữa.”
“Đáng tiếc thật,” anh nhận xét. “Cuốn sách sẽ lên một cao trào thú vị nếu cô ấy bị gϊếŧ quách đi.”
“Vậy anh đã đọc rồi?” Hyacinth hỏi dò một cách lịch sự.
Trong một thoáng anh như chẳng làm gì khác hơn là đưa cho cô một cái nhìn Chắc Là Cô Đùa, nhưng rồi anh nhấn mạnh bằng câu, “Bà tôi thích thuật lại câu chuyện khi tôi đến thăm bà các ngày Thứ Tư. Tôi luôn đến thăm hàng tuần,” anh nói thêm, gửi một cái liếc mắt mi-trĩu-nặng sang Phu Nhân Danbury. “Và hầu hết các ngày Thứ Sáu và Chủ Nhật.”
“Chủ Nhật tuần trước thì không,” Phu Nhân D nói.
“Cháu đã đến nhà thờ,” anh đánh phủ đầu.
Hyacinth nghẹn bánh.
Anh quay sang cô. “Cô đã không thấy sét đánh lên tháp chuông à?”
Cô bình phục nhờ một ngụm trà, rồi mỉm cười thật ngọt ngào. “Tôi đã quá mải mê lắng nghe bài thuyết giáo.”
“Bài lòe thiên hạ thì đúng hơn,” Phu Nhân D tuyên bố. “Ta nghĩ cha nhà thờ đang bắt đầu lú lẫn.”
Gareth mở miệng, nhưng trước khi anh có thể thốt lên một chữ, cây gậy của bà anh đã vung lên thành một vòng cung vững chãi. “Đừng,” bà đe dọa, “có nhận xét một câu bắt đầu với những từ, ‘đến từ bà...’ ”
“Cháu không dám mơ vậy đâu,” Gareth nói nghiêm trang.
“Tất nhiên là cháu dám,” bà nói. “Cháu sẽ không phải là cháu ta nếu cháu không dám.” Bà quay sang Hyacinth. “Cô có đồng ý không?”
Thật đáng khen, Hyacinth chắp tay lại trong lòng và nói, “Nhất định không có câu trả lời chính xác cho câu hỏi đó.”
“Cô gái khôn ngoan,” Phu Nhân D tán thưởng.
“Cháu học từ một bậc thầy mà.”
Phu Nhân Danbury cười tươi rói. “Bỏ qua tính xấc láo,” bà quả quyết, chỉ về phía Gareth cứ như anh là một mẫu vật trưng bày, “ thì nó thật sự là một đứa cháu trai hiếm có. Không thể đòi hỏi thêm nữa.”
Gareth vui vẻ quan sát Hyacinth thì thầm điều gì đó có ý chuyển tải sự đồng tình mà không thật sự thừa nhận.
“Tất nhiên,” Bà Ngoại Danbury nói thêm với một cái xua tay, “nó cũng không phải ganh đua quá cật lực. Mấy đứa còn lại chỉ có ba bộ não để chia nhau.”
Xét về mười hai người cháu còn sống của bà thì đây không hẳn là một sự xác nhận rõ ràng.
“Một vài loài thú còn ăn con của chúng nữa,” Gareth thì thầm, chẳng với ai cụ thể.
“Hôm nay là Thứ Ba,” bà anh nói, hoàn toàn ngó lơ câu bình phẩm, “điều gì đã đưa cháu đến đây?”
Gareth nắm chặt những ngón tay quanh cuốn sách đang nằm trong túi anh. Anh đã quá mê mẩn cuốn nhật ký từ khi Caroline đưa nó cho anh mà quên khuấy mất buổi gặp hàng tuần của bà anh và Hyacinth Bridgerton. Nếu cho anh suy nghĩ tỉnh táo hơn, anh sẽ chờ đến buổi chiều, sau khi cô đã ra về.
Nhưng giờ anh đã ở đây, và anh phải đưa ra một lí do cho sự xuất hiện của anh. Nếu không - Chúa cứu giúp anh - bà anh sẽ nghĩ anh đến vì Cô Bridgerton, và sẽ phải mất hàng tháng trời mới có thể thuyết phục bà từ bỏ suy nghĩ đó.
“Cái gì thế, thắng nhóc?” bà anh hỏi, với phong cách riêng không ai có thể bắt chước. “Nói đi xem nào.”
Gareth quay sang Hyacinth, khá hài lòng khi cô cựa quậy khi anh nhìn cô chăm chăm không chớp. “Tại sao cô lại đến thăm bà tôi?” anh hỏi.
Cô nhún vai. “Bởi vì tôi thích bà.”
Rồi cô nghiêng người tới trước và hỏi, “Tại sao anh lại đến thăm bà?”
“Bởi vì bà là - ” Anh ngừng lại, giật mình. Anh không ghé thăm chỉ bởi vì bà là bà ngoại anh. Phu Nhân D có rất nhiều ý nghĩa đối với anh - thử thách, mỏ làng, và tai kiếp của đời anh - nhưng chưa bao giờ là một nghĩa vụ. “Tôi cũng thích bà,” anh nói chậm rãi, ánh mắt không rời Hyacinth.
Cô không hề chớp mắt. “Tốt.”
Và rồi họ chỉ nhìn nhau chằm chằm, như bị kìm tỏa trong một cuộc thi đấu kỳ dị.
“Ta không có gì than phiền về chiều hướng cuộc trò chuyện đâu,” Phu Nhân Danbury nói to, “nhưng cả hai đứa đang nói về cái quỷ gì thế?”
Hyacinth ngồi lùi ra sau và nhìn Phu Nhân Danbury như thể chẳng có gì xảy ra. “Cháu không biết,” cô nói thờ ơ và uống trà. Đặt tách xuống lại trên đĩa, cô nói thêm, “Anh ấy hỏi cháu một câu hỏi.”
Gareth ngắm cô đầy hiếu kỳ. Bà anh không phải là người dễ bầu bạn, và nếu Hyacinth Bridgerton vui lòng hy sinh những buổi chiều Thứ Ba của cô để ngồi với bà, thì chứng tỏ đó là ưu điểm của cô. Còn chưa kể đến Phu Nhân Danbury ít khi thích ai, thế mà lại say sưa nói về Cô Bridgerton mỗi khi có cơ hội. Tất nhiên một phần cũng vì bà cố ghép đôi họ; bà anh chưa bao giờ được biết đến vì tế nhị hay khéo ứng xử.
Nhưng dù vậy, nếu Gareth đã học được một điều trong nhiều năm qua, thì bà ngoại anh rất sắc sảo trong việc đánh giá con người. Vả lại, cuốn nhật ký được viết bằng tiếng Ý. Ngay cả khi nó có chứa đựng vài bí mật hớ hênh, Cô Bridgerton cũng khó mà biết được.
Quyết định xong, anh đưa tay vào túi và kéo cuốn sách ra.