Mỗi Lần Mở Cửa Đều Tới Hiện Trường Vụ Án

Chương 7: Vụ án thứ nhất

Ngay khi mọi người đều tập trung vào người phụ nữ trung niên đang gào khóc muốn tự sát dưới đất, một bóng người không thể thu hút sự chú ý đã lặng lẽ đi qua đám đông.

Phải đến khi bị chặn đường bởi mấy tấm bảng hiệu và chữ Hán to, La Tịnh Dao mới dừng bước, hơi cúi đầu nhìn qua khe hở giữa đám người.

Ngay sau đó, đột nhiên, không kịp phòng bị, tiếng khóc lóc kể lể của mẹ Hoàng Quốc Tuấn bỗng thay đổi!

“A!”

Cùng với sự lo lắng tột độ và tiếng thét chói tai, đám đông "ăn dưa" và giới truyền thông, vốn dĩ đang hóng hớt náo nhiệt, bỗng chốc cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Chờ đến khi họ theo tiếng hét nhìn lại, họ chỉ thấy con dao gọt hoa quả vốn dĩ được người phụ nữ trung niên nắm chặt trong tay, vẽ một đường parabol duyên dáng trên bầu trời rồi rơi xuống chính xác bên chân Phó cục trưởng Trương.

Tiếng va chạm sắc bén giữa kim loại và nền xi măng vang lên chói tai khiến da đầu mọi người tê rần.

Như thể đã thỏa thuận trước, tất cả điện thoại di động và màn hình camera tại hiện trường đều đồng loạt hướng về phía hai người đang giao điệp trên mặt đất.

Đám người hóng hớt: "Chuyện gì vậy... Sao lại đột nhiên..."

“Ưʍ...ưm! Ưm!” Sau khoảnh khắc ban đầu ngạc nhiên, người phụ nữ phía dưới bắt đầu giãy giụa dữ dội.

Tuy nhiên, mặc cho bà ta cuồng loạn như thế nào, người đang đè nặng lên lưng bà ta vẫn không hề nhúc nhích. Bà ta chỉ có thể dùng hai chân đá loạn xạ trên sàn nhà, tư thế ấy nhìn từ xa giống như một con hà mã sa vào vũng bùn.

Về phần La Tịnh Dao, sau khi để mặc người phụ nữ cuồng loạn một lúc, cô xoay đầu nhìn con dao gọt hoa quả mà cảnh sát đã nhặt được, buông lỏng sức tay và kéo người phụ nữ đang quỳ rạp trên mặt đất đứng dậy. Thậm chí, cô còn vươn tay giúp bà ta phủi bụi bẩn trên người, rồi cất lời nhẹ nhàng: “Mang theo dụng cụ cắt gọt sắc bén nơi công cộng là vi phạm pháp luật đấy ~ Rất nguy hiểm.”

Thái độ ôn hòa của cô hoàn toàn trái ngược với hành động ấn người xuống đất "thô bạo" trước đó.

Người phụ nữ trung niên ban đầu sững sờ, dường như không thể ngờ rằng cánh tay và đôi chân mảnh mai của cô gái lại có thể khiến bà ta bất động chỉ trong vài giây. Sau khi lấy lại tinh thần, bà ta giơ tay cao lên, miệng lầm bầm: “Con khốn này từ đâu tới, sao dám xen vào việc người khác khi tao đang đòi công lý cho con trai tao?!”

Liếc nhìn vẻ mặt dữ tợn của mẹ Hoàng Quốc Tuấn, La Tịnh Dao khẽ nhíu mày và nhanh chóng nghiêng người, né tránh cú đánh của bà ta.

Mấy tên giơ bảng hiệu và tranh chữ Hán thấy đồng bọn bị đánh, gào thét hai tiếng rồi lao tới, hứa hẹn sẽ có một trận hỗn loạn bùng nổ.

Bỗng nhiên, vài bóng người xuất hiện chắn trước mặt La Tịnh Dao.

Với Trương phó cục trưởng dẫn đầu, vài cảnh sát sừng sững quát bảo những tên giang hồ kia dừng lại: “Làm gì vậy? Dám đánh người ngay trước cửa Sở Cảnh sát? Các người quá coi thường pháp luật rồi!”

“Cậu cảnh sát! Rõ ràng là cô ta đè tôi xuống đất và đánh tôi trước, các cậu không bắt cô ta thì thôi, sao còn trách móc người bị hại?!” Đẩy mấy tên giang hồ ra một bên, người phụ nữ trung niên khóc lóc nỉu mặt tiến lên, "bùm" một tiếng ngồi xuống đất và gào thét oan ức với mọi người xung quanh.

“Mọi người mau hỗ trợ để giải quyết vụ việc này, chẳng lẽ bọn họ hợp nhau ức hϊếp một người phụ nữ yếu đuối như tôi sao?”

Nâng tay ấn mạnh vào thái dương, Phó cục trưởng Trương hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn giận dữ và tiếp tục nói: “Nếu không phải huấn luyện viên La ra tay tước dao của bà, bà đã không bị thương nhẹ và có thể đứng đây la hét ầm ĩ sao? Chúng tôi, lực lượng cảnh sát tôn trọng quyền được trình bày yêu cầu hợp pháp của bà, nhưng bà không thể sử dụng phương pháp quá nguy hiểm như vậy!”

“Hành động của bà vừa rồi có thể gây ảnh hưởng xấu hoặc nguy hiểm cho xã hội, hiện tại bà phải ngoan ngoãn ngồi xuống và không được gây rối vô cớ!”

“…… Tôi…… Tôi……” Vẻ mặt xám xịt của mẹ Hoàng Quốc Tuấn hiện lên một tia hoảng hốt, nhưng nhanh chóng trở lại bộ dáng ngang ngược vô lý: “ Ôi thôi! Mọi người ở đây hãy nhìn cho kỹ, đây chính là cảnh sát! Là Phó cục trưởng cảnh sát thành phố Tân! Nhân dân bị đánh ngay trước mặt bọn họ, cũng họ cũng liền mặc kệ đó!”

Lời nói này khiến cho sắc mặt của tất cả cảnh sát có mặt ở đây đều trở nên khó coi, họ sôi nổi lên tiếng phản bác.

"Cô à, làm người cũng phải biết nói lý!"

"Thời đại nào rồi, cảnh sát phá án không thể xảy ra tình huống như bà nói. Việc thẩm vấn của chúng tôi đều được ghi hình lại toàn bộ."

"Chị à, bịa đặt cũng là phạm tội!"

Ai ngờ mẹ Hoàng Quốc Tuấn nghe được những lời này không chỉ không sợ, mà còn khóc nháo to hơn: “Cảnh sát thì ghê gớm lắm sao? Cảnh sát là có thể tùy tiện uy hϊếp người sao? Bà đây hôm nay chính là muốn kêu oan, cả đám các người còn không đi điều tra vụ án, mà còn ở đây bắt nạt một bà già, nói những lời nhảm nhí này mãi không thấy chán sao, có ai tin đâu?!”

“Bà……!”