Chương 21
Prov-e-nance (Danh từ): Xuất xứ, nguồn gốc.Tôi không thể yêu cầu được biết hoặc hiểu về nguồn gốc của tình yêu lãng mạn, nhưng không chắc đó là điều cần được hiểu, mà chỉ cần được đánh giá cao và tôn trọng.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Ravenscroft
Họ kết hôn chỉ một tuần sau đó trước sự vui mừng của Penelope - người khăng khăng mua cả một mớ đồ cho cô dâu. Caroline tưởng rằng hai chiếc váy may sẵn mà Blake mua cho nàng đã xa xỉ lắm rồi, nhưng chẳng gì có thể so sánh được với ý tưởng của Penelope về một tủ quần áo được cắt may phù hợp với dáng người nàng.
Caroline để mặc cho người sắp trở thành chị dâu lựa chọn mọi thứ chỉ trừ một ngoại lệ. Người thợ may có một súc lụa màu xanh da trời lẫn xanh lá cây giống hệt màu mắt nàng, và Caroline nằng nặc dùng nó để may một chiếc váy buổi tối. Nàng chưa từng nghĩ quá nhiều về màu mắt của mình, nhưng sau khi Blake vuốt ve những ngón tay lên mắt nàng và tuyên bố rằng chúng có màu của đại dương sâu thẳm... Chà, nàng thực sự không thể kiềm chế được việc tự hào một chút về chúng.
Tiệc cưới được tổ chức đơn giản và kín đáo, chỉ có sự tham dự của Penelope, James và những người hầu ở trang viên Seacrest. Anh trai của Blake cũng muốn đến, nhưng con gái của anh bị ốm nên anh ấy không muốn xa nó. Caroline nghĩ rằng đó là việc nên làm và đã gửi cho anh ấy lá thư bày tỏ mong muốn sẽ được gặp anh ấy khi có dịp.
Perriwick là người hộ tống cô dâu. Bà Mickle đã ghen tị đến mức khăng khăng đòi đóng vai mẹ cô dâu, mặc dù vai trò đó không đòi hỏi bà thực sự phải tham gia buổi lễ.
Penelope nhận vai phù dâu, còn James làm phù rể, và đó là quãng thời gian đáng yêu nhất của họ.
Caroline không thể ngừng cười trong những ngày tiếp theo. Nàng thậm chí còn không nhớ nổi cuộc đời mình còn có lúc nào hạnh phúc hơn khoảnh khắc nàng trở thành Caroline Ravenscroft của trang viên Seacrest hay không. Nàng có một người chồng và một mái nhà, cuộc sống của nàng đã hoàn hảo gần như nàng tưởng tượng. Blake không công khai tình yêu dành cho nàng, nhưng nàng cho rằng như thế là quá nhiều so với những gì nàng mong đợi ở một người đàn ông mà cho đến giờ vẫn phải chịu đựng rất nhiều nỗi đau trong tâm hồn.
Và vì thế, nàng sẽ khiến anh cảm thấy hạnh phúc nhiều như có thể, và để anh phải làm những điều tương tự với nàng.
Giờ thì Caroline thực sự thuộc về trang viên Seacrest và ngược lại, nàng quyết định sẽ khắc dấu ấn của mình lên cái gia tài nhỏ bé này. Nàng đang lang thang trong vườn khi Perriwick tiến lại gần nàng. "Phu nhân Ravenscroft", ông ta nói, "Cô có khách".
"Tôi ư?", nàng hỏi với vẻ ngạc nhiên. Hiếm có ai biết rằng nàng là Phu nhân Ravenscroft. "Ai vậy?"
"Là ngài Oliver Prewitt."
Mặt nàng tái xanh. "Oliver ư? Nhưng tại sao..."
"Phu nhân có muốn tôi đuổi ông ta đi không? Hoặc tôi có thể kêu ngài Ravenscroft nói chuyện với ông ta nếu điều đó khiến phu nhân cảm thấy tốt hơn."
"Không, không", nàng nói nhanh. Nàng không muốn chồng mình trông thấy Oliver. Blake rất có khả năng sẽ mất sạch bình tĩnh và sau đó sẽ cảm thấy tự căm ghét chính mình. Nàng biết việc tóm được Oliver và toàn bộ gián điệp của gã quan trọng với anh thế nào. Nếu như mất bình tĩnh lúc này, anh sẽ không bao giờ có được cơ hội thứ hai.
"Tôi sẽ gặp ông ta", nàng nói chắc nịch. Nàng hít một hơi thật sâu và thở đều, sau đó tháo găng tay ra. Oliver không còn quyền lực gì với nàng lúc này, và nàng nhất định sẽ không sợ gã.
Perriwick ra hiệu cho nàng theo sau ông ta vào nhà. Họ đến phòng khách. Khi băng qua ngưỡng cửa, nàng thấy tấm lưng của Oliver và toàn bộ cơ thể nàng trở nên căng thẳng.
Nàng gần như đã quên mất mình ghét gã đến nhường nào.
"Ông muốn gì, Oliver?", giọng nàng bình thản.
Gã nhìn lên nàng với đủ mọi cảm xúc hiện trong ánh mắt. "Đây không phải là một lời chào tình cảm gì cho lắm với người giám hộ của mày."
"Người giám hộ trước đây", nàng nhắc.
"Một thuật ngữ thứ yếu", gã phẩy tay và nói.
"Vào vấn đề chính đi, Oliver", nàng thẳng thừng.
"Tốt thôi." Gã chậm rãi bước về phía nàng cho đến khi họ mặt đối mặt.
"Mày nợ tao", giọng gã trầm thấp.
Nàng không hề nao núng. "Tôi chẳng nợ ông thứ gì."
Họ cứ đứng như thế, gườm gườm nhìn nhau cho đến khi gã phá tan thế trận và bước đến cửa sổ. "Thật là một nơi đẹp đẽ làm sao!"
Caroline kìm lại thôi thúc muốn hét lên trong cơn phẫn nộ. "Oliver", nàng cảnh cáo. "Sự kiên nhẫn của tôi đang bị bào mỏng rồi. Ông muốn nói gì thì nói đi. Còn không thì biến đi."
Gã xoay người lại. "Tao phải gϊếŧ mày", gã rít lên.
"Ông có thể", nàng nói, cố không tỏ ra bất cứ phản ứng nào trước lời đe dọa của gã, "Nhưng ông cũng sẽ phải bước lên giá treo cổ, và tôi không nghĩ đó là điều ông muốn".
"Mày đã hủy hoại tất cả. Tất cả!"
"Nếu ông đang ám chỉ cái kịch bản để biến tôi trở thành một Prewitt", nàng thốt ra, "Vậy thì đúng thế. Thật đáng xấu hổ cho ông, Oliver!".
"Tao cho mày ăn. Tao cho mày ở. Và mày trả cho tao sự phản bội kinh tởm nhất."
"Ông đã ra lệnh cho con trai mình cưỡиɠ ɧϊếp tôi!"
Gã lợi dụng thời cơ thọc mạnh ngón tay mập mạp về phía nàng. "Sẽ không cần làm thế nếu mày chịu hợp tác. Mày luôn luôn biết rõ rằng mày sẽ phải cưới Percy."
"Tôi chẳng biết thứ gì như thế cả. Và Percy cũng không muốn cái đám cưới đó nhiều hơn tôi đâu."
"Percy làm như những gì tao bảo."
"Tôi biết", nàng nói, giọng phẫn nộ.
"Mày có biết những kế hoạch mà tao đã vạch ra cho đống tài sản của mày không? Tao nợ tiền, Caroline. Rất nhiều tiền."
Nàng chớp mắt ngạc nhiên vì không hề hay biết Oliver đang nợ nần. "Đó không phải là vấn đề hay lỗi lầm của tôi. Và chắc chắn là ông đã sống rất tốt bằng những đồng tiền của tôi khi tôi còn được ông giám hộ."
Gã gằn giọng trong tiếng cười giận dữ. "Tiền của mày còn bị giữ chặt hơn cả đai trinh tiết, Tao chỉ nhận được một khoản trợ cấp nhỏ xíu đủ để chi trả cho những chi phí sinh hoạt của mày, chẳng có gì nhiều nhặn hơn cái thứ rẻ mạt đó."
Nàng nhìn gã chằm chằm đầy kinh hãi. Oliver lúc nào cũng sống đầy đủ. Gã chỉ thích những thứ tốt nhất trong tất cả mọi thứ. "Vậy số tiền ông có là từ đâu mà ra?", nàng hỏi. "Những cái chân nến mới, những chiếc xe mới... làm sao ông có thể chi trả cho chúng?"
"Đó là từ..." Môi gã mím lại thành một đường mỏng đầy giận dữ. "Đó không phải việc của mày."
Mắt nàng mở to. Nàng chắc chắn là Oliver suýt nữa đã thú nhận về việc buôn lậu của mình. Blake có thể sẽ rất hứng thú với việc này.
"Sức mạnh thật sự sẽ đến khi mày cưới Percy", gã tiếp lời. "Sau đó tao có thể toàn quyền kiểm soát mọi việc."
Nàng lắc đầu, trì hoãn thời gian trong khi nghĩ xem mình nên nói cái gì để gã có thể nói ra những điều tự buộc tội. "Tôi sẽ không bao giờ làm thế", nàng cuối cùng cũng buột miệng, biết rằng mình buộc phải nói gì đó để không khiến gã thêm nghi ngờ. "Tôi sẽ không bao giờ cưới anh ta."
"Mày lẽ ra nên làm theo những gì tao bảo!", gã rống lên. "Nếu tao chiếm được mày trước cái thằng ngu mà mày gọi là chồng, tao sẽ chà đạp mày cho đến khi mày nghe lời tao thì thôi."
Caroline vô cùng tức giận. Đó hẳn là điều đang đe dọa nàng, nhưng không ai từng gọi chồng nàng là thằng ngu. "Nếu ông không rời đi ngay lập tức, tôi sẽ buộc ông rời đi bằng vũ lực." Nàng không còn quan tâm đến việc liệu gã có thú tội hay không, nàng chỉ muốn gã ra khỏi ngôi nhà này.
"Nếu mày ép tao phải ra khỏi chỗ này bằng vũ lực", gã bắt chước. Môi gã banh ra thành một nụ cười đe dọa. "Tao chắc chắn là mày có thể làm tốt hơn thế nhiều, Caroline. Hay tao có nên gọi mày là Phu nhân Ravenscroft không nhỉ? Ôi, ôi, chúng ta đã trở thành chủ đề bàn tán rồi. Báo chí nói rằng chồng mới của mày là con trai của Tử tước Darnsby."
"Trên báo có thông tin ư?", nàng thì thầm kinh ngạc. Nàng vẫn tự hỏi làm cách nào mà Oliver lại biết đường tìm nàng ở đây.
"Đừng có tỏ ra ngạc nhiên làm gì, con khốn rẻ mạt. Tao biết mày đã ra thông báo đó để tao có thể thấy nó. Chẳng có vẻ gì là bất cứ người bạn nào của mày đã thông báo cả."
"Nhưng ai...", nàng nghẹt thở. Penelope. Dĩ nhiên. Trong thế giới của cô ấy, việc kết hôn sẽ phải lập tức được đưa lên báo. Cô ấy có thể đã quên sạch việc cần thiết phải giữ bí mật.
Nàng bĩu môi và kìm lại một tiếng thở dài, không muốn tỏ ra bất cứ biểu hiện gì của sự yếu đuối. Lẽ ra Oliver không nên biết mối quan hệ của nàng với Blake cho đến khi gã bị bắt giữ, nhưng giờ thì chẳng thể làm gì khác nữa rồi. "Tôi đã yêu cầu ông rời đi một lần", nàng nói, cố giữ kiên nhẫn. "Đừng để tôi phải lặp lại một lần nữa."
"Tao sẽ không đi đâu cả cho đến khi tao sẵn sàng. Mày nợ tao, đồ khốn."
"Tôi chẳng nợ ông thứ gì ngoài một cái tát. Giờ thì biến đi."
Gã thu hẹp khoảng cách giữa họ và tóm lấy cánh tay nàng bằng một lực gây đau đớn. "Tao muốn những gì thuộc về mình."
Nàng há hốc miệng nhìn gã khi cố thoát khỏi vòng kìm kẹp của gã. "Ông đang nói về cái gì?"
"Mày sẽ phải ký nhượng lại một nửa số tài sản cho tao. Như là trả công cho sự chăm sóc và nuôi nấng của tao dành cho mày để mày trưởng thành như hôm nay."
Nàng cười vào mặt gã.
"Con điếm thối tha", gã rít lên. Và trước khi nàng có thời gian để phản ứng, gã đã giơ bàn tay còn rảnh lên và tát mạnh vào mặt nàng.
Nàng giật lùi lại, suýt ngã xuống sàn nếu cánh tay không bị gã siết quá chặt.
Nàng im lặng, không tin mình có thể mở miệng. Má nàng sưng vù. Oliver đeo nhẫn và nàng e rằng lúc này má mình đang chảy máu.
"Có phải mày đã lừa nó cưới mày không?", gã chế giễu. "Mày đã ngủ với nó chăng?"
Cơn giận dữ cho nàng sức mạnh để giật cánh tay khỏi gã và vớ lấy một chiếc ghế. "Ra khỏi nhà tôi ngay!"
"Không, cho đến khi mày ký cái này."
"Tôi không thể ngay cả khi tôi muốn", nàng cười tự mãn. "Khi tôi kết hôn với ngài Ravenscroft, toàn bộ tài sản của tôi đã trở thành của ngài ấy. Ông biết rõ luật pháp nước Anh chẳng kém gì tôi."
Oliver bắt đầu run bần bật vì giận dữ, và Caroline trở nên bạo gan hơn. "Ông được chào đón để yêu cầu chồng tôi về số tiền đó, nhưng tôi cảnh cáo ông là anh ấy nóng nảy lắm, và...", nàng để ánh mắt mình du ngoạn khắp thân hình mỏng đét của Oliver bằng vẻ xúc phạm, "Anh ấy to lớn hơn ông nhiều".
Oliver sôi sùng sục trước lời ám chỉ của nàng. "Mày sẽ phải trả giá cho những gì mày đã làm với tao." Gã lại tóm lấy nàng, nhưng trước khi cánh tay gã huých vào nàng, họ nghe thấy một tiếng gầm vang lên từ ngưỡng cửa.
"Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?"
Caroline nhìn lên và thở phào nhẹ nhõm. Blake.
Oliver rõ ràng không biết phải nói gì, mà chỉ đơn giản là đông cứng người lại, cánh tay vẫn còn vươn ra để tấn công nàng.
"Ông đang định đánh vợ tôi sao?", giọng Blake trầm trầm và chết chóc. Bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh.
Oliver không nói một lời.
Ánh mắt Blake nhắm vào những vệt sưng húp trên má nàng. "Ông đã đánh cô ấy ư, Prewitt? Caroline, gã đã đánh em ư?"
Nàng gật đầu, bị thôi miên bởi cơn giận dữ thấy rõ từ anh.
"Anh hiểu rồi", anh nhẹ nhàng nói rồi tháo găng tay khi bước vào phòng.
Anh đưa chúng cho Caroline và nàng nhận lấy nó trong im lặng.
Blake quay về phía Oliver. "Tôi e rằng chuyện này là một sai lầm."
Mắt Oliver mở lớn. Rõ ràng là gã đang sợ hãi. "Sao cơ?"
Blake nhún vai. "Tôi thực sự rất ghét phải chạm vào ông, nhưng..."
BỤP! Cú đấm của Blake hướng thẳng vào hốc mắt Oliver. Gã đàn ông già nua ngã nhào xuống đất.
Miệng Caroline há hốc. Nàng xoay đầu nhìn hết Blake đến Oliver, rồi lại quay sang Blake. "Trông anh thật bình tĩnh."
Chồng nàng chỉ đứng đó nhìn nàng chằm chằm. "Gã có làm đau em không?"
"Gã ư... không, ôi, có, chỉ một chút thôi." Tay nàng chạm lên má mình.
BỊCH! Blake đá vào xương sườn Oliver. Anh nhìn về phía sau nàng. "Cái này là để trả lại cho ông vì đã làm đau vợ tôi."
Nàng nuốt xuống. "Thực ra là bị sốc thì đúng hơn, Blake. Có lẽ anh không nên..."
BỤP. Blake tiếp tục đá vào hông Oliver. "Cái này", anh nhổ một bãi nước bọt, "là để trả lại cho ông vì dám làm cô ấy sốc".
Caroline bịt tay lên miệng để ngăn mình không bật ra điệu cười lo lắng.
"Em có gì muốn kể cho anh nữa không?"
Nàng lắc đầu, sợ rằng nếu mình mở miệng thêm một lần nữa thì anh sẽ gϊếŧ Oliver mất. Không phải vì chuyện đó không giúp thế giới trở nên tốt đẹp hơn, mà nàng không mong Blake sẽ phải đối mặt với giá treo cổ.
Blake nghiêng đầu sang một bên để nhìn nàng gần hơn một chút. "Em đang chảy máu", anh thì thầm.
Nàng nhấc tay khỏi má và nhìn xuống nó. Máu dính vào những ngón tay nàng. Không nhiều, nhưng đủ để khiến nàng theo bản năng ép bàn tay vào vết thương để cầm máu.
Blake đưa cho nàng chiếc khăn tay. Nàng vươn tay để nhận lấy nó, nhưng anh lại tránh bàn tay nàng, thay vào đó, anh thấm lớp vải lanh trắng như tuyết lên má nàng và lẩm bẩm, "Để anh!".
Trước đây, Caroline chưa từng được ai đó chăm sóc vết thương, dù nó nhỏ hay không, và nàng phát hiện ra rằng sự đυ.ng chạm của anh dịu dàng đến kỳ lạ.
"Anh nên lấy chút nước để rửa sạch chúng", anh nói khô khốc.
"Em chắc chắn mình sẽ ổn. Chỉ là một vết xước nông thôi mà."
Anh gật đầu. "Lúc nghĩ rằng gã khiến em hoảng sợ, anh lẽ ra sẽ gϊếŧ gã."
Oliver bật ra một tiếng lên từ sàn nhà.
Blake nhìn Caroline chăm chú. "Nếu em yêu cầu, anh sẽ gϊếŧ gã."
"Ôi, không, Blake. Không, không phải như thế này."
"Mày có ý gì, không phải như thế này ư?", Oliver ngắt lời.
Đã sửa bởi becuacon lúc 14.10.2015, 12:43.
Caroline nhìn xuống. Rõ ràng là gã đã tỉnh lại. Hoặc có lẽ gã chưa bao giờ bất tỉnh. Nàng nói, "Tuy nhiên, em sẽ không phiền nếu anh đá gã ra khỏi nhà mình".
Blake gật đầu. "Rất sẵn lòng", anh xốc cổ áo và đũng quần của Oliver, nhấc gã lên và bước ra ngoài hành lang.
Caroline bám sát theo anh, nhăn mặt khi Oliver gầm lên, "Tao sẽ yêu cầu thẩm phán! Cứ chờ mà xem! Chúng mày sẽ phải trả giá cho chuyện này!".
"Tôi chính là thẩm phán", Blake cắm cảu. "Và nếu ông còn xâm phạm vào đất của tôi một lần nữa, tôi sẽ tự tay bắt ông đấy. Cùng câu nói đó, anh quăng gã xuống những bậc thềm trước nhà và đóng sầm cửa lại.
Anh xoay người nhìn vợ mình chăm chú, nàng đang đứng ở hành lang, há hốc miệng và nhìn anh chằm chằm. Có một chút máu còn vương trên má nàng, và một chút trên những ngón tay nàng. Tim anh thắt lại. Anh biết nàng không bị thương nghiêm trọng, nhưng bằng cách nào đó, nó chẳng phải điều quan trọng.
Prewitt đã làm tổn thương nàng và anh lại không có mặt ở đó để ngăn gã lại.
"Anh xin lỗi", anh nói, giọng mơ hồ giữa thì thầm và lẩm bẩm.
Nàng chớp mắt. "Nhưng tại sao?"
"Lẽ ra anh nên có mặt ở đây. Lẽ ra anh không nên để em gặp gã một mình."
"Nhưng anh thậm chí còn không biết là gã đến."
"Đó không phải là điểm quan trọng. Em là vợ anh. Anh đã thề là sẽ bảo vệ em."
"Blake", nàng dịu dàng nói. "Anh không thể cứu cả thế giới."
Anh tiến một bước gần nàng hơn, biết rằng nỗi lòng mình đã hiện rõ trong ánh mắt, nhưng bằng cách nào đó, anh chẳng hề quan tâm đến sự yếu đuối này.
"Anh biết điều đó. Anh chỉ muốn bảo vệ em."
"Ôi, Blake."
Anh ôm nàng trong tay và kéo nàng lại gần hơn, không chú ý đến vết máu trên má nàng. "Anh sẽ không làm em thất vọng một lần nữa", anh tuyên bố.
"Anh sẽ không bao giờ làm em thất vọng."
Anh cứng người. "Anh đã để mất Marabelle, đã làm cô ấy thất vọng."
"Anh đã nói với em là anh đã chấp nhận việc cái chết của cô ấy không phải lỗi của anh", nàng nói.
"Đúng thế", Anh nhắm mắt lại trong một lúc. "Nhưng nó vẫn ám ảnh anh.
Nếu như cũng chứng kiến cảnh cô ấy..."
"Ôi, không", nàng thở hổn hển. "Em không biết anh đã ở đó. Em cũng không biết anh đã phải chứng kiến cảnh cô ấy chết."
"Anh không", anh thẳng thừng nói. "Anh phải nằm liệt giường vì bệnh bạch hầu. Nhưng khi cô ấy không quay lại đúng hẹn, Riverdale và anh đã đi tìm cô ấy."
"Em rất tiếc."
Giọng anh ngày càng trống rỗng khi ký ức ùa về chiếm lấy anh. "Ở đó, có rất nhiều máu. Cô ấy bị bắn bốn phát."
Caroline nghĩ đến vết thương của Percy đã khiến hắn mất bao nhiêu máu. Nàng thậm chí còn chẳng thể tưởng tượng nổi cảm giác kinh khủng đến thế nào khi phải chứng kiến người mình yêu với vết thương chí mạng như thế. "Em ước mình biết phải nói gì với anh, Blake. Em ước giá mà mình có thể nói gì đó."
Anh đột ngột quay mặt đối diện với nàng. "Em có ghét cô ấy không?"
"Marabelle ư?", nàng hỏi, giật mình.
Anh gật đầu.
"Dĩ nhiên là không."
"Em từng nói với anh rằng em không muốn phải tranh giành với một phụ nữ đã chết."
"Ôi, đó là vì ghen tuông thôi", nàng ngượng ngùng nói. "Em không ghét cô ấy. Đó chỉ là chút suy nghĩ hẹp hòi thôi, anh không nghĩ như thế sao?"
Anh lắc đầu, như thể muốn bác bỏ chủ đề này. "Anh chỉ thắc mắc thôi. Anh sẽ không nổi giận kể cả khi em ghét cô ấy."
"Marabelle là một phần của anh", nàng nói. "Làm sao em có thể ghét cô ấy khi cô ấy chính là điều quan trọng để giúp anh trở thành người đàn ông như bây giờ?"
Anh nhìn ngắm khuôn mặt cô, ánh mắt anh tìm kiếm điều gì đó. Caroline thấy mình trần trụi dưới cái nhìn của anh. Nàng dịu dàng nói, "Nếu không phải là vì Marabelle, anh có thể sẽ chẳng phải là người mà em...", nàng nuốt xuống, thu hết can đảm. "Anh có lẽ sẽ chẳng phải là người mà em yêu."
Anh nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu rồi nắm lấy tay nàng. "Đó là cảm xúc rộng lượng nhất mà bất cứ ai từng dành cho anh."
Nàng cũng chăm chú nhìn anh qua đôi mắt đẫm lệ, chờ đợi, hy vọng và cầu nguyện rằng anh sẽ đáp trả lại mình một tình cảm tương tự. Trông anh như thể muốn nói điều gì đó quan trọng, nhưng sau vài giây, anh chỉ hắng giọng và nói, "Em đang làm vườn à?".
Nàng gật đầu, nuốt xuống cơn thất vọng đang dâng lên trong cổ họng.
Anh chìa cánh tay về phía nàng. "Anh sẽ hộ tống em trở lại đó. Anh thích nhìn em làm việc."
Hãy kiên nhẫn, Caroline tự nhủ. Phải nhớ là kiên nhẫn.
Nhưng nói luôn luôn dễ hơn làm khi trái tim của ai đó đã vụn vỡ.
Tối muộn hôm đó, Blake ngồi trong bóng tối của phòng đọc sách, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Nàng đã nói rằng nàng yêu anh. Đó là một trách nhiệm lớn lao.
Sâu thẳm trong lòng, anh biết rằng nàng thực sự quan tâm tới mình, nhưng đã quá lâu rồi kể từ lần cuối anh nghĩ đến khái niệm tình yêu, anh cũng không cho rằng mình có thể nhận ra khi nó xảy đến.
Nhưng nó đã xảy đến, anh cũng đã nhận ra và biết rằng cảm giác của Caroline là thật.
"Blake?"
Anh nhìn lên. Caroline đang đứng ở ngưỡng cửa, tay giơ lên để gõ lại một lần nữa lên khung cửa.
"Tại sao anh lại ngồi trong bóng tối thế này?"
"Anh chỉ đang suy nghĩ một chút."
"Ồ!" Anh có thể khẳng định là nàng muốn hỏi anh nhiều hơn. Nhưng thay vào đó, nàng chỉ do dự mỉm cười và nói, "Anh có muốn em châm nến cho anh không?".
Anh lắc đầu, chậm rãi đứng dậy. Anh có một khát khao kỳ lạ là được hôn nàng.
Không kỳ lạ khi anh lại muốn hôn nàng. Anh luôn luôn muốn hôn nàng. Mà điều kỳ lạ là sự mãnh liệt của nhu cầu. Như thể anh biết chắc chắn rằng nếu mình không hôn nàng mỗi phút, cuộc đời anh sẽ mãi mãi thay đổi, và không phải là cho điều tốt đẹp hơn.
Anh phải hôn nàng. Đó là tất cả những gì cần làm.
Anh băng qua căn phòng như thể bị thôi miên. Nàng nói gì đó với anh, nhưng anh không nghe thấy. Anh chỉ tiếp tục di chuyển chậm rãi và chắc chắn đến bên cạnh nàng.
Môi Caroline khẽ hé ra vì kinh ngạc. Blake đang cư xử rất kỳ lạ. Như thể tâm trí anh đang đặt ở nơi nào đó, và anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng đầy dữ dội.
Nàng thì thầm tên anh đến ba lần, nhưng anh không phản ứng, và rồi anh đã ở ngay trước mặt nàng. "Blake?"
Anh chạm lên má nàng bằng sự tôn sùng khiến nàng run rẩy.
"Có điều gì không ổn sao?"
"Không", anh thì thầm. "Không."
"Vậy thì..."
Bất cứ điều gì nàng định nói ra đều đã biến mất khi anh chiếm lấy nàng, miệng anh phủ lên miệng nàng bằng sự âu yếm đầy mạnh bạo. Nàng cảm thấy bàn tay anh đang vùi sâu vào tóc mình khi tay còn lại lang thang dọc theo sống lưng nàng trước khi dừng lại ở những đường cong bên hông.
Sau đó anh nhẹ lướt tay lên lưng nàng, kéo nàng lại sát mình hơn cho đến khi nàng có thể cảm thấy anh đang cương cứng vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Đầu nàng ngả ra sau khi nàng rêи ɾỉ tên anh, môi anh rê một đường xuống cổ nàng, hôn lên thân váy.
Nàng khẽ ré lên khi tay anh trượt từ hông nàng đến mông và bóp mạnh chúng. Âm thanh ấy khiến anh bừng tỉnh, vì đột nhiên anh cứng đờ người, khẽ lắc đầu rồi lùi lại một bước.
"Anh xin lỗi", anh nói, chớp mắt. "Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với mình nữa."
Miệng nàng há hốc. "Anh đang xin lỗi ư?" Anh đã hôn nàng cho đến khi nàng không thể đứng vững rồi dừng lại và nói xin lỗi ư?
"Điều đó rất kỳ lạ", anh nói với chính mình nhiều hơn là với nàng.
"Em nghĩ điều đó chẳng có gì kỳ lạ", nàng thì thầm.
"Anh phải hôn em."
"Chỉ thế thôi sao?", nàng thốt lên.
Anh cười chậm rãi. "Đúng, ban đầu là thế, đúng, nhưng giờ thì..."
"Giờ thì sao?", nàng yêu cầu.
"Em là một cô nàng thiếu kiên nhẫn."
Nàng giậm chân. "Blake, nếu anh không..."
"Nếu anh không làm sao?", anh hỏi với nụ cười cực kỳ tinh quái.
"Đừng để em phải nói ra", nàng lẩm bẩm, má khẽ ửng hồng.
"Anh nghĩ chúng ta sẽ để dành điều đó cho tuần tới", anh thì thầm. "Sau cùng thì em vẫn là cô nàng thật ngây thơ. Nhưng giờ thì anh nghĩ tốt hơn là em nên chạy đi."
"Chạy sao?"
Anh gật đầu. "Thật nhanh vào!"
"Tại sao?"
"Em sẽ biết ngay thôi."
Nàng lao về phía cửa. "Nếu như em muốn bị tóm thì sao?"
"Ồ, chắc chắn là em sẽ muốn bị anh tóm rồi", anh trả lời, tiến về phía nàng bằng sự uyển chuyển như con báo rình mồi.
"Vậy tại sao em lại phải chạy?", nàng hỏi, nín thở.
"Như thế sẽ vui hơn."
"Thật sao?"
Anh gật đầu. "Tin anh đi!"
"Hừmmm. Anh sẽ phải hối tiếc vì nói thế." Nhưng ngay cả khi nói điều đó, nàng đã sớm ra đến ngoài hành lang, đi giật lùi trở lại những bậc cầu thang với tốc độ đáng kể.
Anh liếʍ môi.
"Ồ. Vậy thì tốt hơn là... anh nên..."
Anh bắt đầu di chuyển nhanh hơn.
"Ôi, Chúa ơi!" Nàng bắt đầu chạy nước rút, cười khanh khách suốt đường lên cầu thang.
Blake tóm được nàng khi chân nàng chạm đến tầng trên, vác nàng lên vai và mang nàng đi, mặc kệ những lời phản kháng và tất cả để tiến vào phòng ngủ của họ.
Sau đó, anh đá cánh cửa đóng lại và bắt tay vào việc chỉ cho nàng thấy tại sao bị bắt đôi khi còn vui hơn cả săn đuổi.