Hôn Đông

Chương 6

Nhà của Lê Đông ở khá gần bệnh viện, sau mười phút, chiếc xe Porsche đã dừng lại ở trước cổng khu dân cư cũ.

Tiếng đóng cửa xe đầy vội vã vang lên, cô gái bé nhỏ nhanh chóng bước xuống xe từ phía ghế phụ, bóng lưng cô dần dần biến mất trong màn mưa.

Bên trong xe vẫn yên lặng như cũ, mặt trong của chiếc áo khoác bị vứt lại trên ghế ướt sũng.

Kỳ Hạ Cảnh ngả lưng lên ghế với tư thế thoải mái, một lúc sau anh mới thu tầm mắt lại từ khu dân cư, anh liếc sang phần ghế ướt nhẹp, đầu ngón tay thờ ơ gõ nhẹ lên vô lăng.

Điện thoại bỗng nhiên rung lên, là Từ Lãm gọi tới.

Hai người họ là bạn học từ cấp ba cho đến đại học, sau khi tốt nghiệp thì trở thành đồng nghiệp. Lần này Kỳ Hạ Cảnh cố ý sắp xếp thời gian chạy về thành phố H là để chữa bệnh cho ông Từ.

Giữa anh em tốt với nhau thì không cần phải khách sáo làm gì, Từ Lãm vừa mở miệng ra đã nói liên tục: “Căn nhà tớ đặt trước cho cậu đang gặp chút vấn đề, chủ cho thuê nhà nói là ông ta còn một căn khác gần bệnh viện của chúng ta đấy, ông ta hỏi cậu có thể thông cảm qua ở tạm bên đó vài hôm được không?”

Kỳ Hạ Cảnh mở điện thoại ra xem, trong phần tin nhắn là địa chỉ nhà mới mà Từ Lãm gửi, anh ngước mắt lên nhìn về phía căn phòng ở tầng bốn vừa mới sáng đèn của khu dân cư cũ trước mặt, trong mắt lộ ra một loại cảm xúc nào đó mà người ngoài không thể hiểu thấu.

“Rồi có được không vậy anh bạn, để tớ còn đi gặp ông nội tớ nữa chứ.”

“Ừ, chỗ này cũng được.”

Kỳ Hạ Cảnh uể oải trả lời, anh tựa lưng lên ghế rồi rút một tấm thẻ từ trong ngăn đựng thẻ ra, sau đó cầm trên tay quan sát cô gái ở trên thẻ, từ đầu tới cuối thái độ đều rất hờ hững.

“Tớ cũng lười chọn lựa tiếp lắm, rắc rối.”

Phòng ngủ trống trải yên tĩnh, chỉ có một ngọn đèn đứng màu vàng ấm áp được bật lên.

Lê Đông tắm rửa xong thì bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc ướt được cô dùng khăn tắm quấn chặt, cô mệt mỏi nằm phịch xuống giường, trên người vẫn còn vương hơi nước ấm áp.

Chiếc giường mềm mại bị lún xuống do sức nặng của người nằm, cô chôn mặt mình vào trong chăn, ngửi mùi hoa cúc non thoang thoảng tỏa ra từ trong chăn, cảm xúc bối rối dần dần được xoa dịu lại.

Kỳ Hạ Cảnh đã về rồi.

Cuối cùng thì Lê Đông cũng bị ép phải chấp nhận sự thật này.

Mưa vẫn không ngừng rơi bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa tí tách vọng vào trong căn phòng yên tĩnh quả là một khúc hát ru tuyệt vời.

Cơn buồn ngủ ập tới, Lê Đông ôm chăn, nhắm mắt lại, giấc mơ cũng dần dần hiện lên.

Thời gian như quay về lại mùa hè năm lớp mười một.

Nhiệt độ cuối tháng vừa khô vừa nóng, hiện tại đáng lẽ ra là thời gian nghỉ hè, nhưng trường cấp ba Tam Trung là trường trọng điểm của tỉnh, hơn nữa lớp mười một là giai đoạn các học sinh lựa chọn giữa khối khoa học tự nhiên và khoa học xã hội, thế nên các học sinh cũng không được nghỉ hè. Cả bọn vừa mới thi cuối học kì xong đã bị giáo viên gọi lên đi học bù rồi.

Cái nắng như thiêu đốt trên bầu trời, ve sầu râm ran dưới kẽ lá, lớp học chứa năm mươi người lại càng nóng hơn, cái quạt trần quay trên đầu phát ra tiếng vù vù.

Một giờ chiều là khoảng thời gian nóng nhất trong ngày, học sinh ngồi phía dưới đang ngủ gà ngủ gật, thầy An vừa viết xong công thức lên bảng, xoay người lại cầm một xấp bài thi môn Toán đập rầm một cái lên bàn.

Một vài học sinh đang gục xuống bàn vội ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn vẻ ngái ngủ.

“Tôi nhắc lại một lần nữa, đúng là chúng ta là chỉ vừa mới phân khối xong thật, nhưng các em đừng có tưởng là mình có thể thư thả vì còn cách thời điểm thi đại học khá xa.”

Thầy An cầm ly giữ nhiệt ở trên bàn lên, trên mặt nước có mấy lá trà trôi lơ lửng, thầy ấy ngửa đầu uống vài ngụm rồi nói tiếp:

“Thời gian là mạng sống, thiếu một giây thôi là chúng ta đã thua mấy trăm mấy ngàn người rồi, từ giây phút này trở đi, mỗi một ngày đều rất quan trọng, các em có hiểu không?”

“Hiểu ạ…”

Trong lớp vang lên vài tiếng trả lời yếu xìu.

“Nghỉ giải lao mười phút, thầy thể dục có việc bận nên tiết thể dục tiếp theo sẽ được đổi thành tiết hóa.” Thầy An nhìn lớp học một lượt, khi thấy chỗ trống bên cạnh cửa sổ thì thấy ấy nhíu mày hỏi:

“Lớp trưởng, Kỳ Hạ Cảnh đâu rồi?”

“Dạ thưa thầy.” Bởi vì ngồi ở đằng trước cho nên mỗi ngày Lê Đông đều bị thầy gọi lên hỏi, cô đứng dậy đáp: “Cậu ấy bảo là không được khỏe cho nên xin nghỉ rồi ạ.”

“Không khỏe? Lại là cái lý do bị choáng vì phơi nắng nữa à?”

Thầy An nhướng mày nện mạnh cái ly lên mặt bàn rồi quở trách: “Ngồi bên cửa sổ thì đương nhiên là phải có nắng rồi, bộ trò ấy là người tuyết hay gì mà không thể phơi nắng được? Ngày nào cũng cúp học buổi trưa mà coi được à?!”

Cả lớp đang yên lặng nãy giờ đột nhiên cười phá lên.

“Bảo trò ấy tới văn phòng tìm thầy!” Thầy An kẹp giáo án dưới nách rồi dặn dò Lê Đông: “Tuần sau là tới kỳ thi khảo sát chất lượng rồi, lớp trưởng nhớ tới phòng Giáo vụ nhận bảng xếp chỗ ngồi mới nhé, chiều mai sẽ sắp xếp cho học sinh đổi chỗ ngồi.”

“Ơ, không phải mới vừa thi cuối kỳ xong ư, sao lại phải thi khảo sát chất lượng nữa rồi.”

“Khảo sát chất lượng gì chứ, còn chất lượng gì nữa đâu mà khảo sát hả trời.”