“Ha, một thế thân mà thôi, biến mất cũng sẽ không có ai chú ý đến đâu!”
“Đạo diễn Lý nói đúng, có thể lên giường của bổn thiếu gia đây là do cô ta có phúc khí.”
Phó Thư Đào vừa mới khôi phục ý thức đã nghe thấy giọng nói đầy ngạo mạn và khinh miệt của một nam một nữ, sau đó truyền đến tiếng đóng cửa.
Đầu cô có chút choáng váng, phải dùng sức nhéo đầu ngón tay mới khiến cảm giác đau đớn giúp cô miễn cưỡng mở bừng mắt.
Đây là một căn phòng xa lạ, mà cô đang nằm trên giường, cả người mềm như bông không chút sức lực.
Phó Thư Đào lấy lại bình tĩnh cẩn thận nhớ lại, trong đầu cô lập tức truyền đến cơn đau đớn kịch liệt.
Cả người cô run rẩy, mồ hôi tụ lại thành từng giọt chảy xuống hai bên tóc mai, một lát sau, cơn đau biến mất, trong trí nhớ của cô lại nhiều thêm vài thứ.
Thế giới mà cô sống 18 năm nay lại là thế giới của quyển tiểu thuyết ‘Tiểu bạch thỏ của tổng tài phúc hắc’, còn là cái loại ngược văn bá tổng cẩu huyết thế thân sinh non cưỡng chế thời xưa!
Mà Phó Thư Đào ở trong sách còn không được xem là pháo hôi, bởi vì lúc cô lên sân khấu thì cũng đã chết.
Trong sách, nữ phụ lưu luyến si mê nam chủ ngoài ý muốn phát hiện nữ chủ là thiên kim giả của Phó gia hào môn, mà thiên kim thật Phó Thư Đào đã sớm chết trong một khách sạn vào một năm trước, nguyên chủ bị người ta hạ mê dược, trên đường tỉnh lại thì muốn chạy trốn, lại bị người ta bắt được muốn làm nhục, sau đó cô giãy giụa nhảy lầu chết.
Cái cốt truyện này...
Cực kỳ giống tình cảnh hiện tại của cô!
Phó Thư Đào nhìn kỹ mấy lần đoạn cốt truyện kia, trong lòng lộp bộp một tiếng, hóa ra hôm nay là ngày chết của cô?!
Cô theo bản năng muốn tìm kiếm ở đầu giường, lại bừng tỉnh nhớ ra, vì muốn ngồi xe lửa nên không mang kiếm theo.
Phó Thư Đào khẽ thở dài, cô bất đắc dĩ tiếp tục xem, nữ phụ ở lễ tang của ông lão Phó mà chính nghĩa lẫm liệt tuyên bố, “Nếu không phải cô chiếm thân phận của cô ấy, Phó Thư Đào sẽ không chết, di sản 1 tỷ kia cũng không đến lượt cô!”
Bao... bao nhiêu?
1 tỷ!!!
Từ nhỏ đến lớn trên người không bao giờ có vượt quá 300 tệ, lúc này cả người Phó Thư Đào run rẩy dù đã vô lực, trong đầu cô hiện lên 9 số 0 đằng sau số 1.
10 số đó!!!
Giàu to rồi!
Giấc mộng đột nhiên giàu to đột nhiên trở thành sự thật!
Mắt Phó Thư Đào sáng lên, nhưng cảm xúc của cô lại bay lượn như diều giấy, bị cốt truyện kế tiếp đánh rớt từ trên mây xuống.