When He Was Wicked

Chương 20

Chương 20
... Michael sẽ làm bất cứ cái gì anh ấy muốn. Anh ấy luôn như thế.

—của Nữ bá tước Kilmartin gửi Helen Stirling, ba ngày sau khi nhận được thư của Helen

Những ngày sau đó không hề mang đến cho Francesca một chút bình yên nào. Khi cô nghĩ về chuyện đó dựa theo lý trí—hoặc ý nhất là lý trí hết mức cô có thể—dường như lẽ ra cô đã phải tìm ra câu trả lời nào đó, phải cảm thấy một chút sự hợp lý trong chuyện này, một cái gì đó có thể bảo cho cô biết nên phải làm gì, phải cư xử thế nào, cô nên có quyết định ra sao.

Nhưng, không. Chẳng có gì cả.

Cô đã ngủ với anh hai lần.

Hai lần.

Với Michael.

Riêng cái đó thôi lẽ ra cũng đủ để xác định lựa chọn của cô, thuyết phục cô chấp nhận lời cầu hôn của anh. Cái đó lẽ ra phải rất rõ ràng. Cô đã ăn nằm với anh. Cô có thể đang có mang, mặc dù khả năng đó dường như khá nhỏ, nếu nghĩ đến việc cô đã phải mất tròn hai năm để có bầu với John.

Nhưng ngay cả nếu không có những hậu quả như thế, quyết định của cô lẽ ra phải thật hiển nhiên. Trong thế giới của cô, trong xã hội của cô, cái kiểu thân mật như cô đã làm chỉ đồng nghĩa với duy nhất một điều.

Cô phải lấy anh.

Vậy nhưng cô vẫn không thể lôi từ vâng ra khỏi miệng mình. Mỗi khi cô nghĩ cô sẽ tự thuyết phục bản thân rằng đó là việc cô phải làm, có một giọng nói nhỏ xíu bên trong cô buộc cô phải dè dặt, và cô ngừng lại, không thể tiến thêm, quá sợ hãi việc phải đào sâu vào những cảm xúc của mình và cố tìm hiểu xem tại sao cô lại cảm thấy đờ đẫn đến thế.

Michael không hiểu, đương nhiên. Sao anh có thể hiểu được, khi cô cũng chẳng hiểu nổi mình?

"Anh sẽ gọi mục sư vào sáng mai," anh thì thầm vào tai cô khi giúp cô ngồi lên con ngựa mới, bên ngoài căn nhà của người làm vườn. Cô đã thức dậy một mình, đâu đó vào khoảng chiều muộn, một mẩu tin nhắn đặt trên chiếc gối bên cạnh cô, giải thích rằng anh đang đưa Felix về Kilmartin và sẽ trở lại sớm với một con ngựa mới.

Nhưng anh chỉ mang một con ngựa, buộc cô lại phải cưỡi chung yên với anh, lần này cô ngồi sau lưng.

"Em chưa sẵn sàng," cô nói, một cảm giác hoảng loạn bất chợt dâng lên trong ngực. "Đừng gặp ông ta. Chưa được."

Gương mặt anh sầm lại, nhưng anh không cho phép cơn giận của mình dâng lên cao hơn. "Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau," anh nói.

Và họ cưỡi ngựa về nhà trong im lặng.

Cô cố trốn về phòng mình khi họ về tới Kilmartin, lẩm bẩm cái gì đó về việc cần phải tắm, nhưng anh tóm lấy tay cô, nắm tay anh thật chặt và không suy suyển, và cô nhận ra mình lại ở một mình với anh, trở lại căn phòng khách hoa hồng chứ chẳng đâu khác, cánh cửa đang đóng chặt sau lưng họ.

"Tất cả những chuyện này là sao?" anh hỏi.

"Ý anh là gì?" cô ngừng lại, cố gắng tuyệt vọng không nhìn về phía cái bàn sau lưng anh. Đó chính là cái bàn mà anh đã đặt cô ngồi lên đó tối hôm trước, rồi làm những chuyện không thể nói ra với cô.

Và riêng hình ảnh đó cũng đủ để làm cô run lên.

"Em biết ý anh là gì," anh nói vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Michael, em—"

"Em sẽ lấy anh chứ?" anh hỏi.

Chúa ơi, cô ước sao anh sẽ không nói toạc ra như vậy. Sẽ dễ dàng né tránh hơn bao nhiêu nếu câu nói đó không được nói ra, treo lơ lửng ngay giữa họ.

"Em—em—"

"Em sẽ lấy anh chứ?" anh nhắc lại, lần này lời nói thật cứng rắn, và có thêm chút góc cạnh.

"Em không biết," cuối cùng cô trả lời. "Em cần thêm thời gian."

"Thời gian để làm gì?" anh gắt. "Để anh cố gắng thêm chút nữa làm cho em có mang?"

Cô nhăn mặt như thể bị đánh.

Anh tiến về phía cô. "Bởi vì anh sẽ làm thế đấy," anh cảnh báo. "Anh sẽ đè em ra ngay bây giờ, và rồi tối nay, và rồi ba lần nữa vào ngày mai nếu điều đó là cần thiết."

"Michael, thôi đi..." cô thì thầm.

"Anh đã ăn nằm với em," anh nói, giọng anh bình thản vậy mà vẫn có vẻ khẩn trương kỳ lạ. "Hai lần. Em chẳng còn trong trắng gì. Em biết điều đó có nghĩa là sao."

Và bởi vì cô chẳng phải trong trắng gì—và chẳng ai trông đợi cô như vậy—nên cô mới có thể nói, "Em biết. Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Nếu như em không có mang."

Michael rít lên một từ cô chưa bao giờ mơ anh có thể nói ra trước mặt cô.

"Em cần thời gian," cô nói, vòng tay ôm lấy người mình.

"Tại sao?"

"Em không biết. Để nghĩ. Để tìm cách giải quyết. Em không biết."

"Còn cái quỷ gì để mà nghĩ nữa?" anh bật ra.

"Ừm, ví dụ như là, về chuyện liệu anh có thể làm một người chồng tốt không," cô bật lại, cuối cùng cũng bắt đầu tức giận.

Anh lui lại. "Câu đó có nghĩa quái gì thế?"

"Những việc làm trong quá khứ của anh, đầu tiên là thế," cô trả lời, nheo mắt lại. "Anh chẳng hẳn là một hình mẫu đoan chính của con chiên đạo Thiên chúa."

"Cái đó, phát ra từ người đàn bà đã ra lệnh cho tôi cởi bỏ quần áo mới chiều nay sao?" anh giễu cợt.

"Đừng có xấu thế," cô nói với giọng thật thấp.

"Đừng có thách thức sự kiềm chế của anh."

Đầu cô bắt đầu quay cuồng, và cô ấn các ngón tay vào thái dương. "Vì Chúa, Michael, anh không thể để em suy nghĩ sao? Anh không thể cho em chút thời gian suy nghĩ sao?"

Nhưng sự thực là, cô phát sợ nếu phải nghĩ. Bởi vì cô sẽ nhận ra cái gì chứ? Rằng cô là một người lẳиɠ ɭơ, mất nết? Rằng cô đã cảm thấy một sự phấn khích hoang sơ với người đàn ông này, một cảm giác ngây ngất, xấu xa chưa từng có với chồng của cô, người mà cô yêu đến từng phần nhỏ trong trái tim mình.

Cô đã tìm thấy khoái lạc với John, nhưng chẳng có gì như thế này.

Cô thậm chí chưa bao giờ mơ chuyện này có tồn tại.

Vậy mà cô đã tìm thấy nó với Michael.

Bạn cô. Người bạn tâm sự của cô.

Người tình của cô.

Chúa ơi, cô đã thành cái gì thế này?

"Làm ơn," cuối cùng cô khẽ nói. "Làm ơn. Em cần ở một mình."

Michael nhìn cô chằm chằm thật lâu, lâu đủ để làm cô muốn ngọ ngoạy dưới ánh mắt soi mói của anh, nhưng cuối cùng anh chỉ khẽ chửi thề và bước ra khỏi căn phòng.

Cô rớt phịch xuống chiếc ghế sofa và úp mặt vào tay. Nhưng cô không khóc.

Cô không khóc. Không có lấy một giọt nước mắt. Và dù có chết, cô cũng chẳng thể hiểu được tại sao.

Anh sẽ không bao giờ hiểu nổi đàn bà.

Michael chửi thề dữ dội trong khi giật đôi ủng ra, quăng cái thứ chết tiệt đó vào cánh cửa tủ của mình.

"Thưa ngài?" giọng nói ngập ngừng của anh người hầu vang lên, anh ta vừa thò đầu qua cánh cửa đang mở sang phía phòng thay đồ.

"Không phải lúc này, Reivers," Michael gắt.

"Vâng," anh người hầu nói thật nhanh, vội vàng bước qua phòng để nhặt đôi ủng lên. "Tôi sẽ chỉ mang chúng đi. Ngài sẽ muốn chúng được cọ rửa."

Michael lại chửi thề.

"Er, hoặc có thể là đốt luôn." Reivers nuốt khan.

Michael chỉ nhìn anh ta và gầm gừ.

Reivers chuồn, nhưng cái đồ ngốc đó, hắn ta quên đóng cửa.

Michael đá nó đòng sầm lại, chửi thề lần nữa khi anh không thể thấy thỏa mãn với tiếng ầm đó.

Ngay cả chút vui vẻ giờ cũng đã biến mất khỏi đời anh, dường như vậy.

Anh đi đi lại lại không ngừng trên tầm thảm màu vang đỏ, chỉ thỉnh thoảng dừng lại bên cái cửa sổ.

Quên chuyện hiểu phụ nữ đi. Anh sẽ không bao giờ giả vờ rằng mình có khả năng đó. Nhưng anh từng nghĩ anh hiểu Francesca. Ít nhất đủ rõ để tự bảo với mình rằng cô sẽ lấy bất cứ người đàn ông nào cô đã ngủ cùng hai lần.

Một lần, có thể không. Một lần thì cô có thể gọi đó là một sự sai lầm. Nhưng hai lần—

Cô sẽ không bao giờ cho phép một người đàn ông ăn nằm với cô hai lần trừ phi cô coi trọng anh ta một chút.

Nhưng, anh nghĩ với một vẻ u ám méo mó, rõ ràng không phải vậy.

Rõ ràng cô sẵn sàng sử dụng anh để thỏa mãn khoái lạc của cô—và cô đã làm vậy. Vì chúa, cô đã. Cô đã giành quyền chủ động, nắm lấy cái cô muốn, chỉ từ bỏ quyền kiểm soát khi ngọn lửa giữa họ bùng lên thành một cơn bão rừng rực.

Cô đã sử dụng anh.

Và anh chưa từng nghĩ cô có thể làm như vậy.

Cô có từng như vậy với John? Cô có từng nắm quyền chủ động? Cô có từng—

Anh ngừng lại, bàn chân anh chôn chặt tại chỗ trên tấm thảm.

John.

Anh đã quên mất John.

Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?

Đã bao năm, mỗi lần anh nhìn thấy Francesca, mỗi lần anh nghiêng người tới chỉ để hít một thoáng hương ngây ngất của cô, John đã luôn ở đó, đầu tiên là trong ý nghĩ, và rồi trong ký ức của anh.

Nhưng từ cái khoảnh khắc cô bước vào phòng khách hoa hồng đêm qua, khi anh nghe tiếng bước chân cô sau lưng và thì thầm lời nói, "Lấy anh đi," với chính mình, anh đã quên mất John.

Ký ức về anh ấy sẽ không bao giờ biến mất. Anh ấy quá thân thiết, quá quan trọng—với cả hai người. Nhưng đâu đó trên chặng đường, đâu đó trên chặng đường lên Scotland, nếu nói chính xác, Michael cuối cùng cũng cho phép mình nghĩ rằng—

Mình có thể lấy cô ấy. Mình có thể cầu hôn cô ấy. Mình thực sự có thể.

Và khi anh đã tự cho phép mình, anh càng lúc càng bớt cảm thấy như thể mình đang đánh cắp cô khỏi ký ức về anh họ của anh.

Michael không đòi hỏi được đặt vào vị trí này. Anh chưa bao giờ nhìn lên trời cao và ao ước được sở hữu danh hiệu bá tước. Anh chưa bao giờ thực sự ước mình có Francesca, chỉ chấp nhận rằng cô sẽ không bao giờ có thể là của anh.

Nhưng John đã mất. Anh ấy đã mất.

Và đó chẳng phải lỗi của ai cả.

John đã mất, và cuộc đời Michael đã bị thay đổi theo tất cả mọi cách có thể tưởng tượng ra ngoại trừ một điều.

Anh vẫn yêu Francesca.

Chúa ơi, anh yêu cô biết nhường nào.

Chẳng có lý do gì họ không thể lấy nhau. Chẳng có luật, chẳng có tục lệ, chẳng gì cả ngoài lương tâm của chính anh, mà nó, thật bất chợt, đã trở nên im lặng trước vấn đề này.

Michael cuối cùng đã cho phép mình tự hỏi, lần đầu tiên, câu hỏi duy nhất anh chưa bao giờ hỏi chính mình.

John sẽ nghĩ sao về tất cả những chuyện này?

Và anh nhận ra rằng anh họ anh sẽ cầu phúc cho họ. Trái tim John rộng lớn vậy đấy, tình yêu của anh ấy cho Francesca—và Michael—chân thành đến vậy đấy. Anh ấy sẽ muốn Francesca được yêu thương và trân trọng như cách Michael đã yêu và trân trọng cô.

Và anh ấy sẽ muốn Michael được hạnh phúc.

Cảm xúc duy nhất Michael chưa bao giờ thực sự nghĩ rằng anh có thể áp dụng cho chính mình.

Hạnh phúc.

Thử tưởng tượng mà xem.

Francesca đã đợi Michael gõ cánh cửa phòng cô, nhưng khi tiếng gõ vang lên, cô vẫn nhảy lên vì bất ngờ.

Cơn choáng váng của cô còn lớn hơn nữa khi cô mở cánh cửa và nhận ra mình phải đưa ánh mắt xuống khá nhiều. Tròn một tấc, nếu nói chính xác. Michael không đứng bên kia cánh cửa. Đó chỉ là một cô hầu, đang mang một khay đồ ăn tối cho cô.

Mắt nheo lại nghi ngờ, Francesca thò đầu ra hành lang, nhìn hết bên này bên kia, hoàn toàn chuẩn bị để thấy Michael đang âm thầm rình mò ở trong góc tối nào đó, chỉ đợi đến đúng thời điểm để lao tới.

Nhưng chẳng thấy anh đâu cả.

"Đức ngài nghĩ bà có thể đói," cô hầu nói, đặt cái khay xuống bàn viết của cô.

Francesca nhìn lướt những thứ trên đó xem có mảnh tin nhắn, một bông hoa, cái gì đó cho thấy ý định của Michael, nhưng chẳng có gì cả.

Và chẳng có gì cả cho suốt phần còn lại của buổi tối, và chẳng có gì trong cả sáng hôm sau nữa.

Chẳng có gì thêm ngoài một khay đồ ăn sáng, và một cái cúi đầu và nhún gối chào của cô hầu, với thêm một câu, "Đức ngài nghĩ bà có thể đói."

Francesca đã yêu cầu được có thời gian để suy nghĩ, và có vẻ đó chính xác là thứ anh đang cho cô.

Và nó thật là khủng khϊếp.

Nhưng cũng phải thừa nhận, có thể sẽ còn tệ hơn nữa nếu anh phớt lờ ý muốn của cô và không để cho cô được một mình. Rõ ràng, cô không thể tin tưởng bản thân với sự có mặt của anh. Và cô cũng chẳng tin tưởng anh cho lắm, với vẻ ngoài đầy hấp dẫn và những câu hỏi thì thầm của anh.

Em sẽ hôn anh nhé, Francesca? Em để anh hôn em nhé?

Và cô không thể từ chối, không khi mà anh đứng quá gần như vậy, đôi mắt anh—đôi mắt tuyệt vời, màu bạc, hơi nheo—nhìn cô với sự mãnh liệt nóng bỏng.

Anh đã làm cô mất hồn. Đó có thể là cách giải thích duy nhất.

Cô tự mặc quần áo buổi sáng hôm đó, khoác lên người một bộ váy ban ngày thuận tiện và dễ chịu khi ra ngoài. Cô không muốn co tròn trong phòng mình, nhưng cô cũng chẳng muốn lang thang qua các hành lang của Kilmartin, nín thở trước mỗi khúc quanh, chờ đợi Michael hiện ra trước mặt cô.

Cô nghĩ là anh có thể tìm thấy cô ở bên ngoài nếu anh thực sự muốn, nhưng ít ra anh cũng phải cố gắng một chút.

Cô ăn sáng, ngạc nhiên khi cô vẫn cảm thấy ngon miệng trong hoàn cảnh như thế này, rồi lẻn ra khỏi phòng, tự lắc đầu với mình khi cô nhòm một cách lén lút xuống sảnh, cư xử chẳng khác gì một tên trộm, háo hức muốn được tẩu thoát êm thấm.

Cô đã thành ra như thế này đây, cô tự nghĩ một cách bực bội.

Nhưng cô không thấy anh trên đường xuống sảnh, và cô cũng chẳng thấy anh trên các cầu thang.

Anh không ở trong các phòng khách hay phòng nghỉ, và thực tế, khi cô tới được cửa chính, cô không thể không nhíu mày.

Anh ở đâu?

Cô không ao ước được thấy anh, tất nhiên, nhưng thế này thì cũng hơi đáng thất vọng sau bao sự lo lắng của cô.

Cô đặt tay lên nắm cửa.

Cô nên chạy. Cô nên ra ngoài thật nhanh ngay bây giờ, trong lúc chẳng có ai và cô có thể trốn thoát.

Nhưng cô ngưng lại.

"Michael?" Cô chỉ khẽ nói cái từ đó, và nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng cô không thể rũ bỏ cảm giác anh đang ở đó, anh đang quan sát cô.

"Michael?" cô thì thầm, nhìn hết bên này bên kia.

Chẳng có gì cả.

Cô tự lắc đầu. Chúa ơi, cô làm sao thế này? Cô đã quá ngơ ngẩn. Thậm chí thành hoang tưởng mất rồi.

Với một cái liếc cuối cùng ra sau lưng, cô rời ngôi nhà.

Và thực sự không nhìn thấy anh, đang ngắm cô từ dưới cái cầu thang cuốn, gương mặt anh thoáng một nụ cười nhỏ nhất, và thật nhất.

Francesca nán lại ở ngoài lâu hết mức có thể, và cuối cùng đành đầu hàng trước sự mệt mỏi và cái lạnh lẫn lộn. Cô đã lang thang khắp khu đất trong khoảng sáu hay bảy giờ, và cô mệt, và đói, và chẳng thèm gì bằng một tách trà.

Và cô không thể tránh mặt anh mãi được.

Vậy là cô lẻn vào lại, cũng khẽ khàng như khi cô đi, định lên phòng, nơi cô có thể ăn một mình. Nhưng trước khi cô có thể tới được chân cầu thang, cô đã nghe thấy tên mình.

"Francesca!"

Đó là Michael. Tất nhiên đó là Michael. Cô không thể trông đợi anh để cô yên mãi được.

Nhưng điều lạ lùng là—cô không rõ cô thấy bực mình hay thấy nhẹ nhõm nữa.

"Francesca," anh lại nói, tiến tới cánh cửa vào thư viện, "tới đây với anh."

Giọng anh thật nhã nhặn—quá nhã nhặn, nếu cái đó có thể, và hơn nữa, Francesca khá nghi ngờ cái cách anh lựa chọn căn phòng. Chẳng phải anh sẽ muốn dẫn cô tới phòng khách hoa hồng, nơi cô sẽ bị tấn công bởi những ký ức về lần chạm trán nóng bỏng của họ sao? Chẳng phải ít nhất anh cũng chọn phòng nghỉ màu xanh, nơi được trang trí theo phong cách êm dịu, lãng mạn, với những cái ghế dài bọc đệm và những cái gối thật êm?

Anh làm cái gì ở thư viện, chẳng phải nó là nơi, cô chắc chắn, ít phù hợp nhất để người ta dàn dựng một màn quyến rũ tại Kilmartin này sao?

"Francesca?" anh lại nói, lúc này trông có vẻ khá thích thú trước sự lưỡng lự của cô.

"Anh đang làm gì ở đó thế?’ cô hỏi, cố không lộ vẻ nghi ngờ.

"Uống trà."

"Trà?"

"Những cái lá thả trong nước sôi?" anh lẩm bẩm. "Có thể em đã từng thử rồi đấy."

Cô cong môi. "Nhưng ở trong thư viện?"

Anh nhún vai. "Ở đó cũng tốt chả kém chỗ nào." Anh bước sang bên và đưa tay trước mặt, ra hiệu rằng cô nên bước vào. "Cũng vô hại chả kém chỗ nào," anh thêm.

Cô cố không đỏ mặt.

"Cuộc đi dạo của em dễ chịu chứ?’ anh hỏi, giọng anh hoàn toàn xã giao.

"Er, vâng."

"Một ngày thời tiết rất đẹp."

Cô gật đầu.

"Mặc dù anh nghĩ mặt đất vẫn còn hơi lầy lội ở vài chỗ."

Anh đang định làm gì đây?

"Trà?" anh hỏi.

Cô gật đầu, mắt cô mở lớn khi anh rót cho cô. Đàn ông không bao giờ làm thế.

"Đôi khi anh phải tự lo cho mình ở Ấn Độ," anh giải thích, đọc chính xác ý nghĩ của cô. "Của em đây."

Cô cầm lấy cái tách sứ tinh xảo và ngồi xuống, để cho hơi ấm của trà lọt qua lớp sứ tới bàn tay. Cô thổi khẽ, rồi nhấp một chút, thử độ nóng.

"Biscuit?" Anh đưa ra một cái đĩa với đủ loại bánh nướng ngon lành.

Bụng cô sôi lên, cô cầm lấy một cái và không nói gì.

"Ngon lắm," anh mời. "Anh đã ăn bốn cái trong khi đợi em."

"Anh đợi lâu không?" cô hỏi, suýt ngạc nhiên với giọng nói của mình.

"Khoảng một giờ gì đấy."

Cô nhấp trà. "Vẫn còn khá nóng."

"Anh cho thay trà mới mỗi mười phút," anh nói.

"Ồ." Sự chu đáo như vậy thực là, nếu không hẳn gây ngạc nhiên, thì vẫn thật khó đoán trước.

Một bên mày anh nhướng lên, nhưng chỉ một chút, và cô không chắc có phải anh cố tình làm vậy. Anh luôn có thể điều khiển vẻ mặt của mình; anh có thể làm một người đánh bạc siêu đẳng, nếu anh muốn. Nhưng bên mày trái của anh thì khác; Francesca đã nhận ra hàng năm nay rằng, đôi khi nó nhúc nhích khi anh rõ ràng đang tưởng mình giữ được bộ mặt hoàn toàn vô cảm. Cô đã luôn nghĩ về nó như là một bí mật nhỏ của riêng cô, cái cửa sổ riêng của cô để nhìn sâu vào trong suy nghĩ của anh.

Ngoại trừ rằng bây giờ cô không chắc mình muốn có một cái cửa sổ như vậy. Nó cho thấy sự thân mật mà cô không còn cảm thấy thực sự dễ chịu.

Chưa nói đến chuyện rõ ràng cô đã tự huyễn hoặc mình khi nghĩ rằng cô có thể hiểu được cách đầu óc anh suy nghĩ.

Anh nhón một cái bánh từ cái khay, lơ đãng nhìn lớp mứt quả mâm xôi ở giữa, rồi bỏ tọt nó vào mồm.

"Chuyện này là về cái gì đây?" cô hỏi, không thể kìm nén sự tò mò thêm nữa. Cô cảm thấy hơi giống một con mồi, đang được vỗ béo để làm thịt.

"Trà?" anh hỏi, sau khi đã nuốt xong. "Hầu hết là về trà, nếu em cần biết."

"Michael."

"Anh nghĩ em có thể bị lạnh," anh giải thích và nhún vai. "Em đã ra ngoài khá lâu."

"Anh biết em đi lúc nào?"

Anh nhìn cô giễu cợt. "Tất nhiên."

Và cô không ngạc nhiên. Thực ra đó là điều duy nhất làm cô ngạc nhiên—rằng cô đã không ngạc nhiên.

"Anh có cái này cho em," anh nói.

Đôi mắt cô nheo lại. "Thật sao?"

"Điều đó lạ lùng thế cơ à?" anh lẩm bẩm, và anh đưa tay xuống cái ghế bên cạnh.

Hơi thở cô ngừng lại. Không phải một cái nhẫn. Làm ơn, không phải một cái nhẫn. Chưa được.

Cô chưa sẵn sàng để nói vâng.

Và cô cũng không sẵn sàng để nói không.

Nhưng thay vào đó, anh đặt lên bàn một bó hoa nhỏ, mỗi bông có vẻ thanh tú hơn bông trước. Cô chưa bao giờ giỏi về hoa, chẳng quan tâm ghi nhớ tên chúng, nhưng có những bông trắng thon dài, với một chút màu tím, và một cái gì đó gần như màu xanh. Và chúng được buộc lại khá trang nhã bằng một dải bạc.

Francesca chỉ nhìn chằm chằm, không biết nên nghĩ sao về cử chỉ này.

"Em có thể chạm vào nó," anh nói, một thoáng thích thú hiện ra trong giọng anh. "Nó không truyền bệnh đâu."

"Không," cô nói nhanh, đưa tay chạm vào bó hoa nhỏ xíu, "tất nhiên là không. Em chỉ..." Cô đưa những bông hoa lên mặt và ngửi, rồi đặt chúng xuống, hai tay cô nhanh chóng rút lại trên đùi.

"Em chỉ sao?" anh hỏi nhẹ nhàng.

"Em không biết nữa," cô trả lời. Và cô không biết thật. Cô chẳng hiểu cô định kết thúc câu đó như thế nào, nếu thực sự cô muốn vậy. Cô nhìn xuống bó hoa nhỏ, chớp mắt vài lần trước khi hỏi, "Gì thế này?"

"Anh gọi chúng là hoa."

Cô nhìn lên, đôi mắt cô nhìn vào mắt anh thật kỹ và thật sâu. "Không," cô nói, "gì thế này!"

"Cử chỉ này, ý em là thế?" Anh mỉm cười. "Tại sao à, anh đang tán em."

Môi cô há ra.

Anh nhấp một ngụm trà. "Điều đó đáng ngạc nhiên thế sao?"

Sau tất cả những gì đã qua giữa họ?

Phải.

"Em hoàn toàn xứng đáng như thế," anh nói.

"Em nghĩ anh nói là anh định—" Cô ngừng lại, đỏ mặt dữ dội. Anh đã nói anh sẽ ngủ với cô cho đến khi cô có mang.

Ba lần ngày hôm nay, nói đúng hơn. Ba lần, anh đã thề, và họ vẫn còn đang ở con số không và...

Hai má cô cháy bừng lên, và cô không thể không cảm thấy hình ảnh anh giữa hai chân cô.

Chúa ơi.

Nhưng—ơn trời—vẻ mặt của anh vẫn tỏ ra ngây thơ, và tất cả anh nói là, "Anh đã tính lại các chiến thuật của mình."

Cô cắn vội vào cái bánh của cô. Bất cứ lý do gì để cô có thể đưa tay lên mặt và che đi một chút xíu sự ngượng ngùng của mình.

"Tất nhiên anh vẫn định theo đuổi các lựa chọn của mình trong cái vụ đó," anh nói, nghiêng người về phía trước với một ánh mắt quyến rũ. "Anh cũng chỉ là một người đàn ông, dù sao đi nữa. Và em, như anh tin là chúng ta đã rất rõ ràng với nhau, cũng rất đàn bà."

Cô dúi nốt cái bánh vào miệng.

"Nhưng anh nghĩ em xứng đáng hơn thế," anh kết, ngồi lại với một vẻ mặt bình thản, như thể anh chưa hề xiên cho cô một nhát bằng lời nói bóng gió vừa rồi. "Em không nghĩ thế sao?"

Không, cô không nghĩ. Không còn nghĩ nữa, ít ra là vậy. Và như vậy là có chút vấn đề, cái vụ đó.

Bởi vì trong khi cô ngồi đó, nhét thức ăn vào mồm một cách điên cuồng, cô không thể rời mắt khỏi đôi môi anh. Đôi môi tuyệt vời, đang mỉm cười chậm rãi với cô.

Cô nghe thấy mình thở dài. Đôi môi đó đã làm những điều tuyệt vời với cô.

Với tất cả cô. Đến từng chút một.

Chúa ơi, cô thực sự có thể cảm thấy chúng ngay lúc này.

Và điều đó làm cô ngọ ngoạy trên ghế.

"Em ổn chứ?" anh hỏi vẻ lo lắng.

"Khá ổn," bằng cách nào đó cô cũng nói ra được, và uống trà cái ực.

"Ghế của em ngồi khó chịu lắm à?"

Cô lắc đầu.

"Anh có thể lấy cho em cái gì không?"

"Tại sao anh lại làm chuyện này?" cuối cùng cô bật ra.

"Làm cái gì?"

"Tử tế với em đến như thế."

Đôi lông mày anh nhướng lên. "Anh không nên thế sao?"

"Không!"

"Anh không nên tử tế." Đó không phải là một câu hỏi theo cái cách anh nói, đúng hơn là một câu kết luận có vẻ thú vị.

"Đó không phải là ý em," cô nói, lắc đầu. Anh làm cô bối rối, và cô ghét như vậy. Chẳng có gì cô đánh giá cao hơn là một cái đầu lạnh và sáng suốt, và Michael đã có thể đánh cắp cái đó từ cô chỉ bằng một nụ hôn.

Và rồi anh đã làm nhiều hơn thế.

Quá nhiều.

Cô sẽ không bao giờ còn như cũ nữa.

Cô sẽ không bao giờ sáng suốt nữa.

"Trông em có vẻ khổ sở," anh nói.

Cô muốn bóp cổ anh.

Anh gật gù và mỉm cười.

Cô muốn hôn anh.

Anh giơ cái bình trà lên. "Nữa?"

Chúa ơi, vâng, và đó là vấn đề.

"Francesca?"

Cô muốn nhảy qua cái bàn và ngồi lên đùi anh.

"Em thực sự ổn chứ?"

Càng lúc càng khó thở.

"Frannie?"

Mỗi khi anh nói, mỗi khi anh nhúc nhích cái miệng, thậm chí chỉ để thở, đôi mắt cô lại hướng vào môi anh.

Cô cảm thấy mình đang tự liếʍ môi.

Và cô biết là anh biết—với tất cả kinh nghiệm, tất cả sự thành thạo trong việc quyến rũ của anh—chính xác cô đang cảm thấy cái gì.

Anh có thể đưa tay ra với cô và cô sẽ không từ chối.

Anh có thể chạm vào cô và cô sẽ cháy bùng lên.

"Em phải đi," cô nói, nhưng giọng cô như hết hơi và thiếu sức thuyết phục. Và rõ ràng việc cô chẳng thể rời mắt khỏi ánh mắt anh chẳng giúp ích gì nhiều.

"Những vấn đề quan trọng cần giải quyết trong phòng ngủ của em?" anh thì thào, môi anh cong lên.

Cô gật đầu, mặc dù cô biết anh đang trêu cô.

"Vậy thì đi đi," anh khuyến khích, nhưng giọng anh bình thản và thực tế là, nó nghe chẳng khác gì một tiếng gầm gừ quyến rũ.

Bằng cách nào đó cô đưa được hai bàn tay tới cái mép bàn. Cô bấu chặt lấy tấm gỗ, tự bảo mình phải đẩy ra, phải làm gì đó, phải cử động.

Nhưng cô đã cứng đơ người.

"Liệu em có thích ở lại không?" anh thì thầm.

Cô lắc đầu. Hoặc ít ra là cô nghĩ cô đã.

Anh đứng dậy và đi ra sau ghế của cô, cúi xuống để nói thầm vào tai cô, "Anh giúp em đứng dậy nhé?"

Cô lắc đầu lần nữa và suýt nữa nhảy dựng lên, sự gần gũi của anh không hiểu sao đã phá vỡ phép thuật anh đã ếm vào cô. Vai cô va vào ngực anh, và cô lảo đảo lui lại, sợ rằng đυ.ng chạm thêm nữa sẽ khiến cô làm chuyện gì đó mà cô sẽ phải hối tiếc.

Như thể cô chưa làm đủ những chuyện như thế rồi vậy.

"Em cần lên lầu," cô buột ra.

"Rõ ràng là vậy," anh nói nhẹ nhàng.

"Một mình," cô thêm.

"Anh không dám mơ đến chuyện bắt em phải chịu đựng sự có mặt của anh thêm một khắc nào nữa."

Cô nheo mắt. Anh đang có ý định gì đây? Và vì cái quỷ gì mà cô lại cảm thấy thất vọng đến thế này?

"Nhưng có thể..." anh lẩm bẩm.

Trái tim cô nhảy lên.

"...có thể anh nên hôn tạm biệt em," anh kết luận. "Lên tay, tất nhiên. Đó là phép tắc."

Cứ làm như họ chưa quẳng hết cả phép tắc lại London.

Anh nhẹ nắm lấy những ngón tay cô. "Chúng ta đang tìm hiểu nhau, dù sao đi nữa," anh nói. "Phải không nhỉ?"

Cô nhìn anh chằm chằm, không thể rời mắt khỏi đầu anh khi anh cúi xuống trên tay cô. Đôi môi anh lướt qua những ngón tay cô. Một lần... hai lần... và anh đã xong.

"Mơ thấy anh nhé," anh nói dịu dàng.

Đôi môi cô hé ra. Cô không thể thôi ngắm gương mặt anh.

Anh đã làm cô mê mẩn, đã bắt đi linh hồn cô. Và cô không thể nhúc nhích.

"Trừ phi em muốn nhiều hơn là một giấc mơ," anh nói.

Cô có muốn.

"Em sẽ ở lại?" anh thì thầm. "Hay em sẽ đi?"

Cô ở lại. Trời giúp cô, cô đã ở lại.

Và Michael đã cho cô thấy một cái thư viện có thể trở nên lãng mạn đến mức nào.