Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần

Chương 46: Đột nhiên thái độ trở nên lạnh nhạt

Edit: susublue

Cái sân nhỏ đã qua tay ba người rất lớn, cũng hết sức yên tĩnh. Ngẫu nhiên có vài con chim hoang bay vào dạo chơi trong hoa viên rồi cất tiếng hót thanh thúy. Bên ngoài sân nhỏ của Đoạn Thần có một gốc cây nguyệt quế, lúc này lá rậm rạp, ra nhiều hoa. Dưới cơn gió lớn phấp phới qua lại, tỏa ra mùi thơm nồng nặc, rồi từ từ phai nhạt theo gió.

A Sửu chậm rãi mở mắt ra, tay xoa mắt, vẻ mặt mơ màng. Nghĩ đến cái gì đó thì lập tức bừng tỉnh, dienxdafnlleequysdoon nửa ngồi dậy nhìn về phía cái giường, phát hiện trên giường không có một bóng người, A Sửu hoảng hốt vội vàng tỉnh ngủ mang giày vào rồi đi ra ngoài tìm Đoạn Thần.

"Sư phụ! Sư phụ người ở đâu?" A Sửu sốt ruột chạy ra khỏi phòng, ở trong viện vừa gọi vừa tìm người.

Tối hôm qua lén lén lút lút hôn Đoạn Thần, A Sửu kích động rất lâu không thể ngủ được, về sau cũng không biết đã ngủ thϊếp đi từ bao giờ, không ngờ lại ngủ thẳng tới lúc mặt trời lặn!

Không tìm thấy Đoạn Thần trong căn nhà này, A Sửu lại chạy đến cía sân nhỏ khác để tìm, không bỏ qua một căn phòng nào trong mỗi một cái sân. Cho đến khi đến đại viện vẫn không tìm được Đoạn Thần thì A Sửu lại sợ.

Có phải sư phụ biết chuyện tối qua nàng vụиɠ ŧяộʍ làm rồi không? Có phải sư phụ giận nàng không? Sư phụ có vì vậy mà không cần nàng nữa không? Càng nghĩ thì A Sửu lại càng sợ, tâm loạn như ma.

"Sư phụ! Người đi đâu rồi? Vì sao ta không tìm thấy người! Sư phụ, có phải ta lại làm sai điều gì nên khiến người không vui không? Sư phụ, ta nhận sai với người, người đi ra đi được không? Tỉnh dậy không thấy người, ta rất sợ. Sư phụ, người đừng bỏ rơi ta! Khi nói chuyện thì mặt A Sửu đã đầy nước mắt.

A Sửu hối hận, tại sao nàng lại hiếu kỳ như vậy, vụиɠ ŧяộʍ hôn sư phụ! Rõ ràng sư phụ đã cảnh cáo nàng rồi, vì sao nàng lại còn muốn tìm đường chết! A Sửu che mặt ngồi xổm người xuống đất nghẹn ngào khóc.

Đoạn Thần trầm mặt trở về thì nhìn thấy A Sửu ngồi xổm trong viện kêu khóc. Nhớ tới chuyện đêm qua thì trong lòng lại thấy phiền muộn. Cách xa nàng một khoảng cách, Đoạn Thần giậm chân, giọng nói không được tốt lắm: "Bản quân chỉ đi có nửa ngày, ngươi khóc cái gì!"

Nghe thấy giọn Đoạn Thần, A Sửu ngẩng đầu nhìn lại, hung hăng lau nước mắt, thấy rõ ràng đó là Đoạn Thần thì liền chạy tới ôm lấy Đoạn Thần. Khóc ròng nói: "Hu hu - - sư phụ, ta tỉnh dậy không tìm thấy người nên cho rằng người bỏ lại ta, không cần ta nữa."

Đầu Đoạn Thần đầy hắc tuyến, kéo A Sửu ra, vẻ mặt xa cách, lạnh lùng nhìn chằm chằm A Sửu, im lặng không nói.

Nhìn thấy Đoạn Thần như vậy thì A Sửu lại chắc chắn hơn, nhưng nhìn thấy sắc mặt này của Đoạn Thần thì thật sự sợ hãi. Sư phụ như vậy có phải là vì biết chuyện tối hôm qua nàng làm rồi cho nên mới lạnh lùng với nàng như vậy? A Sửu do dự, đoán không ra rốt cục Đoạn Thần có biết rõ chuyện nàng làm hay không.

Lúc A Sửu bất an thì Đoạn Thần mở miệng, giọng nói thật là vắng lạnh: "Bản quân đi làm chút chuyện, bây giờ đã trở về rồi. Ngươi muốn làm gì thì làm đi, đừng tới quấy rầy bản quân." Dứt lời, Đoạn Thần liền đi về phía sân nhà của hắn.

--- susublue ~ diendanlequydon ---

A Sửu sững sờ một chút rồi vội vàng chạy tới giữ chặt ống tay áo của Đoạn Thần. Cẩn thận hỏi: "Sư phụ, người làm sao vậy? Có phải người không vui không?"

"Bản quân vui hay buồn còn chưa tới phiên ngươi quản, muốn làm gì thì làm đi, không được phép tới quấy rầy bản quân!" Bị A Sửu giữ chặt, giọng Đoạn Thần càng lạnh hơn.

"Người là sư phụ của ta, người không vui ta cũng sẽ không vui. Sư phụ có chuyện phiền lòng thì có thể nói ra, ta sẽ thử giúp người giải sầu! Sư phụ người đừng nghẹn khuất trong lòng, giấu diếm sẽ rất khó chịu." A Sửu tỏ vẻ quan tâm nhìn Đoạn Thần, ánh mắt mềm mại, lại có chút sợ hãi.

Liếc thấy A Sửu chột dạ, Đoạn Thần cười lạnh đi qua A Sửu tiến về phía sân nhỏ rồi lách mình rời đi. Để lại một mình A Sửu ngồi ngây người tại chỗ, thấp thỏm lo âu.

Tối hôm qua sau khi A Sửu chìm vào giấc ngủ, Đoạn Thần liền rời khỏi sân nhỏ, trực tiếp đi đến nơi A Sửu đã nói để tìm Mạnh lão. Chẳng những lấy được tin hắn muốn biết từ miệng của lão đầu kia mà còn biết được tại sao A Sửu lại đột nhiên hôn trộm hắn. A Sửu thật sự thích hắn, khi biết được điều này thì Đoạn Thần lại thấy ngổn ngang trong lòng. Cái đồ xấu xí hắn một tay nuôi lớn lại thích hắn ư? Sao mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng này!

Từ đầu đến cuối Đoạn Thần đều chỉ một lòng bồi dưỡng A Sửu, muốn nàng làm người thừa kế của hắn. Sau khi hắn quy thiên thì sẽ quản lý tốt Ma giới. Nhưng lại dẫn đến những kết quả ngoài ý muốn khiến Đoạn Thần bực bội không thôi. Đầu tiên là A Sửu không luyện thành pháp thuật, sau đó lại phát hiện nàng không thuộc Ma tộc. Sau đó lại là lời thổ lộ không chút che dấu của A Sửu, sau đó lại vụиɠ ŧяộʍ vô lễ với hắn! Từng chuyện một đã làm rối loạn mọi dự tính của Đoạn Thần khiến Đoạn Thần không biết phải làm thế nào cho phải.

Sau khi về phòng thì Đoạn Thần thiết hạ kết giới, cách ly hắn và A Sửu. Lên giường ngồi xếp bằng, đầu tiên là niệm ba lần Thanh Tâm Chú, khi chắc chắn tâm trạng thật bình tĩnh thì Đoạn Thần mới lấy hộp gấm nhỏ chứa thân thể Linh hộ pháp ra ném vào giữa không trung, Đoạn Thần phóng lớn nó lên. Bàn tay khống chế hộp gấm, mở hộp gấm ra lấy thân thể của Linh hộ pháp trong đó ra cẩn thận đặt lên giường nhỏ đêm qua A Sửu nằm ngủ.

Làm xong những chuyện này, Đoạn Thần vươn tay trái ra, lòng bàn tay hướng về phía trên. Dần dần, từ ngón trỏ xuất hiện một đường sáng màu vàng kim, càng kéo càng dài. Tay phải khống chế một đầu, đầu còn lại cột vào ngón trỏ trên tay trái của Linh hộ pháp ở phía xa xa. Sau đó, dienxxdaffnlleequysdoon Đoạn Thần nhắm mắt lại, bắt đầu thông qua thân thể Linh hộ pháp để cảm ứng nguyên thần của hắn, hy vọng có thể giúp đỡ được gì.