Edit: susublue
Thiên lôi cuồn cuộn, mưa to trút xuống, trên đường nhỏ ngập nước, hai ông lão tóc bạc tinh thần vô cùng phấn chấn, tăng tốc gấp rút chạy trên đường. Ai ngờ đang di chuyển thì lại đột nhiên ngừng lại.
Hai vị lão nhân im lặng nhìn nhau một hồi lâu, Mạc trưởng lão mở miệng trước, hỏi Ân trưởng lão: "Cảm giác ngươi cũng đã biến mất?"
Ân trưởng lão xụ mặt, gật đầu. Kể từ khi Thượng thần Phượng Hoàng tộc của bọn họ rơi xuống nhân gian thì hai người lập tức xuống nhân gian, vượt qua ngàn núi, băng qua vạn con sông, dienxdafnlleqquysdoon không hề dám thả lỏng, toàn tâm toàn ý tìm kiếm Thượng thần. Tìm suốt hai năm nhưng một chút manh mối cũng không có! Bọn họ cũng không cảm nhận được một chút hơi thở nào của Thượng thần Phượng Hoàng!
Lúc hai vị trưởng lão lo lắng thì bọn họ đột nhiên cảm nhận được hơi thở của Thượng thần Phượng Hoàng! Phượng Hoàng tộc Phượng giống với nhiều loại chủng tộc khác, nhưng Ngũ Phượng Hoàng có huyết thống cao quý nhất, hơi thở của Ngũ Phượng Hoàng rất thông minh sắc xảo, tuyệt đối không sai! Ân trưởng lão và Mạc trưởng lão vui mừng không thôi, chạy theo hướng cảm nhận được liên tục không dám dừng bước.
Nhưng mà lúc bọn họ mới đi được nửa đường thì không thấy hơi thở đâu nữa! Không còn nữa! Như vậy bảo sao hai vị trưởng lão không sụp đổ, không nóng nảy!
Tính tình Mạc trưởng lão nóng nảy, nắm chặt quả đấm, vẻ mặt lo lắng nhìn Ân trưởng lão, thấp giọng nói: "Ân trưởng lão, ngươi hiểu biết nhiều hơn. Ngươi nói xem vì sao đột nhiên chúng ta lại không cảm nhận được hơi thở của Thượng thần nữa? Không lẽ Thượng thần đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Ân trưởng lão đăm chiêu rất lâu, nhớ tới mấy năm nay có yêu ma làm loạn ở nhân gian, rồi lại nhớ đến khoảng thời gian trước, không biết là lão khốn kiếp nào ở Thiên giới đề nghị Thiên đế đưa ra chủ ý thối tha là truyền mật thư đến Ma giới, kêu Ma quân ở Ma giới đi thu thập yêu ma ở nhân gian.
Đáng lẽ nhân gian có yêu ma làm loạn khiến Ân trưởng lão rất lo lắng, vì vậy
không dám buông lỏng chút nào, cẩn thận đi tìm Thượng thần, sợ Thượng thần rơi vào trong tay yêu mà ở nhân gian. Hiện tại thì sao, Thượng thần còn chưa tìm được, Thiên đế lại còn để Ma quân phái yêu ma đến nhân gian thu thập một đám yêu ma khác ẩn núp ở nhân gian, đây chính là gia tăng nguy hiểm cho Thượng thần, bảo sao Ân trưởng lão không tức giận được. Bây giờ yêu ma ở nhân gian càng lúc càng nhiều, mà Thượng thần thì chưa thấy bóng dáng đâu, bọn họ chưa kết nối được với vỏ trứng, thật sự không biết phải làm thế nào nữa. Thiên đế không quan tâm đến khuê nữ, nhưng Phượng Hoàng tộc bọn họ lại rất để ý Thượng thần! Thượng thần Mộ Thanh của Phượng Hoàng đúng là không nên thân, vì không muốn bị bốn vị trưởng lão bọn họ huấn luyện nên đã gả sớm cho Thiên đế! Thượng thần đời trước đã không ra gì thì bọn họ còn có thể bồi dưỡng thế hệ tiếp theo. Thần tiên của Phượng Hoàng tộc đều mong đợi một tân Thượng thần xuất hiện, nên họ muốn bồi dưỡng Thượng thần thật tốt, sau đó mở rộng thế lực của Phượng Hoàng tộc. Nhưng lúc này thì tốt rồi, tên Thiên đế ngu xuẩn đó đã quên mất mình còn có khuê nữ hay là còn tâm cơ khác, không cần khuê nữ nữa, muốn áp chế Phượng Hoàng tộc bọn họ sao?
Đợi một lúc lâu không thấy Ân trưởng lão lên tiếng trả lời, Mạc trưởng lão nóng nảy thúc giục: "Ân trưởng lão, ngươi đang nghĩ cái gì? Tại sao không nói chuyện!"
Ân trưởng lão vuốt râu bạc trắng, ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi nói: "Mấy ngày trước không biết là tên khốn kiếp Thiên đế có chủ ý ôi thiu gì mà lại gửi mật thư nói có yêu ma của Ma giới làm loạn ở nhân gian, hy vọng quân chủ Đoạn Thần của Ma tộc phái yêu ma đi thu thập. Yêu ma ở nhân gian càng ngày càng nhiều, Bổn thần cũng rất lo lắng cho an nguy của Thượng thần. Cũng không biết là Thiên đế dại dột đơn thuần muốn đè ép Ma tộc hay là vì muốn áp chế Phượng Hoàng tộc chúng ta nữa. Bất kể như thế nào thì nhất định phải ẩn dấu hành tung của chúng ta lúc này, không được để những tộc khác của Thần giới phát hiện!"
Mạc trưởng lão vừa nghe thấy thì mắt cũng sụp xuống, nổi giận nói: "Đây chính là khuê nữ ruột của Thiên đế! Sao hắn dám tính kế khuê nữ của mình!"
Ân trưởng lão cười lạnh, nói: " Ngũ Đại thượng thần của Phượng Hoàng tộc chúng ta gần mấy ngàn năm nay đều được gả cho Long tộc. Khó bảo toàn Long tộc sợ chúng ta, muốn áp chế Phượng Hoàng tộc chúng ta phát triển! Dù sao nếu không phải năm đó Thượng thần tổ tiên chúng ta nhường nhịn thì hôm nay đế vị cũng không đến phiên Long tộc ngồi! Lục giới này không có người nào dám xưng chúa tể trong thiên địa, tất nhiên cũng không có ai có thể quy định nữ tử không thể xưng đế. Thượng thần tổ tiên chúng ta không muốn tranh chấp với Long tộc, gây ra sinh linh đồ thán, náo loạn thần tộc cho nên cúi đầu xưng thần. Nhưng Long tộc đã đối xử với Phượng Hoàng tộc chúng ta thế nào? Lúc trước khi Thượng thần tổ tiên mới làm Thiên hậu thì trong tộc xuất hiện một Thượng thần khí thế mạnh mẽ chọc thẳng mây xanh, không đành lòng để Phượng Hoàng tộc dần dần biến mất, muốn thế lực cả tộc chúng ta lớn mạnh. Nhưng kết quả thì sao? Phàm là Thượng thần muốn phục hưng Phượng Hoàng tộc chúng ta thì có bao nhiêu có thể sống qua năm trăm năm? Trong chuyện này không có sự tham gia của Long tộc sao? Mấy ngàn năm nay Long tộc sợ Phượng Hoàng tộc chúng ta hoài nghi nên có hơi nhún nhường. Sửa lại kế sách, dùng kế kết thân để trói buộc Thượng thần của chúng ta. Đại thượng thần của tộc chúng ta cũng là một đám ngu xuẩn, người ta dụ dỗ, lừa gạt vài câu thì liền bị lừa!" Ân trưởng lão thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận không có chỗ phát tiết.
Pháp thuật Mạc trưởng lão không tệ, nhưng đầu óc lại đơn giản. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện này, bây giờ nghe Ân trưởng lão nói vậy thì ngẫm lại thấy cũng có lý, trong lòng lại lập tức tức giận." Tại sao Long tộc bọn họ có thể khinh người như thế! Nếu ép người quá đáng, Phượng Hoàng tộc chúng ta nhất định đồng quy vu tận với bọn họ! Thà rằng tiện nghi cho Kỳ Lân tộc cũng không để cho Long tộc ngồi đó hưởng lợi!"
Ân trưởng lão cũng tức giận lắm mới nói với Mạc trưởng lão những lời này, thường ngày những chuyện như vậy ông đều lén lút nói với mấy vị trưởng lão khác, gạt Mạc trưởng lão qua một bên vì sợ Mạc trưởng lão ngu si sau khi biết chuyện sẽ làm ra những điều ngu xuẩn. Nghĩ đến đây, dien*daffn;lle#quysdo0n nét mặt già nua của Ân trưởng lão nghiêm túc lại rồi cảnh cáo: "Nhớ lấy, dù có biết được chuyện này do Long tộc gây nên thì ngươi cũng không thể làm bất xứ chuyện gì ngu xuẩn! Ngươi là Đại thần của Phượng Hoàng tộc, chức vụ hết sức quan trọng, nếu để cho Long tộc nắm được nhược điểm thì cẩn thận cắn ngược lại ngươi không tha!"
"Ta biết rõ! Chuyện liên quan đến Phượng Hoàng tộc, ta nhất định sẽ nghĩ kỹ! Nhưng vì sao hôm nay hơi thở Thượng thần đột nhiên đứt đoạn? Không phải Thượng thần đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Trở lại chuyện chính, Mạc trưởng lão đầy lo lắng.
"Đừng nói chuyện không may. Nếu lúc nãy đã cảm nhận được phương hướng thì chúng ta cứ đi thẳng về phía Nam đi, tìm kiếm kỹ một chút, nhất định có thể tìm được Thượng thần!" Ánh mắt Ân trưởng lão kiên định nhìn thẳng về phía trước.
"Đi lên phía trước, đây chính là Trì Châu. Không phải Trì Châu là chỗ có nhiều yêu ma tác quái nhất sao? Ngươi nói..." Mạc trưởng lão càng nghĩ càng sợ.
"Câm miệng! Nói ít những chuyện không may đi. Dù bây giờ Thượng thần Phượng Hoàng tộc chúng ta chỉ là trái trứng không có tay có chân thì thế nào? Dù không có tay có chân, nhưng Thượng thần có huyết thống Thượng cổ tôn quý, đầy linh tính trời cho, có thể tự mình cảm nhận được nguy hiểm, nên sẽ chạy trốn. Lúc trước bổn thần muốn Thiên đế Hạ Hi không yên tâm cho nên mới cố ý nói Thượng thần vừa xuất thế chính là lúc yếu ớt nhất, dễ dàng bị hại nhất. Dù gì ngươi cũng là Đại thần trưởng lão đã nuôi dưỡng ba Đại Thượng thần, chẳng lẽ ngươi không tin tưởng Thượng thần của chúng ta?" Ân trưởng lão liếc mắt nhìn Mạc trưởng lão một cái.
"Chao ôi, không phải là vì ta không biết rõ hay sao! Lúc mấy Đại thượng thần vừa rơi xuống đất thì chúng ta liền bảo vệ trong kết giới, thay phiên nhau dùng pháp lực nuôi nấng." Mạc trưởng lão cảm thấy có chút uất ức, hắn thật sự không hiểu cho nên mới lo lắng sợ hãi như vậy.