Mười Năm Thương Nhớ

Chương 3

Sau khi Trịnh Minh Viễn rời khỏi biệt thự, Thanh Tịnh thực sự không còn một chút sức lực nào để chống đỡ nữa, mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn gỗ giá lạnh.

Cô thực ra vẫn không có cách nào chấp nhận nổi chuyện cũ đã qua, cũng không thể quen được Trịnh Minh Viễn ngày hôm nay đã trở thành một con người như vậy. Năm xưa anh không có đàn bà, bây giờ thay phụ nữ như thay áo, năm xưa anh có thể cho cô mọi thứ, bây giờ anh đổi tất cả bằng tiền, thậm chí một đồng cũng không nỡ cho cô.

Rút cục là tại sao? Tại vì cái gì mà Trịnh Minh Viễn sau tám năm lại thay đổi như vậy? Lẽ nào chuyện năm xưa là cô đã sai, ngày từ đầu anh đã không có một chút tình cảm gì với cô cho nên mới bỏ đi không một lời từ biệt, khi quay về lại đối xử với cô không bằng người dưng như thế?

Thanh Tịnh càng nghĩ càng đau đầu, tự tôn của bản thân lại quá lớn nên mãi không có can đảm để thẳng thắn hỏi Trịnh Minh Viễn lý do vì sao, mà con người của Trịnh Minh Viễn trước nay cũng đều không muốn giải thích những thứ tẻ nhạt như vậy, cho nên kết cục vẫn là cả hai đều không một ai nhắc đến chuyện cũ. Mãi để chuyện chia tay chìm trong mơ hồ.

“Không biết cũng tốt”. Thanh Tịnh gục đầu xuống gối, ánh sáng bình minh từ bên ngoài chiếu qua khung cửa sổ, chiếu vào đôi mắt trong veo của cô. Biết đâu không biết tường tận mọi chuyện, cô lại không phải đau lòng thêm, không cần day dứt nữa, cuối cùng cô và Trịnh Minh Viễn có kết cục ngày hôm nay cũng tốt mà.

Thanh Tịnh đưa tay lên bụng như một thói quen đã tám năm khó bỏ, tự tưởng tượng đứa con của cô vẫn còn trong bụng mình, giơ tay xoa bụng vỗ về vùng bụng phẳng lì, sau đó nhắm mắt thϊếp đi.

Ba ngày qua cô mệt rồi, ngủ thôi, ngày hôm sau chắc chắn sẽ là một ngày mới!!!

***

Hai ngày tiếp theo, Thanh Tịnh không gặp bất kỳ một chút phiền phức gì về phía Trịnh Minh Viễn, cô bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường, một ngày mười hai tiếng vùi đầu vào công việc, đêm đến quay về Vạn Kim Phúc sống lặng lẽ một mình.

Cứ như thế đến ngày thứ ba, khi cô vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến với các chi nhánh công ty thì nhận được một cuộc điện thoại. Người gọi đến là một số lạ, tuy nhiên dãy số này vừa nhìn đã cảm thấy rất quen, một là do đây là số ngũ quý rất hiếm, hai là hình như cô đã từng nhận một cuộc điện thoại từ người này rồi.

Thanh Tịnh chần chừ hồi lâu rồi bấm nút nghe máy, nói “Alo” mấy tiếng mà đầu dây bên kia không đáp lại, đúng lúc cô định cúp điện thoại thì thanh âm của Trịnh Minh Viễn lại lạnh lẽo truyền tới:

“Hợp đồng”

Gọi tới không nói, khi nói thì chỉ nhả ra đúng hai từ. Thanh Tịnh đang bù đầu với công việc còn bị Trịnh Minh Viễn chọc tới phát điên, cô nghiến răng gằn lên từng chữ: “Này Trịnh Minh Viễn, anh được dạy dỗ đàng hoàng, năm nay cũng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, anh không biết thế nào là nói năng lịch sự sao? Hoặc ít nhất anh phải có chút lịch sự tối thiểu đối với phụ nữ chứ?”

“Ồ thì ra cô là phụ nữ”. Trịnh Minh Viễn cười nhạt: “Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần bao giờ xong?”

“Vậy hợp đồng mua bán tiểu khu Vạn Kim Phúc bao giờ xong?”

“Chuyển 30% cổ phần, tôi đưa cho cô”

“Tôi muốn Vạn Kim Phúc trước, khi nào chuyển nhượng xong tiểu khu, tôi sẽ đưa anh hợp đồng chuyển nhượng cổ phần”

Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng Trịnh Minh Viễn gõ gõ tay xuống mặt bàn theo thói quen. Anh xoay ghế nhìn chằm chằm tòa nhà Viễn Thanh qua cửa sổ lớn sát đất, ánh mắt dừng lại ở tầng ba mươi sáu, lát sau chậm rãi nói: “Chuyển nhượng cùng một lúc, tôi không thích làm việc theo trực giác”

Tôi không thích làm việc theo trực giác. Lời nói này khi ở sa mạc Ai Cập, trước khi vào Kim Tự Tháp, Thanh Tịnh đã hỏi Trịnh Minh Viễn tại sao lại cho Ravic đi cùng, trực giác của cô cảm nhận thấy hắn là người không tốt. Năm đó, Trịnh Minh Viễn nói rằng: “Mọi sai lầm với tôi đều phải trả giá bằng mạng sống, tôi không đặt cược bản thân mình vào trực giác”.

Bây giờ đã làm tám năm sau, thế sự xoay vần, hoàn cảnh đã khác, vậy mà nghe những câu nói này thốt ra từ miệng Trịnh Minh Viễn, Thanh Tịnh vẫn thấy hoài niệm quá khứ một cách khôn cùng, suýt chút nữa thì buột miệng nói ra một câu: “Trịnh Minh Viễn, anh đúng là Trịnh Minh Viễn năm xưa đã cùng tôi đến Kim tự tháp sao. Là người từng đến Trấn Cổ ở Thiên Chúc cùng tôi đó sao?”

Nghĩ đến đây, Thanh Tịnh lại vội vàng lắc đầu liên tục để ép bản thân tỉnh táo lại, cuối cùng đáp: “Được, vậy ngày mai 11h30 trưa đến công ty tôi, chúng ta trao đổi hợp đồng”

“Được”. Trịnh Minh Viễn nói xong, không chờ cô trả lời mà lạnh lùng cúp máy.

Sau khi cuộc điện thoại vừa kết thúc, bên ngoài phòng làm việc của anh đã vang lên mấy tiếng gõ cửa. Trịnh Minh Viễn giơ tay bóp trán, mệt mỏi thở dài: “Vào đi”

Hà Thu Thủy đẩy cửa bước vào, nhìn bộ dạng Trịnh Minh Viễn tĩnh lặng ngồi trước bàn làm việc thì có hơi khựng lại. Anh không thèm ngẩng đầu lên, cũng không nói năng gì, Hà Thu Thủy đứng yên một lát xem Trịnh Minh Viễn có hào phóng tặng cho mình một ánh nhìn không, sau khi thấy anh không động tĩnh gì mới hụt hẫng rảo bước tiến đến:

“Anh làm sao vậy, mệt lắm à?”

Trịnh Minh Viễn chậm rãi hạ tay xuống, thần sắc không biểu cảm đáp: “Không sao, em đến có việc gì?”

“Em đến thông báo với anh, việc tìm kiếm người trong ngành thời trang đã làm xong, hiện tại em đã chiêu mộ được gần hai mươi người có kinh nghiệm, ngày mai có thể bắt đầu đi làm luôn”

“Ừ. Đợi công ty ổn định hơn chút nữa, anh sẽ sắp xếp công việc sau”

“Viễn, có phải gần đây bận rộn lắm không? Em thấy sắc mặt anh kém lắm”

“Không có gì, đêm qua uống chút rượu thôi”

Nghe đến ba chữ “uống chút rượu”, Hà Thu Thủy không nhịn được, kinh ngạc kêu lên: “Sức khỏe của anh không tốt, bác sĩ đã nhắc nhở không được sử dụng các loại có chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tại sao anh lại uống rượu? Mỗi lần uống rượu không phải anh đều sốt rất cao sao? Không được, có phải anh sốt rồi không?”

Hà Thu Thủy vừa nói vừa đi lại gần, giơ tay định chạm vào trán của Trịnh Minh Viễn đo nhiệt độ, tuy nhiên bàn tay của cô ta còn chưa kịp đưa tới đã bị anh gạt ra: “Không sao đâu, hôm qua tiếp chủ đầu tư tòa nhà này, uống một chút whisky thôi”

“Những chuyện như vậy lần sau anh để trợ lý đi thay là được rồi. Bệnh của anh…”

Hà Thu Thủy còn chưa kịp nói hết câu, Trịnh Minh Viễn đã lạnh lùng ngắt lời: “Anh tự biết sức khỏe của bản thân. Em đói chưa, muốn đi ăn chút gì không?”

Nhiều năm nay ở Thụy Sĩ, Hà Thu Thủy đều một lòng một dạ theo đuổi Trịnh Minh Viễn, những năm anh giành giật sự sống trên giường bệnh, cũng chỉ có một người phụ nữ không chung dòng máu là cô ngày đêm ở bên chăm sóc anh. Hà Thu Thủy xuất thân là con gái duy nhất của Mạc Phong, cấp dưới đồng thời cũng là người anh em cùng vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần với Quách Dĩ Kiên, cha của Trịnh Minh Viễn. Cho nên từ sau khi Trịnh Minh Viễn khỏe mạnh trở lại, hai nhà vì thân thiết nên đều muốn gán ghép hai người thành đôi, Trịnh Vân Trang và Quách Dĩ Kiên càng mong đứa con trai duy nhất của mình có thể quên đi Thanh Tịnh, quên đi chuyện cũ, sống quãng đời về sau an yên với Hà Thu Thủy.

Đáng tiếc, cuối cùng Trịnh Minh Viễn lại vẫn lựa chọn quay về thành phố A. Hà Thu Thủy vì theo anh nên cũng từ bỏ sự nghiệp ở Thụy Sĩ để trở về đây, cô hy vọng tình cảm bền chí không sờn của mình sẽ làm Trịnh Minh Viễn cảm động và chấp nhận mình, chỉ là cần thêm thời gian, bọn họ có lẽ thời gian chưa đủ.

“Mình đi ăn cơm tây được không anh? Em muốn ăn cơm tây”

“Được, hôm nay nghe theo em, muốn ăn thứ gì cứ nói với anh một câu là được”.

Hà Thu Thủy hạnh phúc cười đến mức cả khuôn mặt đều rạng rỡ, cô bước đến gần Trịnh Minh Viễn, nhẹ nhàng nói: “Em còn muốn đi xem phim nữa. Chúng ta ăn xong đi xem phim được không?”

“Xem phim?”. Anh cau mày hỏi lại.

“Nếu hôm nay anh mệt thì để hôm khác cũng được. Em cũng không gấp, chúng ta đi ăn là được rồi”. Hà Thu Thủy đã quen với việc mình chưa bao giờ được Trịnh Minh Viễn thực sự nuông chiều, thấy sắc mặt không vui của anh khi nghe tới hai chữ “xem phim”, lại gấp gáp đổi ý.

Mà mấy ngày này Trịnh Minh Viễn quay lại thành phố A thành lập công ty, Hà Thu Thủy đảm nhiệm vị trí thư ký của anh kiêm trưởng phòng thiết kế cũng đã vất vả nhiều. Trịnh Minh Viễn suy nghĩ một lát, cuối cùng vì nghĩ người con gái này vì anh mà phải chịu cực khổ không ít, đành gật đầu: “Đi ăn thôi. Ăn xong anh đưa em đi xem phim”

Nghe anh nói vậy, Hà Thu Thủy sung sướиɠ đến mức muốn reo lên, tuy nhiên cô vì được dạy dỗ trong một gia đình gia giáo nên năng lực kiềm chế rất tốt. Hà Thu Thủy nín nhịn cảm xúc dâng lên trong lòng, mỉm cười dịu dàng: “Vâng, chúng ta đi thôi”

Trịnh Minh Viễn đứng dậy lấy áo vest, khi anh vừa xoay lưng thì tầm mắt của Hà Thu Thủy liền dừng lại ở tòa nhà phía đối diện với cửa kính rộng lớn trong phòng làm việc của anh, trước mặt hiện rõ hai chữ Viễn Thanh màu sáng trắng.

Tại sao Trịnh Minh Viễn lại nhất định mua lại tòa nhà này, tại sao nơi đây hơn năm mươi tầng mà anh lại chọn làm việc ở tầng ba mươi sáu, hơn nữa còn đặc biệt cho thiết kế lại cửa sổ của phòng làm việc rộng rãi hơn một chút. Hà Thu Thủy bây giờ đứng ở đây, dường như đã hiểu ra tất cả.

Vũ Thanh Tịnh, tại sao cô ta từng làm tổn thương anh đến mức một người vĩ đại như Quách Dĩ Kiên cũng khuyên con trai mình từ bỏ, vậy mà Trịnh Minh Viễn vẫn cố chấp đến mức này!!!

“Sao thế?”

Hà Thu Thủy đang ngây ra thì bỗng nhiên nghe giọng anh truyền đến, vội vàng giật mình quay đầu lại: “Em đang nhìn khung cảnh bên ngoài, ngồi ở đây nhìn ra ngoài đẹp quá”

“Em có muốn sửa lại thiết kế phòng làm việc không? Ngày mai anh cho người tới sửa”

“Không cần”. Hà Thu Thủy nhanh chóng khôi phục lại vẻ dịu dàng ôn nhu thường ngày, nở một nụ cười đi lại gần khoác tay Trịnh Minh Viễn: “Phòng làm việc của em như thế đã đẹp lắm rồi. Tổng giám đốc Trịnh đẹp trai hào phóng, cảm ơn anh”

Trịnh Minh Viễn cuối cùng cũng khẽ cười: “Đi thôi”

Ngày hôm sau, đúng mười một giờ ba mươi phút trưa, Thanh Tịnh mới tan họp, sau đó cầm điện thoại lên gọi cho Trịnh Minh Viễn.

Đầu dây bên kia rất lâu sau mới chịu bắt máy, điện thoại vừa kết nối, Trịnh Minh Viễn đã nói: “Đợi tôi mười phút, đang trên đường đến”

“Mười hai giờ trưa tôi có hẹn, nếu không kịp thì chúng ta dời lịch sang buổi chiều đi”. Thanh Tịnh đối với Trịnh Minh Viễn vẫn có phần khách sáo và xa cách, cô thực sự không muốn tiếp tục dây dưa với anh, càng muốn kết thúc chuyện hợp đồng này càng nhanh càng tốt. Còn gặp Trịnh Minh Viễn ngày nào là cô cảm thấy khó chịu ngày ấy, nếu có thể nhanh chóng chấm dứt nỗi đau đớn, không để nó kéo dài, thì một lần vung dao cắt đứt còn hơn sau này bị ngàn vạn dao đâm.

“Tôi không có thời gian, mười phút nữa tới”.

Trịnh Minh Viễn nói xong, không cho Thanh Tịnh trả lời lại đã lạnh lùng cúp máy. Phong cách ngông cuồng này của anh mãi chẳng thay đổi, không coi người khác ra gì, độc tài bá đạo khiến người khác muốn phát điên.

Thanh Tịnh vừa há miệng đã nghe bên tai chỉ còn những tiếng “tút” dài do điện thoại bị ngắt kết nối, cô bực bội ném điện thoại xuống sofa, lẩm bẩm rủa: “Anh không có thời gian thì tôi có thời gian chắc. Bà đây cũng là tổng giám đốc trăm công nghìn việc, tên khốn nhà anh tưởng mỗi mình bận rộn đấy à?”

Càng nghĩ càng bực mình, cô hậm hực lăn đi lăn lại một hồi, nhìn thấy hợp đồng trên bàn lại cầm lên xem xét tỉ mỉ dù đã dành cả đêm để soạn đi soạn lại, sau đó không phát hiện ra điểm gì thiếu sót nữa lại chán nản ném xuống bàn. Đúng mười phút sau, thư ký bên ngoài gọi điện thoại báo có người muốn gặp, Thanh Tịnh vốn định nói “Để anh ta vào đi”, chỉ có điều chưa nói hết câu đã thấy Trịnh Minh Viễn thản nhiên mở cửa đi vào.

Thư ký mặt mày tái mét chạy theo sau anh, rối rít nói: “Chị Tịnh, em cản anh ấy rồi nhưng không được. Anh ấy…”.

Nhìn bộ dạng của thư ký, Thanh Tịnh cũng dư sức đoán được Trịnh Minh Viễn đã dọa cô bé ấy sợ đến mức nào. Trịnh Minh Viễn giữ bộ mặt lạnh như cục đá ấy thì đến ma quỷ cũng phải sợ chứ đừng nói tới người thường, Thanh Tịnh bỗng dưng có chút đồng cảm với thư ký, vẫy vẫy tay rồi nói:

“Không sao đâu, em ra ngoài đi. Không cần mang nước”

“Vâng ạ”.

Thư ký len lén liếc nhìn Trịnh Minh Viễn thêm lần nữa rồi mới xoay người đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa. Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Thanh Tịnh mới dời tầm mắt lên người Trịnh Minh Viễn, giơ tay chỉ vào sofa rồi nhàn nhạt cất giọng:

“Anh ngồi đi”.

Tám năm không gặp, lần đầu tiên trùng phùng cô kích động đến nỗi không có thời gian quan sát kỹ Trịnh Minh Viễn, ba lần gặp sau lại đều ở nơi bóng tối nhập nhoạng, đến hôm nay Thanh Tịnh mới chính thức nhìn rõ khuôn mặt của anh sau ngần ấy thời gian. Cuối cùng, chợt phát hiện ra sau bao nhiêu năm, khuôn mặt hoàn hảo ông trời đã ưu ái ban cho Trịnh Minh Viễn dường như không hề thay đổi, không nếp nhăn, không già đi, không có dấu hiệu của thời gian phủ lên mà chỉ thêm phong trần và quyến rũ.

Đặc biệt, đôi mắt của anh vẫn đen thẫm và sâu thẳm như trời như biển cũng không hề biển đổi, mỗi một ánh nhìn đều sắc bén như có thể mổ xẻ nội tâm của cô, nhìn thấu được lòng cô.

Trịnh Minh Viễn chậm rãi đi đến sofa, ngồi xuống. Bộ sofa này bình thường cô ngồi thì rất rộng, nhưng do thân hình của anh quá lớn nên nhìn thế nào cũng thấy chật hẹp, chân của Trịnh Minh Viễn khá dài, vắt lên nhau cũng vẫn thấy không vừa vặn. Thanh Tịnh thầm than trời đi đến, ngồi xuống đối diện với anh, rót ra hai ly trà đặt lên bàn:

“Chúng ta có mười lăm phút. Để tiết kiệm thời gian, tôi nói luôn nhé”.

Cô đẩy một ly trà trong veo óng ánh về phía Trịnh Minh Viễn, tiếp tục nói: “Hợp đồng tôi đã soạn xong, tôi sẽ chuyển nhượng 30% cổ phần tập đoàn Viễn Thanh cho anh. Sau khi nhận cổ phần này, anh sẽ là cổ đông lớn thứ hai của công ty. Các cuộc họp thường niên hàng tháng của cổ đông anh có thể không đến, tôi cũng không hy vọng anh đến, nhưng khi đã nhận cổ phần rồi thì mong anh chú ý một chút, một năm có hai cuộc họp thường niên quan trọng của hội đồng cổ đông, một cuộc lúc sáu tháng đầu năm và cuộc còn lại vào sáu tháng cuối năm. Hai cuộc họp này anh bắt buộc phải tham gia”

“Được”. Trịnh Minh Viễn liếc nhìn ly trà rồi lại nhìn Thanh Tịnh, bổ sung thêm: “Còn gì nữa”

“Số cổ phần này anh không được chuyển nhượng, tặng cho người khác. Dù anh không cần cũng không thể bán đi”

“Cô sợ tôi bán cho người khác, bản thân cô sẽ ngồi không vững vị trí chủ tịch hội đồng quản trị?”

Trước khi đến đây, rõ ràng Trịnh Minh Viễn đã điều tra rất kỹ, Thanh Tịnh hiện tại đang nắm tới 82% cổ phần tập đoàn Viễn Thanh, cô chuyển nhượng cho anh 30% tức là bản thân còn 52%, nếu như Trịnh Minh Viễn bán số cổ phần này cho người khác, người kia có cổ phần vượt quá 52% thì sẽ được ngồi lên vị trí chủ tịch hội đồng cổ đông thay Thanh Tịnh. Cô lo như vậy cũng không thừa.

“Viễn Thanh là công sức cả đời của tôi, tôi không muốn mất nó vì một người như anh”

Trịnh Minh Viễn nghe xong chỉ nhếch môi cười nhạt: “Cô sợ tôi bán cho người khác, tại sao không sợ người khác bán cho tôi? Vũ Thanh Tịnh, chẳng lẽ cô không có chút nào đề phòng tôi?”

Thanh Tịnh đột nhiên chột dạ, quả thực cô chưa từng nghĩ đến Trịnh Minh Viễn sẽ mua lại cổ phần từ người khác để lật đổ cô, cô luôn đề phòng với tất cả, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra mình không có một chút nào đề phòng anh. Như một thói quen, cả cuộc đời chỉ muốn núp dưới đôi cánh của Trịnh Minh Viễn.

“Tôi nghĩ giàu như anh sẽ không cần tập đoàn nhỏ nhoi trong nước như Viễn Thanh đâu. Năm xưa chú Vũ để lại cho anh cả tập đoàn AON lừng lẫy, gia thế của anh tiền tiêu tám đời không hết, một Viễn Thanh nhỏ nhoi có là gì so với tài sản của anh chứ, phải không?”

“Trên đời này có ai chê tiền, càng nhiều càng tốt”.

Trịnh Minh Viễn nói xong câu này, lại nhìn vẻ mặt đã bắt đầu có chút biến đổi của Thanh Tịnh, anh đột nhiên bật cười: “Căng thẳng gì chứ? Tôi chỉ cần ba mươi phần trăm cổ phần, không chuyển nhượng, không tặng cho. Tôi đơn giản chỉ muốn hưởng chút hoa hồng từ công ty đang phát triển của cô thôi, không cần đề phòng tôi”

Hoa hồng cái đầu anh, anh mới là người tôi cần đề phòng nhất thì có.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng vì số cổ phần kia và biệt thự Vạn Kim Phúc, Thanh Tịnh đành phải nín nhịn, cô đặt hợp đồng lên bàn, đẩy đến trước mặt Trịnh Minh Viễn: “Đây là hợp đồng tôi soạn”

“Ừ”. Vẻ mặt anh chẳng mấy quan tâm, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Hợp đồng của tôi đâu?”

“Dưới xe”

“Cái gì?”

Trịnh Minh Viễn trả lời thản nhiên đến mức không thể thản nhiên hơn được nữa, cầm bản hợp đồng của Thanh Tịnh ở trên bàn lên hờ hững đọc, không quên bổ sung thêm: “Cô gấp cái gì? Không phải chỉ là để quên dưới xe à? Lát nữa cô xuống lấy là được rồi”

Cái tên bệnh thần kinh này!!!

Thanh Tịnh càng lúc càng bị Trịnh Minh Viễn chọc điên, phải cố hít sâu mấy hơi mới có thể nhịn không giật lại hợp đồng để đập vào bản mặt nhơn nhơn của anh. Liếc đồng hồ đã là 11h48 phút, còn hơn mười phút nữa cô có hẹn ăn trưa với đối tác mà giờ này Trịnh Minh Viễn vẫn đang ngồi đánh vần từng chữ một trong bản hợp đồng, Thanh Tịnh sốt ruột lên tiếng:

“Anh đọc nhanh lên, tôi còn có việc”

“Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cô muốn tôi đọc nhanh?”. Trịnh Minh Viễn nhíu mày, buông bản hợp đồng xuống: “Nếu cô gài bẫy tôi trong này thì ai chịu trách nhiệm?”

“Tôi gài bẫy anh? Anh phát bệnh gì vậy?”

“Dù sao 30% cổ phần của Viễn Thanh hiện tại cũng đáng giá vài trăm tỉ, tôi cần xem kỹ. Cô là người kinh doanh, khách hàng của mình xem kỹ hợp đồng cô rủa người ta phát bệnh không sợ bị hủy hợp đồng sao?”

Cuối cùng, Thanh Tịnh cũng phải chào thua độ mặt dày vô sỉ của Trịnh Minh Viễn. Rõ ràng là anh tự nguyện trao đổi Vạn Kim Phúc để lấy 30% cổ phần của Viễn Thanh, đứng trên phương diện kinh doanh, cô là khách hàng của anh mới đúng, vậy mà Trịnh Minh Viễn không ngần ngại gọi điện thoại tới giục cô soạn hợp đồng, bây giờ còn nói anh chính là khách hàng của cô, đe dọa hủy hợp đồng.

Trịnh Minh Viễn đúng là ngông cuồng hết thuốc chữa!!!

“Được rồi, anh là khách hàng, anh không phát bệnh”. Thời gian trên đồng hồ đã là 11h54 phút, lần này đối tác cũng không quan trọng lắm, lại toàn đàn ông, Thanh Tịnh vốn không muốn đi nhưng bữa cơm này còn có cả giám đốc đài truyền hình, ông ta đích thân gọi điện tới mời, Thanh Tịnh từ chối cũng không tiện nên đành đồng ý. Vậy mà giờ phút này Trinh Minh Viễn vẫn dây dưa ngồi đây, hại cô không muốn nhịn cũng phải nhịn: “Hay là anh cứ đem hợp đồng này về nhà từ từ nghiên cứu, tôi thấy anh xem kỹ như vậy chắc vài tiếng nữa cũng không xong. Để tránh làm mất thời gian của cả hai, anh cứ đem về đi”

“Không được, buổi chiều tôi còn có việc, hiện tại chỉ rảnh rỗi một chút thời gian buổi trưa này thôi. Ký hợp đồng mà cô gấp cái gì?”

“Tôi có hẹn với đối tác”. Thanh Tịnh nghiến răng nghiến lợi, cố nhịn để không gào lên: “Anh đem về nhà nghiên cứu đi”

“Đợi một chút, sắp xong rồi”

Cái gọi là “đợi một chút” và “sắp xong rồi” của Trịnh Minh Viễn thực ra đến tận hơn hai mươi phút sau, mặc kệ Thanh Tịnh ở bên giục tới giục lui, 12h15 phút Trịnh Minh Viễn mới xem xong, sau đó mới chìa tay về phía cô, nói đúng một chữ: “Bút”

Đã nhịn được đến mức này, sắp thành công rồi chẳng lẽ không nhịn thêm. Thanh Tịnh đành nuốt cục tức xuống họng, đứng dậy lấy bút đưa cho anh.

“Cô đang tiếc tiền?”

“Phải đấy anh trai, tôi đang tiếc tiền, vậy nên mời anh ký nhanh nhanh lên cho. Tôi xót của sắp chết rồi đây này”

“Ký hợp đồng mà mặt cô như đưa đám thế này, tôi không cảm thấy thoải mái”. Trịnh Minh Viễn bỗng nhiên rút tay về, không nhận bút từ tay Thanh Tịnh nữa.

Lần này quả thực cô không thể nào chịu đựng được nữa, bất mãn gào lên: “Trịnh Minh Viễn, cái đồ bệnh thần kinh này, anh muốn chọc tôi tức chết phải không? Tôi cho anh một phút, ký thì nhanh chóng hạ bút xuống, còn không ký thì đứng dậy, về ngay cho tôi”

Ở ghế bên này Thanh Tịnh gần như phát rồ lên, trong khi ở ghế sofa bên kia, sắc mặt Trịnh Minh Viễn vẫn lạnh nhạt như cục đá, không vui không buồn, chỉ có một chút chế giễu. Anh suy ngẫm giây lát rồi nhanh chóng đặt bút ký xuống, những nét bút mạnh mẽ gãy gọn lập tức hiện ra dưới trang giấy trắng, chữ ký quen thuộc của anh ngày xưa…

“Gấp gì chứ?”. Trịnh Minh Viễn ký xong còn tốt bụng đưa lại bản hợp đồng cho cô. Thanh Tịnh đang nổi giận đùng đùng, đột nhiên thấy anh tình nguyện phối hợp như vậy, còn ngoan ngoãn ký xuống, bỗng dưng tròn xoe mắt kinh ngạc, không tin được nhìn chằm chằm bản hợp đồng rồi lại nhìn anh.

“Nhìn cái gì, chẳng phải ký rồi sao?”. Trịnh Minh Viễn cau mày.

“Anh không được chuyển nhượng cổ phần cho người khác, đọc chưa?”

Trịnh Minh Viễn gật đầu.

“Anh không được thu mua cổ phần quá 50%, đọc chưa?”

Trịnh Minh Viễn lại gật đầu.

“Một năm tới công ty hai lần, không trễ giờ, không làm ồn, không dọa nhân viên trong công ty, không phủ quyết, đọc chưa?”

“Rồi”

“Hoa hồng tôi chia cho anh, tôi giữ lại 10%, trong vòng 1 năm đầu không được nhận lợi nhuận, đọc chưa?”

Thanh Tịnh hỏi liên tục khiến Trịnh Minh Viễn cũng phải cau mày, anh không kiên nhẫn gật đầu nữa mà gằn giọng quát: “Đến lượt cô phát điên gì đấy?”

Thực ra mấy ngày này suy nghĩ, cô vẫn cảm thấy mình đổi 30% cổ phần lấy Vạn Kim Phúc cũng là quá thiệt thòi, cho nên mới cố tình soạn ra bản hợp đồng này để làm khó Trịnh Minh Viễn.

Trong hợp đồng, anh không được chuyển nhượng cũng không được mua thêm cổ phần, họp tháng họp quý không phải tới, họp thường niên 6 tháng mới phải đến một lần, mỗi lần họp còn không được nêu ý kiến, không được phủ quyết, hoa hồng còn bị cô ngang ngược ăn chặn 10%, như vậy nghĩa là Trịnh Minh Viễn là cổ đông lớn thứ hai nhưng chẳng khác nào bù nhìn ở Viễn Thanh, chẳng có một chút quyền lực nào cả.

Vậy thì tại sao một người có IQ khủng khϊếp như anh, dư sức đoán được, dư sức biết được, tại sao vẫn còn đồng ý ký?

Thanh Tịnh tròn mắt hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần, dù gì ký cũng đã ký, bây giờ tới lượt cô mua lại Vạn Kim Phúc, không muốn tiếp tục ngồi ở đây dây dưa với Trịnh Minh Viễn nữa: “Không có gì, bây giờ tôi có việc phải ra ngoài, tiện xuống xe anh lấy hợp đồng. Tôi đem về từ từ nghiên cứu. Đi thôi”

“Được”. Trịnh Minh Viễn nghe lời đột xuất, gật đầu rồi nhanh chóng đứng dậy, cùng cô ra khỏi phòng làm việc, xuống bãi để xe.

Có điều, khi hai người xuống đến nơi thì không tìm thấy hợp đồng đâu, Thanh Tịnh nhìn đồng hồ đã trễ hơn hai mươi phút, người của đối tác đã gọi tới một cuộc rồi, không thể chần chừ thêm được nữa.

“Trịnh Minh Viễn, hợp đồng đâu?”

Vẻ mặt của ai kia đầy vô tội, thản nhiên đáp: “Hình như tôi quên ở công ty rồi”.

“Anh…”. Thanh Tịnh tức đến nghẹn họng, phải hít sâu mấy hơi mới có thể phát âm đầy đủ một câu: “Anh có ý gì? Hợp đồng đó rút cục là làm sao?”

“Thế này đi, tôi đưa cô đến chỗ tôi lấy hợp đồng, công ty tôi cũng ngay gần đây, ngồi xe năm phút là đến”

“Tôi không rảnh, không rảnh hiểu chưa?”

“Tốt”. Trịnh Minh Viễn gật đầu, bình thản nói: “Dù sao 30% tôi cũng đã nhận rồi, lấy Vạn Kim Phúc hay không là tùy cô”

Đến nước này Thanh Tịnh mới chợt nhận ra mình bị Trịnh Minh Viễn từ từ từng bước đưa cô vào tròng. Từ chuyện đòi nhà tới nửa đêm xuất hiện trong phòng ngủ của cô, từ chuyện trao đổi Vạn Kim Phúc để lấy 30% cổ phần đến chuyện dây dưa ký hợp đồng, bây giờ cô không tiến không lùi được nữa, dù gì cô làm tất cả cũng chỉ vì muốn giữ lại Vạn Kim Phúc, Trịnh Minh Viễn rõ ràng hiểu thấu được lòng cô cho nên mới dùng biệt thự để ép cô đến mức này.

30% cổ phần đã chuyển nhượng rồi, cô không theo anh đi lấy hợp đồng chuyển nhượng Vạn Kim Phúc bây giờ, biết đâu ngày mai Trịnh Minh Viễn lại đổi ý, người chịu thiệt là cô.

Không ngờ một Vũ Thanh Tịnh từng chèo lái một con thuyền lớn vượt bao sóng to gió lớn trên thị trường kinh doanh, bây giờ lại vì nhan sắc của một người đàn ông mà buông lỏng cảnh giác, tự mình bước chân vào rọ một cách lãng xẹt và ngốc nghếch như vậy. Chuyện này nếu đồn ra ngoài, thiên hạ nhất định sẽ cười cô không ngóc đầu lên được.

Cô bất mãn nghiến răng nghiến lợi, lườm Trịnh Minh Viễn một cái rồi rút điện thoại ra, gọi cho thư ký: “Báo với bên công ty Thịnh Vượng, tôi có chút chuyện đột xuất không tham gia buổi tiệc trưa nay được. Nghĩ tạm ra một lý do nào cấp bách đi. Phân công trưởng phòng kinh doanh đi thay”.

Trịnh Minh Viễn đứng ở bên cạnh nghe được mấy câu này, rõ ràng trong lòng muốn cười một cái nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng như không có chuyện gì. Anh đợi cô cúp máy xong xuôi, vừa định nói “Đi thôi” thì Thanh Tịnh đã hầm hầm đẩy anh sang một bên, mở cửa ngồi vào trong xe.

“Anh còn đứng đó làm gì? Tôi chỉ có mười lăm phút, buổi chiều còn làm việc”

“Ừ”. Trịnh Minh Viễn cũng vòng qua ghế lái, ngồi yên vị bên cạnh cô rồi đáp: “Đi thôi”.

***

Lời tác giả: Sau tám năm, anh Viễn vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có một điểm khác duy nhất đó là mặt dày vô sỉ hơn rất nhiều.

Tầm này thì chỉ cần vợ chứ cần liêm sỉ làm gì nữa chị em nhỉ? Chúng ta cứ ngóng chờ 9h15p hàng ngày để xem anh Viễn cưa lại Tịnh như thế nào nhé.

Các chị em mỗi người cho tác giả 1 like, 1 cmt để động viên đi nào.

Đa tạ!!!

———