Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Chính Là Thiên Tai

Chương 38: Vương Triều Công Hội (1)

Linh Hồn Hỏa Diễm có thể ngắt ngang quá trình địch nhân thi triển kỹ năng, là công kích tinh thần cực mạnh không cần quan tâm phòng ngự, ngay cả boss cấp ác mộng cũng khó có thể chịu đựng nổi.

Lâm Mặc Ngữ tổng kết kinh nghiệm, hiểu rõ được mất.

Lâm Mặc Ngữ ngồi xuống minh tưởng, khô lâu chiến sĩ thủ bên người.

Ngoài lối vào phó bản có hơn trăm người, không một người nào dám tới gần Lâm Mặc Ngữ.

Chủ yếu là do khô lâu chiến sĩ của Lâm Mặc Ngữ quá đáng sợ, khiến người ta vừa nhìn đã sợ mất mật.

Như thế cũng tốt, không có ai tới quấy rối.

Lâm Mặc Ngữ chỉ cần chờ tới khi hết đếm ngược, 12h sau là có thể lại tiến vào phó bản.

Tinh thần lực đang dần được khôi phục trong quá trình minh tưởng. Đợi lần tới, trước khi tiến vào phó bản hắn lại có thể triệu hồi thêm 4 chỉ khô lâu chiến sĩ.

Màn đêm buông xuống, Lâm Mặc Ngữ kết thúc minh tưởng, tinh thần lực cũng được khôi phục tương đối.

Ngoài cửa vào phó bản đã xuất hiện thêm rất nhiều đống lửa, mọi người vây quanh đống lửa nướng thịt ăn.

Mùi thịt tràn ngập, sau khi rắc gia vị lên nó lại càng nồng hơn.

Những người này thường xuyên lăn lộn dã ngoại, cả đám đều rất có kinh nghiệm, chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

Không giống Lâm Mặc Ngữ, lúc ra chỉ mang theo một ít khoai lang.

Bụng réo vang, Lâm Mặc Ngữ đang định lấy khoai lang ra ăn tạm lại phát hiện mình không còn củ khoai lang nào…

Lúc này hắn mới nhớ tới mình đã đưa hết khoai lang cho Ninh Y Y rồi.

Nhớ tới vẻ mặt nghịch ngợm đáng yêu của Ninh Y Y, khóe miệng Lâm Mặc Ngữ không khỏi lộ ra ý cười.

Hắn đổi ý lấy bánh bao ra, ăn từng miếng từng miếng một.

“Huynh đệ, có muốn qua ăn chung không?”

Có người vẫy gọi Lâm Mặc Ngữ, bọn họ đang nướng cái món thịt gì không biết tên, thịt rất thơm.

Gọi hắn là một người trẻ tuổi chừng chỉ 20.

Xem trang phục, hẳn là một phụ trợ.

Lâm Mặc Ngữ lắc đầu nhè nhẹ, uyển chuyển từ chối ý tốt của đối phương.

Đối phương cũng không tiếp tục mời, tự mình ăn thịt nướng.

“Ta nói này Vương Nghĩa, ngươi gọi hắn làm gì?”

“Đúng vậy, hắn rõ là quái nhân, từ khi tới đây chưa từng nói lấy một câu nào.”

“Hơn nữa vật triệu hoán hệ bất tử bên cạnh hắn hơi đáng sợ.”

Người trẻ tuổi tên Vương Nghĩa kia lại có cái nhìn khác: “Ta cảm thấy hắn rất bình thường, chỉ là không thích nói chuyện lắm thôi.”

“Hơn nữa các ngươi nhìn hắn đi, mặc dù hắn không nói chuyện nhiều nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng chủ động trêu chọc người nào.”

“Ta cảm thấy, có lẽ hắn cũng không khó ở chung như các ngươi nghĩ đâu.”

Vương Nghĩa lại cắt một miếng thịt quay lớn đưa tới trước mặt Lâm Mặc Ngữ: “Huynh đệ, ăn miếng thịt đi, ăn mỗi bánh bao không sao được?”

Lâm Mặc Ngữ nhìn đối phương, không nói lời nào.

Vương Nghĩa cười hiền hòa, đặt đĩa nhỏ trước mặt Lâm Mặc Ngữ rồi rời đi.

Lâm Mặc Ngữ dùng Tham Trắc Thuật, thịt quay này không vấn đề gì.

Hắn chậm rãi cầm thịt quay lên ăn một miếng… Mùi vị không tồi, rất thơm.

Vương Nghĩa ở cách đó không xa cũng giơ một miếng thịt lên, trên mặt là nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.

Giờ khắc này, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy nụ cười của đối phương giống Cao Dương tới mấy phần.

Sau khi lấp đầy bụng, Lâm Mặc Ngữ lại tiến vào trạng thái minh tưởng.

Có khô lâu chiến sĩ bên người, hắn không cần lo lắng vấn đề an toàn.

Cuối cùng 12h cooldown cũng qua, tinh thần lực của Lâm Mặc Ngữ cũng đã khôi phục hoàn toàn.

“Lần này hẳn có thể thăng tới cấp 13.”

Hắn đứng dậy, thấy chỗ cửa phó bản có đầy người đang đứng, dường như có hai đám người đang giằng co.

Một đám người đứng ở cửa vào phó bản, phong tỏa cửa vào hoàn toàn, không cho người khác tới gần.

Bọn họ mặc trang phục thống nhất, trong tay nắm vũ khí hoàn mỹ, thoạt nhìn trông như quân đội.

Giằng co với bọn hắn là đám người vốn ở phía ngoài phó bản.

Tuy nhân số nhiều nhưng trông có vẻ tán loạn, trên mặt khí thế đã không bằng đối phương.

“Vương Triều Công Hội các ngươi cũng bá đạo quá đi!”

“Dựa vào cái gì mà không cho chúng ta vào phó bản?”

“Đúng vậy, dựa vào cái gì? Cũng đâu phải phó bản là của các ngươi?”

“Chúng ta có vào phó bản cũng có ảnh hưởng gì tới các ngươi đâu!”

Rất nhiều người lên tiếng kháng nghị.

Bên phía Vương Triều Công Hội có một Pháp Sư cầm pháp trượng đi ra:

“Thiếu hội trưởng của chúng ta đang hoàn thành nhiệm vụ trong phó bản, trước khi hắn hoàn thành nhiệm vụ, các ngươi đều không thể vào phó bản.”

“Dựa vào cái gì!”

“Vương Triều Công Hội các ngươi cũng bá đạo quá rồi!”

Các chức nghiệp giả rối rít kháng nghị, nhưng không có ai dám động thủ.

Chủ yếu là Vương Triều Công Hội quá cường đại, bọn họ không dám chọc.

Vương Nghĩ cũng nằm trong đám người kháng nghị. Nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời đã biến mất, hắn ta siết chặt nắm tay, có vẻ rất tức giận.

Lâm Mặc Ngữ đi qua, tới bên cạnh Vương Nghĩa: “Làm sao vậy?”