Dựa vào khô lâu chiến sĩ, Lâm Mặc Ngữ đã phát hiện được có người đến.
Ngoại trừ Cung Tiễn Thủ với Pháp Sư hắn đã từng gặp hôm nay, hiện tại lại có thêm một Kỵ Sĩ lưng đeo kiếm thuẫn.
Ba người tới từ ba phương hướng khác nhau, cùng bao vây bọn họ.
Ninh Y Y nhíu chặt mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cũng nhăn nhúm lại.
“Đúng là mãi không chịu dứt, chẳng phải chỉ là một quyển trục kỹ năng trung cấp thôi sao, thế mà lại đuổi theo ta tận mấy ngày không chịu từ bỏ.”
Ninh Y Y giậm mạnh chân, lại nói với Lâm Mặc Ngữ: “Ta đi đây, sau này có cơ hội lại tìm ngươi chơi.”
Vèo!
Đột nhiên có một mũi tên nhọn phóng ra từ trong bóng tối, Ninh Y Y phản ứng nhanh, chỉ chớp mắt đã nghiêng người tránh được.
Mũi tên nhọn nổ cái phịch, hóa thành hai tia sáng bắn tới Lâm Mặc Ngữ cùng với Ninh Y Y.
Trên đỉnh đầu Lâm Mặc Ngữ với Ninh Y Y lập tức xuất hiện một tiêu ký to lớn, sáng lấp lánh giữa đêm tối, trông như một cái đèn lớn sáng chói vậy.
“Hỏng bét, tiêu ký tiễn!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Y Y tái nhợt, nàng biết lần này phiền to rồi.
Lâm Mặc Ngữ nghĩ tới miêu tả về tiêu ký tiễn.
Đây là một loại kỹ năng của Cung Tiễn Thủ, có thể tạo tiêu ký với mục tiêu, khiến đối phương trở nên nổi bật, hơn nữa còn không cách nào tiến vào trạng thái ẩn thân.
Tiêu ký tiễn có tác dụng rất lớn vói chức nghiệp Thích Khách, nó có thể hạn chế kỹ năng ẩn thân của Thích Khách.
Đồng thời, khi công lược phó bản, có thể dùng nó để đối phó với các quái vật loại ẩn thân.
Bị Cung Tiễn Thủ đánh tiêu ký, kỹ năng ẩn thân bị chế ngự, khó có thể trốn thoát được.
“Lần này ngươi không thoát được.”
Tiếng cười lạnh vang lên, Pháp Sư Lâm Mặc Ngữ đã gặp hôm nay bước ra từ trong rừng.4
Ở một bên khác, Cung Tiễn Thủ đang đứng trên tàn cây.
Còn cả một bên khác, Kỵ Sĩ cũng đã tới.
Pháp Sư nắm pháp trượng, ánh mắt lạnh như băng quét qua người Lâm Mặc Ngữ với Ninh Y Y.
“Ta biết ngay hai người các ngươi cùng một phe.”
“Thích Khách dơ bẩn như chuột, phối hợp với Triệu Hoán Sư hệ bất tử tà ác u ám, đúng là trời sinh một đôi.”
Trong tay Ninh Y Y có ánh sáng nhạt lóe lên, một thanh chủy thủ phát ra ánh sáng xanh xuất hiện trong tay nàng:
“Hắn không liên quan tới chuyện này, ta đưa quyển trục kỹ năng cho các ngươi, để chúng ta đi.”
Cung Tiễn Thủ trên cây lại cười ha hả không ngừng:
“Nếu là một ngày trước đương nhiên không thành vấn đề, nhưng bây giờ nha, chúng ta cảm thấy vẫn nên gϊếŧ ngươi đi an toàn hơn.”
Pháp Sư cũng nói: “Người chết mới có thể giữ bí mật, như vậy sẽ chẳng có ai bết được chúng ta có quyển trục kỹ năng trung cấp, cũng giảm đi rất nhiều phiền phức.”
Ninh Y Y nói nhỏ: “Chút nữa ta giữ chân bọn hắn, chính ngươi chạy đi.”
Lâm Mặc Ngữ nhìn nàng: “Còn ngươi?”
“Ta là Ám Ảnh Thích Khách, bóng đêm là sân nhà của ta, đương nhiên ta có cách thoát thân.”
Lâm Mặc Ngữ biết Ninh Y Y chỉ nói cứng thôi, nếu Ninh Y Y có thể đánh thắng được, hôm nay nàng đã không phải chạy thục mạng như thế.
Hiển nhiên đối phương có thực lực mạnh hơn nàng.
Thân là Ám Ảnh Thích Khách, có lẽ trước đó nàng còn có thể thoát thân được, nhưng hiện tại, trúng tiêu ký tiễn của Cung Tiễn Thủ, kỹ năng ẩn thân đã mất hiệu lực, muốn thoát rất khó.
Cung Tiễn Thủ trầm giọng nói: “Đêm dài lắm mộng, đừng lãng phí thời gian, động thủ đi.”
Pháp Sư giơ pháp trượng lên: “Hôm nay không chỉ có ngươi phải chết, ngay cả tiểu gia hỏa này cũng phải chết.”
Pháp trượng nổ bắn ra quang mang xán lạn, một quang cầu to lớn bay lên bầu trời, chiếu rọi xung quanh sáng như ban ngày.
Chiếu Minh Thuật!
Chiếu Minh Thuật của Pháp Sư không chỉ có thể dùng để chiếu sáng, đồng thời còn có thể xua tan bóng tối, tăng tỉ lệ chính xác cho pháp thuật của Pháp Sư.
Quan trọng nhất là, Chiếu Minh Thuật cũng có thể khắc chế kỹ năng loại ẩn thân của Thích Khách.
Điều này cũng khiến Ninh Y Y càng khó chịu hơn.
“Phải liều mạng.”
Quang mang lóe lên, trong tay Ninh Y Y đã xuất hiện một thanh chủy thủ màu xanh, toàn thân căng chặt.
Đôi mắt to hơi híp lại, ánh mắt trở nên sắc bén. Nàng bắt đầu tìm cơ hội.
Cung Tiễn Thủ đứng trên tàn cây đã kéo căng cung, có thể bắn ra bất cứ lúc náo.
Kỵ Sĩ cũng lấy kiếm thuẫn xuống, bày ra tư thế chuẩn bị phát động kỹ năng.
Pháp trượng của Pháp Sư đang sáng lấp lánh.
Ba người vây kín, không cho Ninh Y Y có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.
Lúc này, ngón tay Lâm Mặc Ngữ khẽ nâng lên, trước mặt hắn xuất hiện một con khô lâu chiến sĩ.
“Cắt, chỉ tốn công vô ích thôi!”
Pháp Sư lộ ra vẻ mặt khinh thường, còn có chán ghét nồng nặc.
“Đại Hỏa Cầu!”
Pháp Sư quát nhẹ một tiếng, trong hư không trực tiếp xuất hiện một hỏa cầu khổng lồ đường kính chừng 1m, mang theo lửa nóng hừng hực đập thẳng về phía hai người.