Một hắc y nhân vọt từ trong rừng cây ra, tốc độ chạy cực nhanh, thuộc tính nhanh nhẹn không thấp.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy hắn là chức nghiệp loại thích khách.
Đối phương vừa thấy Lâm Mặc Ngữ đã nhanh chóng chuyển hướng chạy về một phương hướng khác, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
Sau khi hắc y nhân đi 2s, lại có người đuổi theo, đúng hơn là hai người.
Nhìn trang phục của hai người, Lâm Mặc Ngữ đoán được đại khái chức nghiệp của đối phương.
Cung tiễn thủ, còn có một pháp sư.
Khỏi cần phải nói, mấy mũi tên lúc nãy là do cung tiễn thủ này bắn ra.
Nếu không phải Lâm Mặc Ngữ có kỹ năng bị động Di Dời Sát Thương, chắc chắn hiện tại hắn đã bị thương.
Hai người cũng không quan tâm tới Lâm Mặc Ngữ, nhanh chóng đuổi về phía trước.
Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ lóe lên.
Sai phương hướng rồi.
Lúc tới đây hắc y nhân đã đổi hướng, bọn hắn đuổi sai hướng, đương nhiên sẽ uổng công vô ích.
Quả nhiên, chỉ mấy giây sau, hai người đã lại chạy trở về.
Pháp Sư bắt đầu sử dụng kỹ năng, Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được bốn phương tám hướng có gió nổi lên.
Vài giây sau, Pháp Sư thở dài: “Tên kia quá giảo hoạt, đã chạy thoát.”
Cung thủ nói: “Không sao, hắn chỉ thoát được nhất thời, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt.”
Sau đó mới tiện đà nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ: “Tiểu tử, có phải mới vừa rồi có hắc y nhân chạy qua đây?”
Lâm Mặc Ngữ không trả lời, chỉ nói với giọng bình thản: “Mũi tên của ngươi bắn trúng ta, xin lỗi.”
Cung tiễn thủ nhìn mũi tên trên đất, hiểu ra: “Thật xin lỗi.”
Lâm Mặc Ngữ khoát khoát tay: “Lần sau đừng như vậy nữa.”
Chẳng hiểu sao Cung Tiễn Thủ lại có cảm giác như Lâm Mặc Ngữ đang đứng ở trên cao nhìn xuống bản thân mình.
Pháp Sư thì mặt mũi âm trầm, hiển nhiên, việc đối phương trốn thoát ngay dưới mí mắt hắn khiến hắn rất không vui.
Hắn quay đầu nhìn khô lâu chiến sĩ bên cạnh Lâm Mặc Ngữ: “Vật triệu hoán hệ bất tử!”
Trong mắt hắn lộ ra vẻ chán ghét, pháp trượng trong tay cũng dần giơ lên.
Trong mắt khô lâu chiến sĩ xuất hiện tia sáng đỏ, đã tiến vào tư thế chiến đấu.
Bỗng Cung Tiễn Thủ kéo Pháp Sư lại, nói nhỏ: “Đừng gây chuyện.”
Tròng mắt Pháp Sư co rụt, cuối cùng vẫn buông pháp trượng xuống: “Đã biết.”
Nhìn hai người rút đi, Lâm Mặc Ngữ từ tốn nói: “Coi như các ngươi may mắn.”
Mặc dù không dùng Tham Trắc Thuật, nhưng từ uy lực của mũi tên ban nãy có thể thấy, lực công kích cũng không lớn.
Hẳn đẳng cấp của hai người sẽ không quá cao, cùng lắm cũng chỉ quanh quẩn ở cấp 20.
Nếu đối phương dám xuất thủ với mình, Lâm Mặc Ngữ cảm thấy rất có thể hắn sẽ gϊếŧ người.
Hắn không phải thánh mẫu, nếu có người dám bắt nạt hắn, hắn nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần.
Vừa nãy khi Pháp Sư kia giơ pháp trượng lên, Lâm Mặc Ngữ đã thu hồi tất cả khô lâu chiến sĩ vào không gian triệu hoán, có thể bao vây hai người kia ngay lập tức.
Một khi tên kia dám ra tay, chắc chắn sẽ bị loạn đao phân thây.
【 Đánh chết lính tuần tra yêu tinh cấp 10, kinh nghiệm +300 】
【 Đánh chết binh sĩ yêu tinh cấp 11, kinh nghiệm +350 】
【 Nhận được xương yêu tinh 】
…
Thông báo vọt tới hệt như spam, điểm kinh nghiệm cũng đang tăng lên một cách nhanh chóng.
44 chỉ khô lâu chiến sĩ cấp thanh đồng gϊếŧ quái trong rừng.
Theo kỹ năng tăng lên, Lâm Mặc Ngữ lại hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ miểu sát.
Mấy khô lâu chiến sĩ cấp thanh đồng này gϊếŧ quái cấp 10 cấp 11 toàn là một đao miểu sát.
Hiệu suất lại tăng lên. Bắt đầu từ cấp 10, lượng điểm kinh nghiệm cần để thăng cấp lại tăng, hơn nữa còn tăng gần gấp 3.
Quá trình thăng cấp trở nên càng lúc càng chậm.
Tính theo con số này, hắn phải gϊếŧ tối thiểu 5000 con quái yêu tinh mới có thể tăng được 1 cấp.
Khô lâu chiến sĩ không biết mệt, một đường miểu sát, nhưng vẫn còn kém một chút.
Mãi cho tới khi màn đêm phủ xuống, Lâm Mặc Ngữ còn thiếu 30% kinh nghiệm mới lên được cấp 11.
Hắn đốt một đống lửa trong rừng, ăn thức ăn mang từ nhà tới.
Hắn không định về nhà. Thời gian có hạn, không thể lãng phí ở việc đi lại.
“Dựa theo tốc độ lên cấp hiện tại, hẳn ngày mai mình có thể tăng tới cấp 13, ngày kia có thể lên tới cấp 15 hay không còn chưa chắc chắn được.”
“Sau khi đạt tới cấp 15, tốc độ lên cấp còn giảm thêm một chút, lại phải dành lại một ngày để chạy về, tính toán ra, tối thiểu mình cũng chỉ tăng lên được tới cấp 16.”
“Rốt cuộc lúc đó tỷ tỷ thăng cấp kiểu gì vậy?”
“Tuy tỷ ấy đã đạt tới cấp Kiếm Nhận Vũ Giả cấp truyền thuyết, nhưng tốc độ lên cấp không thể nhanh hơn mình được.”
“Chắc chắn là ta sơ sót chỗ nào đó rồi…”
Lâm Mặc Ngữ bắt đầu suy nghĩ. Dựa theo tin tức nhận được từ trường học, kết hợp với tuyến đường hành động của Lâm Mặc Hàm lúc đó…
Bỗng nhiên Lâm Mặc Ngữ ý thức được cái gì.
Phó bản mỏ Tây Hải!
“Lẽ nào chị gái tổ đội với người khác đánh phó bản?”
“Hơn nữa tối thiểu cũng phải là phó bản cấp ác mộng.”