Đêm đó?
Sầm Diên Diên cố gắng nhớ lại, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói lạnh lẽo của hắn: “Tru di cửu tộc.”
Dù cô không có “cửu tộc” để mà tru, nhưng chỉ nghe câu ấy thôi cũng đủ khiến cô lạnh sống lưng.
“Nô tỳ biết sai rồi. Hôm nay giữa trưa sẽ đi ngay, mong điện hạ bớt giận.”
Lời cô nghẹn ngào thốt ra, nhưng Chử Hủ không thèm để ý, đứng dậy, thần sắc không mấy vui vẻ.
Không được nghe tiếp chuyện bát quái buổi sáng, rõ ràng hắn khó chịu, ăn sáng qua loa rồi rời đi đến thư viện.
---
Buổi sáng tại thư viện, các hoàng tử đều phải học dưới sự giám sát nghiêm khắc của phu tử. Những người này đều được Hoàng Thượng đích thân chỉ định, tính tình hà khắc, không cho phép lơ là dù chỉ một chút.
Chử Hủ, vốn mang tiếng là vị hoàng tử không mấy nổi trội, cũng không thể tránh khỏi những bài học căng thẳng ấy.
Trong tình huống bình thường, người ngoài không được phép bước chân vào thư viện, nếu không sẽ làm phiền việc học của các hoàng tử.
Vì vậy, khoảng thời gian này, Sầm Diên Diên được rảnh rỗi hơn. Cô liền mang bài viết mới soạn đêm qua đi tìm Lăng Khả Hinh.
Buổi sáng Lăng Khả Hinh không quá bận, vừa trò chuyện với cô đôi câu về tình hình gần đây, vừa giúp sửa chữa bài bát quái, lựa chọn từ ngữ sao cho sắc sảo hơn.
“Những bài viết gần đây của cô khá thú vị, có tiến bộ hơn nhiều.”
Nghe lời khen ấy, đôi mắt Sầm Diên Diên sáng lên, lòng thầm vui vẻ, vội nói:
“Thật sao? Tôi cũng cảm thấy như vậy. Đi theo chị Lăng học hỏi đúng là không ít điều hay!”
Lăng Khả Hinh đã quen với kiểu nói làm nũng, ngọt ngào của cô, chỉ cười nhàn nhạt mà không đáp.
“Ở bên Bát hoàng tử thế nào? Có thuận lợi không?”
Nghe nhắc đến chuyện này, Sầm Diên Diên liền không nhịn được than thở:
“Mỗi tối Hắn đều bắt tôi kể chuyện bát quái, tôi chỉ có thể kể những chuyện hiện đại. Đến bây giờ, hắn vẫn nghĩ quê nhà của tôi có nhiều thứ kỳ lạ và quái dị.”
“Hắn thú vị thật, không giống các hoàng tử khác.” Lăng Khả Hinh gật đầu, vẻ mặt như nghĩ đến điều gì đó, ý vị thâm sâu mà nói: “Cũng chẳng giống tính cách của mẹ đẻ hắn.”
Điểm này, Sầm Diên Diên cũng từng nghe qua:
“Đức Phi nương nương vốn nổi tiếng hiền lương thục đức, tính tình lại ôn hòa, ít khi tranh cãi với ai. Nhưng Chử Hủ thì…”
“Cẩn thận lời nói.”
Lăng Khả Hinh hạ giọng nhắc nhở:
“Thân phận cung nữ mà dám gọi thẳng tên chủ tử, nếu để người khác nghe thấy, sẽ là tội chém đầu.”
Lời nhắc khiến Sầm Diên Diên giật mình, lập tức gật đầu, ý thức được sự thất thố của mình. Một lúc sau, cô mới hỏi tiếp:
“Nhưng tính cách hắn vì sao lại như vậy? Có đôi khi tôi cảm thấy hắn giống người thời hiện đại, nhưng đôi khi lại chẳng thể nắm bắt được.”
“Nghe nói, lúc Hoàng Thượng còn trẻ, từng mang Đức Phi nương nương ra cung cải trang vi hành. Khi đó, Bát hoàng tử đi lạc ngoài cung. Họ phải mất hơn nửa tháng mới tìm được hắn.”
Lăng Khả Hinh ngừng lại một chút, rồi tiếp:
“Trùng hợp thay, khi tìm thấy, hắn đang ở một sạp kể chuyện, nghe người ta kể chuyện suốt hơn mười ngày. Người ngoài còn tưởng hắn là một tiểu khất cái.”
Sầm Diên Diên tròn mắt kinh ngạc:
“Đi lạc? Khi đó hắn bao nhiêu tuổi?”
“Khoảng tám, chín tuổi gì đó.” Lăng Khả Hinh đáp, “Dẫu thế giới này không rõ thuộc triều đại nào, nhưng cũng không quá cổ hủ. Cuộc sống ngoài cung khá phong phú, có lẽ khi đó, tính cách hắn đã bị ảnh hưởng.”
Sầm Diên Diên nghe vậy, nửa hiểu nửa không, chỉ gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng vẫn thấy có gì đó không ổn mà không nghĩ ra.
“Tôi phải đi trước.”
Cô cầm lấy khay bên cạnh, chuẩn bị mang đống áo vải thô đến lãnh cung. Nhưng Lăng Khả Hinh bỗng gọi giật lại:
“Chuyện điều tra bóng đen kia không cần quá chú trọng. Những thứ đó không thể đăng lên công chúng hào. Cứ đối phó qua loa là được.”