Sầm Diên Diên bừng tỉnh, theo sau thái giám quay lại thư viện sáng nay vừa rời đi.
Lần này, bên trong vẫn chỉ có Bát hoàng tử. Nhưng hắn không ngồi dưới mái hiên như thường lệ, mà ngồi bên bàn trà trong phòng. Khi cô vừa bước vào cửa, đôi mắt thâm thúy ấy đã lập tức dán chặt lên người cô.
Chạm phải ánh nhìn đó, Sầm Diên Diên không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, như bị đông cứng bởi ánh mắt sâu thẳm không đáy ấy.
Là cô ảo giác chăng?
Dường như hôm nay Chử Hủ có chút khác lạ, so với buổi sáng, cái khí thế uy nghi, áp bách thuộc về bậc cầm quyền trên người hắn càng thêm rõ ràng. Điều này khiến cô, thân phận chỉ là một tiểu cung nữ thấp hèn, lại càng tự ý thức rõ ràng hơn địa vị của mình.
Đang phân vân liệu có cần quỳ xuống hành lễ hay không, thì giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ:
“Sao rồi? Đã đi lãnh cung mà cũng chưa điều tra ra cái gì sao?”
Hắn thoạt nhìn cực kỳ tức giận, làm Sầm Diên Diên không dám liều lĩnh, đành cúi đầu đáp một cách cẩn thận:
“Nô tỳ đã điều tra ra. Trong lãnh cung, có người phát hiện mỗi đêm đều xuất hiện bóng đen quỷ dị. Cái này đúng như lời các cung nữ đồn đại. Nhưng bóng đen ấy không phải từ trong lãnh cung đi ra, mà là từ bên ngoài vượt qua tường vây. Nô tỳ suy đoán, kẻ đó chỉ đi ngang qua lãnh cung mà thôi.”
Chử Hủ khẽ nhướng mày, hứng thú dâng lên, giơ tay ra hiệu:
“Nói tiếp.”
“Lãnh cung nằm ở rìa hậu cung, trong khi Đức Phi nương nương tại Vĩnh Ninh điện, nơi thuộc trung tâm hậu cung. Nếu muốn nối liền hai nơi này thành một đường, thì điểm cuối cùng có khả năng lớn nhất chính là…”
Sầm Diên Diên ngừng lời, ánh mắt dò xét phản ứng của hắn. Nhưng Chử Hủ dường như đã hiểu được ngụ ý của cô.
Dưỡng Tâm Điện.
Nếu việc này liên quan đến phụ hoàng, thì chuyện này không thể tiếp tục điều tra thêm nữa.
Sầm Diên Diên liếc hắn một cái, thấy hắn đã hiểu ý mình, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào. Cô đã báo cáo đầy đủ sự việc, hẳn là hắn sẽ không trách tội thêm nữa.
Dẫu biết Bát hoàng tử hiếu kỳ, nhưng hẳn hắn cũng không dám tự ý điều tra những bí mật sâu trong cung cấm. Cái bóng đen nếu thật sự từ ngoài cung đi đến gần Dưỡng Tâm Điện, thì chắc chắn đó là ám vệ do Hoàng thượng ngầm bày mưu sắp đặt.
Từ lâu, khi đọc tiểu thuyết, cô đã thường thấy những nhân vật thế này. Ẩn mình trong bóng tối, gϊếŧ người không dấu vết, là thanh kiếm sắc bén trong tay bậc đế vương.
“Điều tra tiếp.”
Khi Sầm Diên Diên còn đang thả hồn vào những suy nghĩ từ tiểu thuyết, giọng nói lạnh lùng lại vang lên, kéo nàng trở về thực tại.
“A?”
Cô mờ mịt nhìn Chử Hủ, đôi mắt chăm chú trên khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lại khiến người ta muốn mắng chửi kia.
Chử Hủ nghiêng người tựa vào bàn, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, bàn tay nâng cằm, khóe môi thấp thoáng ý cười mà như không cười:
“Lại điều tra đi. Ta thấy càng ngày càng hứng thú rồi.”
Sầm Diên Diên khϊếp sợ nhìn hắn, trong lòng tràn ngập sự phẫn nộ mà không dám thốt ra.
Hắn nghiêm túc sao?!
Bắt một tiểu cung nữ như cô, không quyền không thế, đi điều tra những việc nguy hiểm này. Nếu bị phát hiện, chẳng phải là đường cùng sao?
Nhìn chăm chú Chử Hủ trong vài giây ngắn ngủi, rất nhiều ý niệm hiện lên trong đầu Sầm Diên Diên. Nhưng sau cùng, kỳ lạ thay, cô lại có thể bình tĩnh trở lại.
Cô nhớ đến lời Lý Đào từng nói.
Từ lúc bước chân vào đây, cô đã hiểu rõ, vị trí của những người khác đều cao hơn cô rất nhiều. Cô thân làm cung nữ, ngày ngày bận rộn ở Thượng Thực Cục, muốn tìm hiểu chuyện bát quái cũng phải lén lút, dẫn đến không ít rắc rối trên đường.
Như chuyện Hoa Đáp Ứng vu oan cô chẳng hạn.