Suốt cả đêm, Sầm Diên Diên nằm thao thức, ôm chút hy vọng mong manh rằng mọi chuyện sẽ trôi qua bình yên.
Nhưng khi trời vừa hửng sáng, lúc cô mơ màng sắp thϊếp đi, tiếng bàn tán khe khẽ của các cung nữ cùng phòng đã kéo cô tỉnh dậy.
“Các ngươi có nghe chưa? Đêm qua Bát hoàng tử bị đâm trong Ngự Hoa Viên, sáng nay đã ra lệnh tìm kiếm cung nữ gây án rồi.”
“Cung nữ gây án? Dám ám sát hoàng tử? Nếu tra ra được, chắc chắn sẽ bị ngũ mã phanh thây!”
Ngũ mã phanh thây!
Nghe đến đây, cơn buồn ngủ trong đầu Sầm Diên Diên tan biến quá nửa. Cô lập tức nhận ra, người sắp bị phanh thây ấy rất có thể là mình.
Không dám chần chừ, cô viện cớ đi làm để nhanh chóng chạy tới Thượng Thực Cục. Nhưng nửa đường chưa kịp tới nơi, cô đã chạm mặt Lý Đào — vị tiểu thái giám quen thuộc.
Vừa nhìn thấy anh ta, đôi mắt Sầm Diên Diên sáng rực lên như bắt được phao cứu mạng, suýt nữa thì bật khóc.
Lý Đào lạnh lùng liếc cô một cái, rồi phẩy tay ra hiệu cho mấy người phía sau lui xuống, sau đó gọi cô lại gần.
Sầm Diên Diên vội vã chạy đến, nước mắt nước mũi không ngừng tuôn, đem chuyện đêm qua kể lại một hơi không sót một chi tiết nào.
“Giờ phải làm sao đây? Hoa đáp ứng muốn gϊếŧ tôi, Bát hoàng tử cũng muốn gϊếŧ tôi!”
Nghe xong, Lý Đào chỉ nhàn nhạt nhìn cô bằng ánh mắt khó lường, ánh mắt ấy cô có cảm giác quen thuộc của những lần bị mắng té tát.
Quả nhiên, lời tiếp theo của anh ta làm Sầm Diên Diên ngớ người.
“Đúng lúc lắm. Nghe nói Bát hoàng tử thích nghe thoại bản bát quái, tính tình ngông cuồng không chịu gò bó. Nếu cô đã vô tình vướng vào chuyện này, chi bằng chủ động đi tìm hắn.”
“Nếu có thể cầu được đường sống bên cạnh hắn, về sau không chỉ thoát nạn mà còn lập công lớn, chẳng phải vẹn cả đôi đường?”
Sầm Diên Diên: “???”
“Chính là... Đêm qua, tôi đã lỡ mạo phạm hắn. Trước khi rời đi, hắn còn phán rằng nếu tôi dám đào tẩu, liền sẽ tru di cửu tộc cả nhà tôi.”
Sầm Diên Diên hồi tưởng lại ánh mắt uy nghiêm và giọng nói lạnh lẽo như băng của người nọ vào đêm qua, lập tức cảm thấy sống lưng lạnh buốt, cả người không khỏi run rẩy.
Cô thừa hiểu rằng Bát Hoàng tử không phải đang nói đùa. Bởi lẽ, hắn là kẻ chẳng bao giờ kiên nhẫn, vừa sáng sớm đã sai người đi tìm cô cho bằng được.
Nếu cô lại ngu ngốc tự mình dâng đến cửa, chẳng phải là tự chuốc lấy khổ đau sao?
Lý Đào liếc mắt nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ không kiên nhẫn: “Cô không biết dùng đầu óc chút sao? Những lúc gặp người thì nói lời hợp tai, gặp quỷ thì nói lời hợp lòng, chỉ cần khiến hắn vui vẻ là đủ.”
Dứt lời, anh ta thấy vẻ mặt ngơ ngác của Sầm Diên Diên thì bất giác thở dài một hơi, rồi nói thêm: “Bát Hoàng tử vốn không được Hoàng thượng sủng ái, xưa nay tính tình phóng túng tùy ý, nghe đồn không giống các hoàng tử khác, luôn giữ lễ nghi khắc khe. Chỉ cần cô nắm bắt cơ hội tùy cơ ứng biến, chắc chắn hắn sẽ không thật sự gϊếŧ cô.”
Sầm Diên Diên rối rắm nhìn anh ta: “Thật sự là như vậy sao?”
Cô càng nghĩ càng cảm thấy bất an.
Kể từ khi bước chân vào nơi này, cô mới hiểu được tại sao người ta vẫn thường nói hậu cung là chốn ăn thịt người không nhả xương. Kẻ có quyền thế nơi đây muốn gϊếŧ ai, chẳng khác gì đạp chết một con kiến.
Huống hồ, dáng vẻ và thái độ của Bát Hoàng tử đêm qua, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
“Được rồi, yên tâm mà đi thôi.” Lý Đào thở dài: “Cô thật sự cho rằng thời cổ đại không có cách nào tìm ra cô sao? Bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian. Thay vì trốn chạy vô vọng, chẳng bằng tự mình nắm lấy cơ hội.”