Hai cánh tay bị thái giám giữ chặt hai bên, Sầm Diên Diên hoảng sợ, muốn lớn tiếng tố giác Hoa đáp ứng. Nhưng đúng lúc ấy, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Sầm Diên Diên ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy một cung nữ chạy vào, khom người thì thầm bên tai Huyên tần.
Ngay sau đó, sắc mặt Huyên tần lập tức thay đổi, vẻ mặt lộ chút bối rối, ánh mắt dời về phía sau cô.
Trong lòng Sầm Diên Diên chấn động, nhận ra tiếng bước chân có chút quen thuộc.
Đợi đến khi tiếng bước chân dừng ngay bên cạnh, cô mới cả gan ngẩng đầu nhìn lên.
“Huyên tần nương nương, Hoàng Hậu nương nương truyền ý chỉ. Sau khi ngài nghỉ trưa xong, mời cùng đến thăm Thái Hậu nương nương để bàn chuyện tuyển tú.”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Huyên tần thoáng chốc trở nên phức tạp. Tuy nhiên, trước mặt Lý Đào, đại thái giám chưởng quản mười hai giám, nàng ta luôn tỏ vẻ nịnh bợ, không dám lộ ra chút bất mãn nào.
“Bổn cung đã biết, lát nữa sẽ qua.”
Lý Đào cung kính khom người, giọng nói không nhanh không chậm:
“Đúng rồi, Hoàng Thượng đêm nay phê chuẩn thẻ bài của ngài. Nhưng vì ngài đang có thai, Hoàng Thượng chỉ muốn đến trò chuyện, không cần chuẩn bị thị tẩm.”
Nghe đến đây, ánh sáng trong mắt Huyên tần càng rực rỡ hơn.
“Nếu vậy, tất nhiên bổn cung sẽ chuẩn bị chu đáo. Làm phiền công công.”
“Ngài chiếu cố lão nô thế này, thật là làm lão nô hổ thẹn.” Lý Đào cúi đầu đáp lời, thần thái khiêm nhường nhưng khéo léo.
Một bên, Sầm Diên Diên nhìn thấy cấp trên của mình, nước mắt suýt nữa trào ra. Nếu không phải còn đang quỳ, hẳn cô đã lao đến ôm lấy anh ta mà khóc ròng.
Nghĩ đến thường ngày, trông Lý Đào có vẻ không đáng tin, vậy mà lúc này lại mang đến cho cô một cảm giác an toàn khó tả.
Trong lúc Sầm Diên Diên đang miên man suy nghĩ, Lý Đào nghiêng mắt liếc cô một cái, giọng nói sắc bén:
“Nương nương, đây là người nào?”
Tâm trạng Huyên tần đang vui vẻ, liếc nhìn Sầm Diên Diên đang quỳ dưới đất. Tuy vẫn còn chút giận dữ, nhưng không còn vẻ nghiêm khắc như ban đầu.
“Tiện tỳ này lén rải đá cuội trong hoa viên của bổn cung. Không rõ là do ai sai khiến, nhưng bổn cung định giao nàng cho Thận Hình Tư tra hỏi.”
Sầm Diên Diên quỳ rạp dưới đất, định mở miệng giải thích, nhưng Lý Đào kín đáo đá nhẹ một chân vào đùi cô.
Đó là tín hiệu bảo cô câm miệng.
Sầm Diên Diên lập tức hiểu ý, không dám nói thêm lời nào.
“Nương nương, thật trùng hợp, khi lão nô đi qua hoa viên phía trước vừa thấy hai cung nữ đang nhỏ giọng bàn bạc chuyện mờ ám, nên lập tức bắt chúng để trình diện trước ngài.”
Nghe Lý Đào nói vậy, Huyên tần nhíu mày, giọng mang theo nghi ngờ:
“Lý công công, chuyện mờ ám gì?”
Ánh mắt Lý Đào lướt qua Hoa đáp ứng, người lúc này đang đứng bên cạnh với sắc mặt đầy lo lắng, rồi quay lại phía sau, ra lệnh:
“Đưa hai cung nữ không biết trời cao đất dày kia vào đây!”
Ngay sau đó, mấy thái giám kéo hai cung nữ trong bộ dạng thảm hại vào phòng, rồi ném một túi đầy đá cuội xuống nền đất.
Huyên tần không phải người ngu dốt. Vừa nhìn thấy túi đá, lại thấy trang phục của hai cung nữ quen thuộc, nàng ta lập tức hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Tuy chưa nhìn về phía Hoa đáp ứng ngay, nhưng sắc mặt nàng ta đã tối sầm, rõ ràng khó mà che giấu được cơn giận.
Hoa đáp ứng biến sắc, vội quỳ xuống, dáng vẻ hoảng hốt: “Tỷ tỷ minh giám, chuyện này hoàn toàn không phải thϊếp thân chỉ thị!”
Huyên tần lạnh lùng liếc Hoa đáp ứng một cái, sau đó quay sang Lý Đào, giọng điệu nghiêm khắc:
“Lý công công, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Lý Đào cúi người đáp lễ, giọng kính cẩn nhưng không kém phần rành mạch:
“Lão nô vừa đi qua hoa viên, nghe thấy hai cung nữ này bàn bạc cách đổ tội rải đá cuội lên đầu cung nữ truyền đồ ăn. Lắng nghe kỹ hơn…”