Huyền Môn Thiên Y

Chương 21: Chu béo càng nói càng tự tin

Đường Hán chạy trối chết, con bé đó, đúng là chà đạp người quá đáng.

Đường Hán vẫn sống ở ký túc xá nhân viên, cả đêm đều ngủ rất say. Sáng hôm sau, khi Đường Hán còn đang trong giấc mộng, thì bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.

"Là ai?" Đường Hán mặc đại một chiếc quần cộc ra mở cửa, tối qua ngủ rất muộn nên bây giờ vẫn còn choáng váng.

"A..... Anh mau mặc quần áo vào đi." Thạch Hiểu Lan ở ngoài cửa hét lớn, thân trên Đường Hán trần trụi cũng không sao, phong cảnh của đàn ông cũng chẳng có gì đáng xem, nhưng mấu chốt là vật nam tính đặc thù của Đường Hán rất rõ ràng, cao cao vểnh vểnh, mặt cô ấy đỏ bừng cả lên.

Đường Hán cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng quay lại mặc quần áo.

Lại mở cửa, Đường Hán hỏi: "Sao vậy Hiểu Lan? Mới sáng sớm sao mà cô lại rối loạn như thế cơ chứ?"

"Hắn.....Hắn lại tới nữa?" Thạch Hiểu Lan khẩn trương nói. "Ai tới?" "Chu béo, hắn lại tới nữa."

Xem ra Chu Béo đã để lại bóng ma cho Thạch Hiểu Lan, đến bây giờ cô ấy vẫn còn sợ khi nhắc đến hắn.

“Ở đâu?” Đường Hán cũng rất kinh ngạc, hôm qua Chu béo bị đánh như đầu heo, sao lại dám tới nữa rồi.

"Ở phòng quản lý" Thạch Hiểu Lan nói. "Đi, chúng ta đến đó xem sao."

Khi Đường Hán chạy tới phòng quản lý, Chu béo ôm quả đầu sưng như heo của mình, ngạo mạn hét lên với Lạc Mỹ Huyên.

"Con khốn này, đây là chỗ của mày à, mau cút cho tao, đây là chỗ của ông đây ngồi."

Đường Hán dùng ánh mắt ngăn lại Lạc Mỹ Huyên sắp bùng phát, đi tới trước mặt Chu béo, nhìn cái đầu to của hắn nói: "Chu béo, ông cảm thấy hôm qua tôi đánh ông vẫn còn nhẹ à, mới sáng sớm đã tới đây tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi."

"Đường Hán, cậu đừng có làm bậy, tôi đến đây để cạnh tranh." Chu béo bị Đường Hán đánh sợ chết khϊếp, nhìn thấy anh liền không tự chủ được lùi lại mấy bước.

"Cạnh tranh? Ông cạnh tranh cái gì? Rửa chén? Bảo vệ? Hay là nhân viên giao hàng?" Đường Hán bị Chu béo chọc cười, "Tôi cạnh tranh chức tổng giám đốc, tôi cho rằng chức tổng giám đốc trong nhà hàng chỉ có tôi mới đảm đương nổi, người khác không được đâu.' Chu béo nói.

"Chu béo, ông không phải vẫn chưa tỉnh ngủ đó chứ, hay là bị đánh đến ngu người luôn rồi? Sao có thể ăn nói vớ vẩn như thế, muốn cạnh tranh chức tổng giám đốc với tôi? Ông dùng gót chân để suy xét vấn đề à?"

Đường Hán thật sự hoài nghi chính mình hôm qua đánh quá mạnh, khiến đầu óc Chu béo trở nên ngu đần luôn rồi.

“Nói cho cậu biết, Đường Hán, trong sổ sách của nhà hàng không có bao nhiêu tiền, tháng này thậm chí còn không đủ trả cho công nhân. Không phải nhà hàng không có tiền, tiền cho nợ bên ngoài khoảng chừng hai trăm vạn, nhưng chỉ có Chu béo tôi mới có thể mang tiền về mà thôi, cho nên cậu phải mướn tôi làm tổng giám đốc, nếu không nhà hàng của cậu không thể mở cửa nữa được."

Chu béo càng nói càng tự tin, cuối cùng lại lấy lại vẻ ngạo mạn. Đây đều là những điều ngày hôm qua sau khi trở về nhà hắn dần dần hiểu ra, hắn cho rằng đây là con át chủ bài của hắn đối với Đường Hán.

Lúc này Đường Hán mới ý thức được, chính những khoản nợ này đã khiến Chu béo có dũng khí quay lại.

Anh nghiền ngẫm nhìn Chu béo, nói: "Ồ, còn điều kiện thì sao, nếu ông là nhân vật quan trọng như thế, yêu cầu có lẽ cũng rất cao đi?"

Chu béo cho rằng Đường Hán đã nhượng bộ, ngạo mạn nói: “Điều kiện là tôi phải có quyền quyết định cuối cùng đối với khách sạn, tiền lương hàng năm là 50 vạn, tôi không muốn tiền thưởng cuối năm, để cô bé này làm thư ký cho tôi đi."

Nói xong, hắn nhìn Lạc Mỹ Huyên một cách thèm thuồng, tự hỏi tại sao trước đây hắn lại không nhận ra rằng cô gái này hấp dẫn đến thế.

"Điều kiện của ông thấp quá, hay là để tôi trực tiếp giao quyền quản lý khách sạn cho ông, sau đó cho....ông ba trăm vạn năm trăm vạn gì đó làm phí khổ cực." Đường Hán nói.

Lúc này Chu béo mới biết Đường Hán đang đùa giỡn với mình, không hề coi trọng hắn, tức giận hét lên: “Đường Hán, †ao nói cho mày biết, những người mắc nợ đều là bạn tốt của †ao, mày đừng không biết thức thời như thế, nếu không một xu tiền mày cũng không lấy lại được đâu."

Đường Hán chậm rãi đi về phía Chu Béo, vừa đi vừa nói: "Làm người đừng quá coi trọng bản thân mình, không có ông trái đất vẫn quay đó thôi, tiền của tôi, một xu cũng không thể thiếu. Hôm nay tôi tặng cho ông một câu châm ngôn, đi càng xa càng tốt."

Chu béo sợ hãi, hoảng sợ hét lên: "Đường Hán, mày muốn làm gì? Đừng làm bậy, nếu không mày sẽ hối hận đó."

"Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy cuộc sống của ông quá thoải mái, muốn cho ông một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó mà."

Nói xong, Đường Hán túm lấy Chu béo ném xuống câu thang, Chu béo lăn xuống cầu thang như một quả bóng, đau đớn kêu cha mẹ.