Trong sương mù, Đường Hán đi tới một không gian thần bí, trước mặt đột nhiên xuất hiện một ông lão, ông ấy mặc áo xanh, tóc trắng, tiên phong đạo cốt.
"Ông là ai?" Đường Hán hỏi.
"Lão phu là Dược Vương Môn - Nhất Trần Tử, cậu đã nhận được Thần Chi Giới, chính là có duyên với ta. Hôm nay ta sẽ dạy cậu các công pháp của Dược Vương Môn, từ nay cậu sẽ kế thừa y đạo của Nhất Trần Tử ta. Từ nay về sau cậu là đệ tử của Dược Vương Môn, nhớ phải hành y cứu người, tích góp công đức."
Nói xong, Nhất Trần Tử bấm tay niệm thần chú, một đạo kim quang nhập vào ấn đường của Đường Hán, sau đó từ từ biến mất trước mắt Đường Hán.
Sau đó, một lượng lớn thông tin bắt đầu tràn ngập trong đầu Đường Hán, các câu hỏi y học, bói toán, pháp quyết tu hành, trận pháp, đạo pháp các loại đều đổ vào đầu Đường. Hàn.
Lượng thông tin khổng lồ khiến Đường Hán cảm thấy đầu mình căng ra như muốn nổ tung, cuối cùng chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ rồi ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Đường Hán mới tỉnh lại sau cơn mê man, đầu vẫn còn đau. Anh mở mắt nhìn xung quanh, bản thân đang năm trên giường bệnh, Lạc Mỹ Huyền canh giữ ở đầu giường, ghé vào đó ngủ thϊếp đi, đồng hồ đầu giường hiển thị đã hai giờ sáng.
Đường Hán lại nhắm mắt lại, nghĩ đến những chuyện vừa rồi, tự hỏi liệu đầu mình có phải vì bị tổn thương mà trở nên điên loạn hay không?
Đường Hán chậm rãi điều chỉnh hơi thở dựa theo Huyền Thiên Công mà anh được truyền thừa, cảm giác được một luồng khí nhỏ trong đan điền chậm rãi chảy qua cơ thể, đầu óc choáng váng lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, lúc này anh mới xác nhận được tất cả những chuyện xảy ra đều là thật.
Tâng thứ nhất của Huyền Thiên Công, nền móng được đặt ra bởi sức mạnh truyền thừa của anh. Đường Hàn cảm thấy cơ thể tràn đầy sức lực sau luông năng lượng, sự mệt mỏi của ngày hôm qua đã bị xóa sạch, anh tin rằng bây giờ mình có thể gϊếŧ chết một con bò chỉ bằng một quyền.
Thần thức của anh lại chìm dần vào bên trong Thần Chi Giới, phát hiện không gian bên trong rộng lớn đến hàng trăm mét vuông, nơi đây chứa rất nhiều linh thạch, chất đống như một ngọn đồi.
Sau khi xác nhận hết mọi chuyện, Đường Hán mừng rỡ đứng dậy, ấn vào huyệt ngủ của Lạc Mỹ Huyên để cô chìm vào giấc ngủ sâu, sau đó đặt cô lên giường, ngồi trên ghế bắt đầu luyện tập.
Theo ký ức truyền thừa, linh thạch là vật tốt, có thể không ngừng phóng thích linh khí, có lợi ích to lớn cho việc tu luyện. Anh lấy ra hai viên linh thạch, cầm trong tay, bắt đầu tu luyện, tốc độ vận hành chân khí so với vừa rồi tặng lên thập phần.
Bất tri bất giác thì trời đã sáng hơn, Đường Hán suy nghĩ một chút, đem viên linh thạch nhỏ hơn một chút trở lại Thần Chỉ Giới, đã tu luyện xong. Đường Hán giải huyệt đạo cho Lạc Mỹ Huyên, Lạc Mỹ Huyên tỉnh lại. Cô nhảy ra khỏi giường, ngạc nhiên nói với Đường Hán: "Không phải tôi tới đây chăm sóc anh sao, sao tôi lại ngủ trên giường mất rồi?"
Đường Hán nói: "Tôi thấy cô trông có vẻ mệt mỏi quá nên đã bế cô lên giường nằm."
Lạc Mỹ Huyên nghi ngờ nói: "Tôi ngủ sâu như vậy sao? Anh ôm tôi mà tôi cũng chưa tính cơ 4?”
Đường Hán cười nói: "Ai biết được, có lẽ cô giả vờ ngủ để tôi ôm cũng không chừng."
"Vớ vẩn, anh không làm gì bà đây đúng không?”
Lạc Mỹ Huyên cảm thấy rất kỳ quái vì sao bản thân có thể ngủ sâu như vậy, đã lâu rồi cô mới được ngủ ngon như vậy.
Đường Hán vội vàng xua tay nói: "Không có....Không có....Tôi chỉ bế cô lên giường nằm thôi, không làm gì hết đó."
Lạc Mỹ Huyên tức giận trừng mắt nhìn Đường Hán, "Anh là đồ ngốc sao, cái gì cũng không làm?"
Đường Hán không nói nên lời, anh thường xuyên bị Lạc Mỹ Huyên trêu chọc như vậy.
"Vết thương của anh thế nào? Ngồi xuống để tôi xem nào." Lạc Mỹ Huyên nói, ấn người Đường Hán ngồi xuống giường, sau đó dùng hai tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu anh, kiểm tra vết thương trên đỉnh đầu.
Nhìn cái đầu không có bất kỳ vết thương nào của Đường Hán, Lạc Mỹ Huyên lẩm bẩm: "Kỳ lạ thật. Lúc đầu tôi thấy trên đầu anh có rất nhiều máu, nhưng khi đến bệnh viện kiểm tra lại không có vết thương nào, không biết chuyện gì xảy ra nữa."
Đường Hán ngồi ở trên giường, Lạc Mỹ Huyên đứng ở trước mặt anh, độ cao này vừa vặn có thể đưa bộ ngực cao chót vót của cô đến trước mặt anh mà không có bất kỳ cản trở nào. Hơn nữa, vì mới vừa ngủ dậy nên quần áo của Lạc Mỹ Huyên có chút lộn xộn, chưa kịp sửa sang, lộ ra một mảnh trắng như tuyết, hai mắt Đường Hán như bị mù tới nơi.
"Lớn cỡ nào nhỉ? 35C? Hay 36D?" Đường Hán nghiêm túc suy nghĩ, nhưng anh không hiểu rõ lắm về kích thước của phụ nữ, chỉ biết là nhìn rất lớn mà thôi, nhưng không biết cụ thể là bao nhiêu, xem ra phải cố gắng học hỏi thêm mới được.
Lúc này, Lạc Mỹ Huyên nghiêng người tới kiểm tra phía sau đầu, trời ơi, một mảnh sóng lớn bổ nhào lên mặt Đường
Hán, khiến anh hít thở không thông.
Lỗ mũi Đường Hán có chút nóng, anh vội vàng nhằm mắt lại, sợ tiếp tục nhìn sẽ chảy máu mũi.
Nhưng dù nhằm mắt lại, mùi hương xử nữ vẫn nhẹ nhàng vấn vương, hương vị này như lan như xạ, rất dễ ngửi.
"Đường Hán, tôi đang nói chuyện với anh đó."
Lạc Mỹ Huyên cũng phát hiện ngực mình quá gần Đường Hán, gần như chạm vào mặt anh, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, vội vàng lùi lại một bước.
"Hả, cô nói cái gì?"
Đường Hán hoàn toàn bị mê hoặc bởi bộ ngực tràn đầy. hương thơm xuân sắc của Lạc Mỹ Huyên, tự hỏi có bao nhiêu vấn đề lớn nào, nên không nghe được bất kỳ câu nói nào của Lạc Mỹ Huyên.
"Tớ nói, vết thương của anh thế nào rồi?" "Tất cả đều tốt!"
"Tại sao trên đầu anh chảy rất nhiều máu nhưng đến bệnh viện khám lại không có vết thương nào?”
"Chắc chăn là cô đã nhìn nhầm rồi. Da thịt tôi thô ráp, sao. có thể dễ chảy máu như vậy? Do cô quá lo lắng cho tôi nên nhầm rượu đỏ là máu."
Đường Hán tìm cớ che đậy, anh không thể nói máu chảy vào Thần Chỉ Giới.
Lạc Mỹ Huyên gật đầu chấp nhận lời giải thích này. Sau khi biết Đường Hán bị thương, cô thực sự rất căng thẳng, nếu không phải cô vội vàng đưa Đường Hán đến bệnh viện, cô đã liều mạng với Chu béo rồi
Đường Hán hỏi: "Sao cô lại tới đây?"
Lạc Mỹ Huyên tức giận nói: "Tại sao tôi không thể đến? Anh bị thương, tôi đến chăm sóc không được sao?"
Cô luôn rất thích Đường Hán, đã bày tỏ không biết bao nhiêu lần, nhưng Đường Hán đã có bạn gái, cho nên vẫn không chấp nhận cô.
"Ý tôi không phải vậy, lúc đó cô không có ở hiện trường, sao cô biết tôi bị thương?" Đường Hán vội vàng giải thích.
"Là Hiểu Lan đến báo cho tôi biết, tôi mới biết anh bị thương. Tên mập chết tiệt đó, anh bị nặng như vậy mà ông ta vẫn mặc kệ anh, là tôi và Hiểu Lan đưa anh đi. Vốn dĩ Hiểu Lan muốn ở lại chăm sóc anh, nhưng cơ hội tốt như vậy làm sao tôi có thể cho cậu ấy hưởng lời được, nên đã kêu cậu ấy về nghĩ, để tôi ở lại. Thế nào, cảm động lắm phải không?”
Đường Hán quả thật rất cảm động, Lạc Mỹ Huyên đối với anh vẫn luôn rất tốt, đáng tiếc anh đã có Tào Đình rồi.
Nghĩ tới Chu béo, Đường Hán hận nghiến răng nghiến lợi. Anh bị cái chai kia đập vào rất mạnh, nếu không phải đã được truyền thừa, có khi não anh đã bị chấn động rồi. Nhưng đáng hận nhất là ông ta lại không đưa anh đến bệnh viện, bỏ mặc: anh ở văn phòng mặc kệ sống chết."
Đường Hán thầm thề, anh nhất định sẽ không buông tha những chuyện xấu xa mà tên béo đó đã làm. Nhưng bây giờ vẫn chưa được, hiện tại học phí như một ngọn núi khổng lồ đè lên vai anh, ép anh thở không nổi.
Đường Hán nói: "Chúng ta xuất viện đi."
Lạc Mỹ Huyên nói: "Gấp cái gì chứ, anh ở đây tịnh dưỡng cho tốt đi, khi nào khỏe rồi hãy xuất viện."
Đường Hán nói: "Tôi khỏe lầm, còn ở đây làm gì, phải bät đầu đi kiếm tiền thôi, học phí học kỳ sau vẫn chưa đâu vào. đâu hết.”